Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta: Part 36
Part 36:
– Nụ hôn của Hoàng Thần??- Trọng Kha ném một cái nhìn khinh bỉ cho Ân Hải- cái này gọi là tình yêu đích thực sẽ hoá giải mọi thuốc độc ư?? Đệ không tin
– Chỉ là đệ đang cố tạo hi vọng cho bản thân nên không tin thôi. Một người dám vượt không gian bất chấp có thể nguy hiểm tới tính mạng vì một nữ nhân hỏi sao lại không yêu người con gái đó rất nhiều được?? – Ân Hải tay chống cằm nhìn Trọng Kha, nhẹ nhàng lên tiếng. – Vậy nên…quả thực cả hai chúng ta đều không có cơ hội. Huynh thì nghỉ rồi, còn đệ, cũng có khi đệ nên tìm người mới….
“Rầm” – Kha đập bàn, nhìn thẳng vào đại huynh rồi nói:
– HUYNH KHÔNG CẦN PHẢI NÓI ĐỆ NÊN LÀM GÌ HAY YÊU AI.
Rồi nhanh chóng vụt ra ngoài, lao nhanh trong không khí.
Một mình Ân Hải đứng lắc đầu trong căn phòng rộng lớn:
– Là đệ không hiểu hay không chịu hiểu? Ân Ly sẽ không bao giờ thuộc về đệ…
Ngập ngừng, y khẽ thở dài quay vào trong:
-….và cả ta…
********************
Ta ngồi trong phòng, đờ đẫn nhìn y phục trước mặt. Y phục màu xanh lục sáng, với những đường chỉ tuyệt hảo, chất vải mềm mại. Người mặc y phục đó sẽ được tôn vẻ đẹp lên gấp nhiều lần. Hắc Quang nói với ta rằng, đây là bộ y phục của Hoàng hậu nương nương. Nhưng sao ta lại có cảm giác quen thuộc đến vậy? Chắc ta điên rồi.
– Bẩm Hắc tiểu thư, Hắc đại gia truyền cho chúng thần thuốc quí cho sức khoẻ tiểu thư. Hắc đại gia nói tiểu thư sắc mặt kém, cần được sắc thuốc.
– Được, đem vào
Hầu nữ bưng chiếc khay vào, nhanh chóng đặt chiếc cốc uống trà lên bàn rồi lui ra. Nhìn chăm chăm vào chiếc cốc, ta biết, trong thứ chất lỏng này là một loại độc gì đó mà Hắc Quang muốn ta nuốt vào cổ họng. Xung quanh đây có rất nhiều sát thủ canh chừng, đổ đi cũng không xong.
Ta nâng nhẹ cốc đó lên. Chăm chăm nhìn vào thứ chất lỏng trong cốc. Thôi thì, đành uống vậy. Ta uống một ngớp thứ chất lỏng đó. Cổ họng nóng bỏng như bị thiêu đốt, đôi mắt mù mịt phủ đầy sương, khí nóng như len đến tận não. Và rồi…mọi thứ mờ dần…bóng đen bao phủ tất cả..
**********************
Trọng Kha bước vào phòng. Y thấy Ân Ly đang nằm sõng soài dưới đất. Y vội vàng bế lên. Người muội ấy nhẹ tưng. Chắc hẳn lâu nay gầy lắm.
Y đặt muội ấy xuống giường, rồi kéo nhẹ chăn lên đắp. Hơi nhướn mày, y cúi xuống nhìn vật thể vừa chạm chân y. Một chiếc cốc uống trà. Mùi thật kinh khủng, sao Ân Ly có thể uống được thứ này chứ?? Chẳng lẽ đây là độc tố mới của Hắc Độc Quang sao? Chết tiệt. Y ném mạnh chiếc cốc xuống sàn. Chẳng phải khi tỉnh dậy, nàng sẽ không nhớ y là ai sao.
Nắm chặt tay, y không ngừng nguyền rủa phụ thân mình. Hắc Độc Quang- hắn quả là một người bị ám ảnh bởi Đại Huyền, bị ám ảnh tới nỗi hắn giết mẫu thân của y. Cũng cùng ngày y thấy xác người phụ nữ đầu tiên y yêu thương mất nằm lặng im trong vũng máu, hắn quyết định rời bỏ Hắc gia lang thang trên phố. Rồi chính Hoàng thượng ngày đó – Phụ thân của Hoàng Thần, nhận hắn về nuôi dưỡng. Cũng chính từ đó, hắn quen Hoàng Thần, quen Ân Ly. Đại Huyền yêu Lâm Nhật Long, hắn như phát điên phát dại. Không kiềm chế nổi mà giết Lâm Nhật Long khi Đại Huyền đang mang trong mình giọt máu thứ hai của Lâm tể tướng. Và người đã lao ra đỡ cho Lâm Nhật Long. Giờ Đại Huyền đã mất, hắn như lại phát điên khi nhìn thấy Ân Ly, một người giống Đại Huyền đến từng nét. Quỷ tha ma bắt, giờ y phải làm sao để cứu Ân Ly khỏi tay hắn giờ.
Một bông tuyết khẽ khàng đáp nhẹ xuống tay y. Cái lạnh lạnh, man mát của tuyết làm y giật mình, thoát khỏi dòng hồi tưởng. Y nhíu mày nhìn chăm chăm nam nhân trong phục y trắng tinh trước mặt:
– Quả thực đã lâu rồi…kể từ lễ hội mùa đông nhỉ?
– Thực đó nha, ta đã đi rất nhiều nơi, nhưng rồi khômg có nơi nào có ai đặc biệt như Ân Ly nên ta quay lại.
– Không phải vì ngươi nhớ Đại Huyền sao?
– Mi thật là ngu ngốc. Đại Huyền là Đại Huyền, Ân Ly là Ân Ly. Dù ngoại hình có giống nhau tới mấy cũng không thể thay thế được.
– Tuyết à, nói ta nghe, giờ phải làm sao để cứu Ân Ly bây giờ? Bị ép uống độc tố của Hắc Quang, giờ chắc nàng quên sạch ta lẫn mi rồi.
Tuyết mỉm cười nhè nhẹ, nhìn hắn nói:
– Mi đang cầu xin ta phải không? Cầu xin ta gián tiếp để giúp Ân Ly?
– Cứ cho là vậy đi
– Được.
Hai bàn tay điêu luyện quyện vào trong không khí, lấy từng hơi nước, kết tinh lại với nhau cùng một chút hơi lạnh lẽo thành những bông tuyết đẹp đẽ. Tuyết nhắm mắt lại, khẽ đưa những hồi ức đẹp đẽ nhất vào những bông tuyết. Và rồi đưa nhẹ tay nhữn bông tuyết khẽ khàng đáp xuống trán Ân Ly.
– Độc tố của Hắc Quang quá mạnh, ta cũng không thể làm gì khác. Ta chỉ có thể phong ấn trí nhớ tạm thời của Ân Ly.
– Có nghĩa là Hắc Quang dù có hạ độc Ân Ly nhưng muội ấy cũng sẽ không quên đi kí ức hiện tại, không quên được những xúc cảm ấy. Nhưng chỉ trong thời gian nhất định. Ta chỉ có thể duy trì đến khi Hoàng Thần tới.
Trọng Kha khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh giường Ân Ly, vén lọn tóc qua tai nữ nhân trước mặt:
– Ngươi nói xem, ta có cơ hội không? Dù chỉ một chút??
– Ừm… Có lẽ là không. Trái tim Ân Ly đã thuộc về Hoàng Thần rồi. Như trái tim Đại Huyền thuộc về Lâm Nhật Long vậy.
Dù biết trước câu trả lời, nhưng trong tim Trọng Kha vẫn khẽ nhói lên….
“Ân Ly, muội mãi mãi không thuộc về ta…phải không??.. Có lẽ, ta nên từ bỏ thôi..”
***********************
– Bao giờ thì Hoàng Thần cùng các tỉ đệ tới??- Bóng nam nhân ẩn mình trong bóng đêm, mái tóc dài cột cao khẽ lướt nhẹ trong gió. Tà áo trắng bạch kim hoà cùng với bóng tối.
– Tối nay, Ân Ly cùng Ân Hải sẽ thực hiện nhiệm vụ.- nữ nhân mang trân mình y phục màu nâu, tóc luôn được cột cao. Ánh mắt sắc sảo, khoé miệng khẽ nhếch lên.
– Chúng ta thoả thuận rồi. Mi sẽ được Trọng Kha, còn ta, cứu Ân Ly.
– Được.
***************************
Khoác trên mình bộ đồ của Hoàng hậu nương nương, ta khẽ xoay một vòng. Chất liệu quả là mềm mại, nhẹ bâng. Y phục của hoàng hậu nương nương có khác, luôn là nhất.
– Ân Ly, muội đã sẵn sàng đi chưa??
Ân Hải ghé qua phòng ta, chăm chú nhìn ta từ trên xuống dưới rồi gật gù:
– Nhìn thế này tức là sẵn sàng rồi đấy. Đi nào. Trăng sắp lên cao rồi.
Ta gật nhẹ đầu, vội vàng đi theo Ân Hải huynh. Đi bắt người…mà sao ta cảm thấy thật hồi hộp. Cứ như…trái tim ta đang muốn nói…ta sẽ biết một số điều gì đó.
Không để ý tới những cảm xúc đó, ta vội vã leo lên ngựa bên cạnh Ân Hải huynh, mạnh mẽ lao đi vun vút trong màn đêm. Phía sau, Ân Hải huynh cùng mười sát thủ giỏi nhất bám theo…
Hoàng thượng, hôm nay… Người tới số rồi…
***************************
Đến ngay bờ thành Hoàng cung, ta khẽ hất nhẹ tay, một thân cây mạnh mẽ vươn lên, đỡ lấy ta rồi khẽ khàng đưa ta vào trong.
À, đây là Lâm cung, nơi ta bắt Trọng Kha huynh ngày trước phải không nhỉ??
Nhìn quanh, ta thản nhiên mở cửa, bước vào. Căn phòng không có vẻ gì là bỏ hoang từ lâu. Ta đi xung quang xem xét một hồi, tủ y phục toàn là y phục màu xanh lục. Hình như….đây là nơi của Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng thượng an dưỡng thì phải. Nhẹ lướt qua từng đồ vật, cây cung quàng qua người cùng ống mũi tên, cây kiếm giắt bên hông đung đưa mỗi bước chân đi. Những đồ vật này thật quá quen thuộc, nhưng ta lại không nhớ nổi gặp ở đâu… Thật kì lạ…
– Ân…Ân Ly… – một giọng nói trầm ấm pha chút ngỡ ngàng vang lên.
Ta quay lại, nam nhân trong thân long bào nhìn ta, ngỡ ngàng xen chút bối rối. Như thể không tin vào sự thật…
Nam nhân này…là người xuất hiện trong giấc mơ của ta rất nhiều lần…
Nam nhân này…có phải là người khiến ta có những cảm xúc không nguôi kia…
– Ngươi….biết ta sao…- Ta khẽ khàng lên tiếng, nhìn vào nam nhân đối diện. Tay ta khẽ nắm chắc chuôi kiếm, có một chút phòng thủ..
Sự thất vọng vụt qua ánh mắt nam nhân đó…
Không một lời, không kịp chống cự, hắn lao tới ôm ta vào lòng. Ngay lúc đó, trái tim ta như muốn nổ tung… Nam nhân này là ai..? Sao cảm xúc này lại mãnh liệt thế này…. Thình thịch… Tiếng đập trái tim như vọt ra khỏi lồng ngực. Mọi giác quan như tê liệt, tay chân cũng trở nên vô dụng..ta buông tay khỏi chuôi kiếm…
Môi ta chạm vào một vật thể mềm mềm. Một nụ hôn thật sâu..như thoả nỗi mong nhớ…như những tiếng khóc khẽ khàng kìm lại sau vẻ mạnh mẽ.. Một nụ hôn như cướp lấy tất cả không khí…như thể một sự trừng phạt ngọt ngào…như thể cướp đi trái tim một thân người mềm nhũn trong vòng tay…
Như cơn mưa dội xuống sau một ngày hè nắng bức, như mặt trời ló rạng xoá tan lạnh lẽo của mùa đông, từng lớp băng trong trái tim ta như được tan chảy, như thể tim ta đang đập trở lại… Từng lớp sương mù như đã bị thổi bay ra khỏi đôi mắt, khỏi trí nhớ…
Từng mảng kí ức hiện về… Lần đầu tiên ta gặp hắn… Cái ngày định mệnh ấy… Ta bị hắn ép thành thân…rồi cái ngày hắn cướp đi nụ hôn của ta…ngày ta và hắn ôm nhau ở cầu Hằng…và cả cái ngày..ta thuộc về hắn…
Mắt ta mở ra, nhìn nam nhân trước mặt. Ánh trăng chiếu lên từng nét khuôn mặt ấy… Như thể để ta có thể nhìn rõ nét hơn…
– Hoàng…hoàng Thần??