Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

Chương 6: SƠ THÍ NGƯU ĐAO


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 6: SƠ THÍ NGƯU ĐAO

CHƯƠNG 6: SƠ THÍ NGƯU ĐAO

Editor: Luna Huang

Trong miệng Vu Tịnh Hoa phát sinh thanh âm ô ô, từ từ không thở nổi, nhưng là vừa rồi đẩy bất động Vu Xá Nguyệt, giằng co một lát rốt cục vẫn phải nuốt xuống. Vu Xá Nguyệt cảm giác được hầu của nàng khẽ động lúc này mới buông tay ra. Vu Tịnh Hoa bật người vừa bắt đầu chảy như điên.
Vu Xá Nguyệt nhìn bàn một chút, còn lại ba con ruồi, nếu như uy hết, vị đạo của linh đường này liền càng khó ngửi a…
Vu Tịnh Hoa oa oa nôn không được, Vu Xá Nguyệt ở bên cạnh yên lặng chờ nàng nôn. Một lát, Vu Tịnh Hoa mới miễn cưỡng ngừng. Hồng trang trên môi nàng cũng nôn không được, quay đầu lại hiết tư để lý chỉ vào mũi Vu Xá Nguyệt gọi “Ngươi! Ngươi lại dám ——”

Vu Xá Nguyệt thể hiện vẻ mặt vô tội “Nhân gia làm sao, nhị tỷ tỷ đưa cho thức ăn ngon, nhân gia chỉ là muốn để nhị tỷ tỷ cùng nhau a ~”
“Đó là con ruồi! Con ruồi cũng phân biệt không được, ngươi kẻ ngu này! Đáng đời ngươi cả đời ăn sâu! Ngươi và Doãn Thu Minh đều tự đi tìm chết ——” Vu Tịnh Hoa bị con ruồi ép tức giận, nhảy chân chửi ầm lên, dưới sự tức giận hoàn toàn đã không có dáng vẻ thục nữ vừa rồi.
Vu Xá Nguyệt cắt đứt nàng “Nga, nguyên lai nhị tỷ tỷ biết đó là ruồi a, thừa nhận trước mặt của nương ta, không sợ buổi tối tới nương ta tìm ngươi tính sổ?”
Nghe được câu này, Vu Tịnh Hoa rốt cục cảm giác Vu Xá Nguyệt tựa hồ là căn bản không ngốc. Thế nhưng nàng rõ ràng ngốc nhiều năm như vậy a! Nàng là thật không ngốc, nên phản kháng a! Làm sao sẽ nhẫn lâu như vậy. Sai, nhất định sai!
“Ngươi, ngươi chờ… Ngươi dám đối với ta như thế, tổ mẫu sẽ không bỏ qua ngươi! Ngươi tiêu rồi!” Nói, nàng dậm chân liền muốn đi ra ngoài.
“Nhị tỷ tỷ đi nơi nào a?” Vu Xá Nguyệt ngăn ở cửa “Nhị tỷ tỷ bình thường mang thức ăn ngon cho ta, trong lòng ta đây thập phần cảm kích. Nhị tỷ tỷ cũng thỉnh ngươi cùng nhau dùng.”
Nàng bỗng nhiên thấy trong tay Vu Xá Nguyệt lại vẫn cầm chiếc đũa, không biết lúc nào nàng lại gắp một con ruồi, Vu Tịnh Hoa mạnh lui về phía sau một bước vẻ mặt chán ghét nộ thét “Ngươi cút ngay! Ngươi sửu bát quái này! Kẻ ngu si! ! ! Không được chạm ta!”
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên lấn người mà cận, một chân đạp giữa hai chân Vu Tịnh Hoa. Vu Tịnh Hoa thấy mặt của Vu Xá Nguyệt phóng đại, sợ lui về phía sau một bước, kết quả bị bán ngã xuống đất. Đầu dùng sức đập ở bên quan tài, đau nàng ôi một tiếng.
Vu Xá Nguyệt cúi người, đầu ngón tay cấp tốc đánh úp về phía Vu Tịnh Hoa, Vu Tịnh Hoa bị chút nôn khan, quát to một tiếng, bị Vu Xá Nguyệt đưa con ruồi thứ hai vào miệng.
Vu Tịnh Hoa ăn hai con ruồi, nàng mạnh quỳ rạp trên mặt đất. Một bên nôn khan một bên bò ra hai bên, trên y phục thiển sắc tất cả đều là tro tàn. Vu Xá Nguyệt cố sức đạp lưng của nàng, ném chiếc đũa, thuận lợi lấy đĩa thức ăn bốc mùi trên quan tài. “Nhị tỷ tỷ đừng nóng vội, những thứ này đều là của ngươi, ngươi phải từ từ ăn, đều đều ăn sạch nga ~”
Thời gian nửa canh giờ, Vu Xá Nguyệt lúc này mới hết cho Vu Tịnh Hoa. Dù cho quá trình này Vu Tịnh Hoa nôn như thế nào đi nữa, Vu Xá Nguyệt đều tuyệt không nương tay.
Thời gian Vu Tịnh Hoa mới ly khai linh đường tây viện. Mang theo một thân ô uế, quanh thân tản ra vị đạo vừa chua vừa thối, cơ hồ là một đường khóc, một đường hộc trở về.
Vu Xá Nguyệt vẫn như cũ túc trực bên linh cữu ở linh đường, nàng lấy tay che mũi.

Xung quanh yên tĩnh lại, Vu Xá Nguyệt nghĩ đến trước Vu Tịnh Hoa nói, thân thể này trước bị người đối đãi như vậy, thật là phạm cách a. Xem ra muốn Xem ra muốn hảo hảo sinh tồn trong thân thể này, còn có một trận đánh ác liệt.
Nàng quay đầu nhìn linh bài của Doãn thị. Thầm nghĩ ngươi xem, ta đã nói ta sẽ đối tốt với thân thể này.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy vị đạo của linh đường đang tiêu tán.
——
Vu Tịnh Hoa mệt lả chạy về viện tử của mình, một đám sai vặt nha hoàn liền không nhịn được lấy tay bịt mũi, thấy rõ nhị tiểu thư nhà mình, lại lúng túng buông xuống, cố nén không thở.
Nhị đẳng nha hoàn của nàng Thanh Liên kinh hô chạy tới “Nhị tiểu thư! Người đây là thế nào?”
Vu Tịnh Hoa trừng nàng một mắt tức giận mắng “Ngươi nghĩ rằng ta không phát hiện ngươi bịt mũi? Cút!”
Cước bộ của Thanh Liên dừng lại, lúng túng lui về sau. Trong lòng nói cút thì cút, cút hoàn hảo, đỡ ngửi cái loại khí thối này trên thân ngươi.

“Trời ạ!” Mạnh di nương nghe tiếng gào trong viện ra đón, thời gian thấy Vu Tịnh Hoa kinh hoảng hoa dung thất sắc.
“Nương. . .” Vu Tịnh Hoa vừa thấy được nàng, bỗng nhiên khóc liền hướng trên người Mạnh thị nhào tới.
“Ai nha nhị tiểu thư của ta!” Mạnh di nương vội vàng tách ra, còn vươn một tay đề phòng Vu Tịnh Hoa nhào tới chỗ nàng, trong miệng cả tiếng hô “Đi tắm trước a. Thanh Liên! Mang nước! Mang nước a!”
Thẳng đến đẩy mạnh Vu Tịnh Hoa đến nội thất tắm, Mạnh di nương lúc này mới chưa tỉnh hồn gọi Xuân Đào tới. “Ta hỏi ngươi, nhị tiểu thư từ nơi nào trở về!”
Xuân Đào không hiểu có chút chột dạ, cúi đầu nói “Nhị tiểu thư vừa đến linh đường tây viện thăm tam tiểu thư.”
Thăm Vu Xá Nguyệt? Đó nhất định là biệt viện tiểu thư hạ thủ! “Còn có ai đi cùng?”
“Nô tỳ không biết, tiểu thư không cho nô tỳ theo.” Xuân Đào giương mắt nhìn Mạnh thị một chút, lại nói “Nô tỳ cảm thấy, ngày hôm nay tam tiểu thư không thích hợp, nô tỳ cũng bị tam tiểu thư không giải thích được đánh cho một trận.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.