Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta: Part 37 ( 1/2)
Part 37 ( 1/2)
Một tay hắn khẽ vuốt nhẹ má ta, nhẹ nhàng áp sát má ta.
– Ân Ly, nàng….. Á
Chưa kịp nói hết câu, hắn ngã quị xuống. Ta vội đỡ lấy hắn, tức giận nhìn Ân Hải huynh trước mặt:
– Huynh… Sao huynh dám??
Ân Hải huynh nhanh chóng bịt miệng ta rồi kéo ta vào trong tủ quần áo. Kiểm tra xem cái tủ đã được đóng kín rồi Hải huynh quay sang ta thì thầm:
– Im và nghe huynh đây. Nếu muội không muốn Hắc Quang giết Hoàng Thần thì hãy làm theo lời ta nói.
Hải huynh chỉ muốn tốt cho ta, đu không biểu hiện ra nhưng luôn là như vậy. Ta tin Hải huynh không làm gì có hại cho ta và Hoàng Thần. Suy nghĩ kĩ càng, ta gật nhẹ đầu.
***********************
Đứng trước mặt Hắc Quang cùng con người bị trói trước mặt, lòng ta không khỏi nhói đau. Không được, phải cố vì Hoàng Thần, vì đế quốc hùng mạnh không còn Hắc gia.
Hắc Quang không khỏi vui mừng, mặt phấn khởi tới lạ thường. Khác với cái vẻ cười cợt hàng ngày, lần này phải nói hắn thực vui mừng. Lạnh mặt, nhướn mày nhìn hắn, ta muốn hỏi vậy giờ ta về được chưa. Dấp dáng khấp khởi nhìn ta, hắn vui mừng mà nói:
– Ân Ly, Ân Hải, thật tốt lắm. Haha, tâm tình ta hôm nay quả thật vui quá đi mà. Ngày kia tổ chức hôn lễ cho hai con.
Ta cúi nhẹ người gật đầu rồi bước nhanh ra khỏi cửa. Thật là….tên mắc dịch. Nghĩ gì chứ?? Huynh cùng muội có thể sao?? Xem ra tên này bị ám ảnh bởi mẫu thân ta quá rồi. Hừ.
Khi ra khỏi cửa, ta còn nghe loáng thoáng:
– Ân Hải, nhốt hắn vào ngục tối. Để hắn lành lạnh, ta muốn hôn lễ hắn chúc phúc cho con và Ân Ly
Thở dài, ta bước ra khỏi nơi đó.
Hoàng Thần, đợi ta, ta sẽ cứu chàng…
************************
– Hắc Quang thật quá đáng mà. Sao có thể bắt Thần huynh xem Ly tỉ thành thân chứ?? – Mộc Anh ai oán kêu lên nhìn Thổ Tinh.
– Huynh thật muốn giết chết tên này mà – Thổ Tinh nắm chặt tay lại, gừ nhẹ trong cổ họng.
– Thổ Tinh, từ từ nào. Chúng ta đến đây là để gặp nhà tiên tri, chứ không phải gặp Hắc Quang. – Thuỷ Linh ôn nhu nói, tay đặt nhẹ lên vai thổ Tinh.
– Mọi người, nhà tiên tri di chuyển rồi, chúng ta đi thôi- Hoả An La nói khẽ, nhẹ nhàng theo dấu nam nhân trong tầm theo dõi, ánh mắt long lanh như ẩn chứa một điều gì đó…
*************************
Ân Hải ngồi im lặng trong phòng, tao nhã cầm sách mà đọc. Trong đầu bỗng dưng nhớ lại ánh mắt tức giận đó, lòng không khỏi nhói đau.
Lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo, một tiếng động nhẹ lọt vào tai Ân Hải. Y gấp nhẹ quyển, đặt xuống bàn khẽ nói:
– Ra đây
Bóng nữ nhân nhỏ nhảy vọt xuống, trên mình khoác y phục đỏ rực như lửa, đi nhanh về phía Ân Hải…
CHÁT
Âm thanh thanh thuý vang lên cả căn phòng, Thuỷ Linh, Thổ Tinh, Mộc anh cứng đờ người nhìn nữ nhân trước mặt. Mắt chữ A mồm chữ O không khỏi sững sờ.
Ân Hải cười, vuốt nhẹ má An La:
– Ta vốn định hỏi muội thế nào, song với công lực mạnh như vậy, chắc ta không cần hỏi rồi.
– Suốt mấy năm qua…huynh ở đây…muội đi tìm huynh khắp nơi.. Không một liên lạc, không một tin nhắn.. Huynh muốn gặp Diêm vương rồi hả?? – An La nhìn nam nhân trước mặt, ngọn lửa tức giận bùng lên trong lòng.
– Phụ thân giam huynh nơi này. Huynh cũng đâu có muốn – Ân Hải khẽ nhún vai, miệng cong lên thành nụ cười đẹp đẽ. Y biết, An La của huynh đang ghen với Ân Ly mà. Ánh mắt đó của y, người như An La sao mà không nhận ra?? Có điều, y đối với Ân Ly, có lẽ chỉ là một cơn cảm nắng… Đó là điều An La không hiểu nổi
An La hừ một cái rồi bỏ qua. Thực cái tát đó không phải là do huynh ấy không liên lạc, mà là ghen, là ghen đó. Tại sao huynh ấy vô tâm không cảm nhận thấy?? Là vô tâm hay cố tình không biết?? Ánh mắt đó của Ân hải huynh dành cho Ân Ly tỉ…là sao???
An La kéo nhẹ cánh tay của ân hải, cười với những con người đang hoá đá vì âm thanh thanh thuý vừa nãy và rồi dấu vết hằn đỏ in hình năm ngón tay trên má nhà tiên tri:
– Mọi người, đây là Ân Hải. Muội gặp huynh ấy vào một hôm khi đang ra ngoài chơi, lúc đó muội còn nhỏ, và lúc đó huynh ấy đang đi tìm tiểu đệ của mình.
Thổ Tinh vẫn chưa hết bàng hoàng, cười xoà:
– Kha… Kha huynh… Huynh đừng đùa thế chứ… Huynh đừng đội tóc giả rồi trêu người khác chứ…
Thuỷ Linh cùng Mộc An gật đầu, tỏ rõ đồng ý theo Thổ Tinh. Tại sao con người này..trông giống Trọng Kha đến thế???
An La quả thực rất muốn đập đầu vào thành gỗ mà chết đi cho rồi. Hoá ra còn sững sờ vì Ân Hải trông giống Trọng Kha ư??? Mấy con người này…
– Aishhhhh muội quên mất.. Ân Hải là huynh song sinh của Trọng Kha huynh..
– CÁI GÌ CƠ???? KHA HUYNH CÓ ANH SONG SINH Ư???
– KHA HUYNH THUỘC HẮC GIA SAO???
– CÁI GÌ ????
Ba người kia đồng thanh cùng một lúc khiến Ân Hải khẽ nhăn mặt lại, giọng y trâm thấp vang lên:
– Phải… Phải.. Đúng .. Giờ thì thấp giọng thôi nếu không muốn Hắc Quang biết mấy người đang ở đây.
Thuỷ Linh nhìn An La, nhăn mặt: ” Muội biết sao không nói với tỉ??”. An La nhướn mày, khẽ hất nhẹ đầu về phía Ân Hải, chưa kịp mở miệng ra giải thích, Ân Hải đã cướp lời:
– Là ta bắt muội ấy giữ bí mật đó. Nếu các người biết, liệu các người có để đệ ấy ở lại không hay đuổi đệ ấy đi dù cho đệ ấy thực lòng muốn theo phe triều đình mấy người.
Thuỷ Linh gật nhẹ đầu, đồng ý.
– Chúng muội hôm nay tới xin lời tiên tri về Bộ tứ huyền thoại tương lai. – An La quay sang Ân Hải, nói khẽ, đủ để cho những người trong phòng nghe thấy.
– Huynh biết. Lời gợi ý của ta là đây. Ngày trước, chẳng phải Huyền Vũ nương nương đã đích thân đi tìm ba người còn lại trong Bộ tứ huyền thoại sao?? Bây giờ, Huyền Vũ tương lai cũng sẽ như vậy.
– Nhưng… Sao chúng muội biết Huyền Vũ tương lai là ai được??
– Người đó… Chà… Dung hoà cả hai năng lượng tốt và xấu trong người, không sắc sảo như người xưa, tính tình thông minh, trẻ con. Có điều… Người đó chưa dung hoà được hai năng lượng đó, vẫn để năng lượng xấu dễ dàng chiếm giữ nên chưa thể bộc lộ phí khách. Một thời gian nữa, mấy người sẽ biết thôi..
Thuỷ Linh nhướn mày, im lặng suy nghĩ rồi gật nhẹ đầu:
– Được rồi. Đa tạ Hắc thiếu gia. Giờ chúng tôi xin phép lui.
Nói rồi, Thuỷ Linh đọc nhẹ một câu thần chú đưa Mộc Anh cùng Thổ Tinh đi trước, không quên nói với An La:
– Muội cũng về ngay luôn nhé??
– Được. – An La gật nhẹ đầu. Thuỷ Linh tỉ tỉ biến mất trong không khí
Y nhìn An La, khẽ cười. An La đưa một tay chạm vào má Ân hải, với đôi mắt trìu mến, La muội khẽ nói:
– Mọi thứ kết thúc, huynh tìm muội chứ??
– Ừ – Dịu giọng, Ân Hải xoa nhẹ đầu An La, nhìn nữ nhân đó biến vào trong không khí:
– Bảo trọng, Hải huynh
Ân Hải ngồi thụp xuống, lắc nhẹ đầu. Mau kết thúc, rồi y cũng nên bắt đầu lại thôi nhỉ??…
Ân Hải nở nụ cười cay đắng, vòng xoáy này… Có lẽ sắp kết thúc hay lại không hồi kết đây….
P/s: để mọi người chờ, thật có lỗi quá ToT
Cơ mà bệnh lười đã ăn sâu trong máu tác giả rồi ToT