Đọc truyện Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch – Chương 2: Tình cờ nhìn thấy , rung động
-” Này , ngươi tên Tiểu Hằng đúng ko ?”- Bách Lệ Băng quay qua hỏi cung nữ đang đứng cạnh mình
-” Tiểu thư, người làm sao vậy ?”- Tiểu Hằng hoảng hốt nói , thấy tiểu thư nhà mình không được bình thường cho lắm
-” Ầy , không có gì , chán quá , ta ra ngoài chơi một lát “- Nàng nói rồi phất tay , định bước chân ra ngoài
-” Tiểu thư, y phục của người ..”- Tiểu Hằng hốt hoảng kêu lên
Bách Lệ Băng bây giờ mới để ý lại y trang của mình, một thân màu trắng mỏng
manh, nhưng nàng thấy vô cùng ngột ngạt , ko muốn mặc thêm gì nữa ..
-” Ta mặc như thế được rồi, khỏi lo “- Nàng quay lại nói, bước tiếp ..
-” Ko thể được thưa tiểu thư, xin người mặc thêm y trang , không phạm vào
điều cấm ” Tiểu Hằng chạy tới chỗ Bách Lệ Băng quỳ xuống , chưa bao giờ
Tiểu Hằng lại phải van xin tiểu thư mình vì vốn dĩ tiểu thư vô cùng phép tắc, ăn mặc luôn nhã nhặn , vậy sao mà bây giờ lại ngang bướng như vậy , thật ko hiểu nổi ?
-” Ta vốn ko thích mà, sao người cứ ép ta vậy !”- Bách Lệ Băng bực mình
Mọi người từ đầu đến cuối vẫn vô cùng ngỡ ngàng nhìn hoàng phi – là nàng
sao bỗng thay đổi tính nết , thường thường luôn nhỏ nhẹ mà bây giờ có vẻ ngang bướng , không bao giờ để người khác quỳ trước mình, vậy mà bây
giờ lại dửng dưng như ko ..
-” Tiểu Hằng xin tiểu thư , hãy mặc y
trang vào “- Tiểu Hằng vẫn sốt ruột nói, để tiểu thư mặc như vậy ra cùng thì có mười cái đầu cũng không hết tội , tiểu thư chỉ mặc mỗi một mảnh
áo trong mỏng manh như thế thì…
-” Được rồi, mặc thì mặc “- Nàng miễn cưỡng quay lại ..
Tiểu Hằng cuối cùng cũng trút hơi thở dài, nhìn vị tiểu thư kì lạ của mình, cầm y phục tới rồi mặc vào cho Bách Lệ Băng ..
Mặc được đến lớp thứ 5 thì nàng chịu hết nổi, bực mình quát to :
-” Ko mặc nữa, ko mặc nữa, nóng bức khó chịu “- rồi quay bước nhìn vào gương thấy tóc tai bù xù gọi Tiểu Hằng tới
-” Ngươi lại đây , búi tóc cho ta “- nàng cáu kỉnh nói
Mọi người còn đang ngây ra nhìn tiểu thư mình hét , ai cũng thầm nghĩ chắc bây giờ tiểu thư tỉnh táo rồi ..
Tiểu Hằng hoàn hồn, tới búi tóc cho nàng, loay hoay mãi rồi cuối cùng cũng
búi được tóc lên, đang định cài trâm thì nàng đã lắc đầu cái đầu
-” Rách việc quá đi thôi , ko cần ngươi nữa “- Nàng nói rồi thả dài mái
tóc xuống, ở thời hiện đại , lúc nào nàng cũng để tóc tự nhiên , búi lên hoặc tết lại cho nhanh gọn , bây giờ bắt nàng búi cầu kì thì trời cũng
không bắt được ..
Bách Lệ Băng đã thể tự ra tay , quay đầu sang
một bên rồi tết từ bên này sang bên kia, gọi theo thời hiện đại là tết
xương cá chéo, vừa đẹp vừa gọn
Mọi người ngỡ ngàng nhìn Bách Lệ Băng
-” Tiểu thư,,người học cái này ở đâu “- Tiểu Hằng ngạc nhiên nói
-” Học ở đâu còn lâu mới nói “- Bách Lệ Băng lè lười rồi bước đi trước sự ngơ ngác của mọi người
Nàng đi ra ngoài mới thấy được sự nguy nga , tránh lệ của nơi này …quả
thực so với những gì xem trong TV thì đẹp hơn rất nhiều …
Đi
theo sau nàng còn có một đám cung nữ lúc nào cũng cúi đầu , làm nàng có
hơi khó chịu nhưng cũng kệ, ở thời hiện đại nàng cũng thường xuyên đứng
trên vạn người …vì nàng đương là đại tỷ , thuộc hạ phải nghe lệnh nàng thôi …
Nàng vô cùng lạ lẫm với những thứ trong cung , mọi
người có hơi khó hiểu nhìn nàng trông giống như chưa bao giờ bước vào
cung vậy !
Người trong cung lạ lẫm nhìn nàng trong bộ dạng mới ,
đi đến đâu người ta cũng cúi chào nàng những câu như ” Hoàng phi cát
tường “, làm nàng bực mình , nhức óc .
Mọi người không khỏi ngạc
nhiên tột độ , khi thấy vị hoàng phi bình thường nhã nhặn, ôn hòa , bây
giờ lại chạy nhảy trong cũng như thiếu nữ phong trần …bộ dáng cũng
khác ,đặc biệt mái tóc, buộc kiểu gì mà trông là lạ ..
Nàng đi đến đâu, người người nhìn đến đó…
Bách Lệ Băng đi tới ngự hoa viên để thưởng hoa nơi đây …
Quả thật nơi này vô cùng đẹp, có muôn vàn loài hoa quý hiếm mà nàng đã từng nhìn thấy trong sách …
Bách Lệ Băng cúi xuống bứt một bông hoa lên mũi ngửi …làm mọi người đang đứng đấy tròn mắt ngạc nhiên …
Bất chợt có tiếng hô lên
-” Hoàng thượng vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế “
Những lời đó đâu có lọt vào tai nàng, vì nàng đang chăm chú chơi …
Hoàng thượng bước vào ngự hoa viên để nghỉ ngơi thì thấy một thân ảnh màu
trắng đang vui đùa bên hoa , tóc lại được buộc vấn trông khá lạ nhưng
lại đẹp kì lạ, vài sợi tóc còn bay bay , hoàng thượng bỗng chốc ngẩn
người …
Bách Lệ Băng vẫn chơi đùa vô tư, không biết mọi người đã lui đi từ lúc nào, đang tung tăng trong hoa viên thì thấy một nam nhân
bất chợt sững lại và người bỗng lảo đảo, nàng biết mình chuẩn bị hôn đất ..
Trong nháy mắt nàng cảm thấy êm ái lạ thường , mở mắt ra thì nhìn thấy mình đã đứng vững ..
-” Oa, lạ quá , cứ tưởng ngã , may quá ông trời còn thương cho nhan sắc
của mình , cảm ơn ông trời nha “- Nàng vui mừng hét to mà không biết bên cạnh có một người đang đứng , miệng giật giật vài cái ..
Vừa quay lại, thì nhìn thấy một mĩ nam nhân ..
-” AAAAAA…ngươi là ai ?”- Bách Lệ Băng hét to, làm người kia giật mình
Bỗng chốc , Bách Lệ Băng thấy tim mình rung động lạ thường , nam nhân này
quả thật là yêu nghiệt mà, đẹp đến say hồn luôn, ,mũi thẳng tắp , mày
rậm tựa kiếm, mặt trơn nhẵn, môi mỏng đào hoa , đúng là mĩ nam mà, nếu ở thời hiện đại thì không làm người mẫu cũng phải làm người nổi tiếng .
Hình như mũi nàng có cái gì chảy ra hay sao ấy ( chảy máu mũi rồi nàng ơi) , yêu nghiệt !, nàng thề từ trước đến nay nàng không bao giờ rung động
trước bất cứ thằng nào , mà giờ lại có người sử dụng mĩ nam kế với nàng
lại hiệu quả.
Còn nam nhân kia thì miệng giật giật vài cái mạnh mẽ nhìn nữ nhân trước mặt …hắn thề đây là lần đầu tiên hắn rung động
trước nữ nhân ( ko nữ nhân thì nam nhân chắc)