Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nàng Là Của Trẫm: Chương 5
cùng múa dưới trăng
Sau khi về phòng của mình Lăng Thiên Phong ngồi bên ô cửa sổ cười một mình. A Khải đứng bên cạnh quan sát chủ nhân của mình cảm thấy lạ vô cùng
– Thiếu gia xưa nay nô tài chưa từng thấy người ngồi cười một mình như vậy.
– A Khải ta hỏi ngươi , ngươi thấy Diêu tiểu thư như thế nào? Lăng Thiên Phong nhắc tới nàng ,trong lòng dâng lên một thứ tình cảm gì đó rất là lạ.
– Thiếu gia sao người suốt ngày nhắc tới vị tiểu thư đó vậy? Nô tài thấy cô ta có gì hấp dẫn đâu.
– Ngươi thì hiểu cái gì? À phải rồi Diêu lão gia có phải đã trở về rồi không?
Hắn ngay lập tức quay trở về mục đích chính mà mình tới nơi này, lần xuất cung này hắn mới nhận ra bên ngoài vẫn còn nhiều oan trái như vậy.
– Dạ phải Diêu lão gia đã trở về rồi. Ngày mai ta có thể gặp.
– Được rồi ngươi cũng mau ngủ sớm đi.
—————————————————————————————————————
* Phòng của Diêu Thư Nguyệt
Diêu Thư Nguyệt sau khi tập kiếm xong cảm thấy tinh thần rất thoải mái, những lúc đau buồn ngoài chuyện chọn tiếng đàn giải khuây thì kiếm pháp chính là một liều thuốc vui vẻ thoái mái tốt nhất.
– Tiểu thư cô lại đi tập kiếm có phải không? Nếu lão gia và phu nhân mà biết được sẽ trách tội xuống đấy
Chu Tiểu Mai khi không thấy nàng trở về phòng trong lòng vô cùng lo lắng, ở trong phủ này chỉ có vú Trần và Tiểu Mai là những người thật lòng yêu thương nàng nhất.
Nghe lời trách mắng của Tiểu Mai nàng mỉm cười nhẹ nhàng viết lên giấy :
– Họ không dám làm gì ta đâu muội đừng lo. Sau nàng ngủ sớm đi đừng đợi ta.
Nàng ngắm đóa hoa mẫu đơn rồi lại tự cười một mình, chính nàng cũng thấy lạ là tại sao mình lại cười khi nhớ về chuyện tối nay. Trong suốt bao năm qua đây là lần đầu tiên nàng thấy một nam nhân dung mạo anh tuấn như vậy. Trước giờ các nam nhân gặp qua nàng , đều dùng ánh mắt như nhìn thấy sinh vật lạ để nhìn nàng, có thể là vì nàng không thể nói được. Chính vì vậy nàng luôn tự ti về mình khép chặt mình hơn nữa, nhưng hôm nay lại gặp được một nam nhân không ngại nói chuyện với người câm như nàng. Trong lòng nàng rất cảm động.
Hai người hai trái tim đang nghĩ về nhau dường như họ đã được nguyệt lão buộc sợi dây tơ hồng ngay từ trước rồi.
Diêu Thư Nguyệt đêm qua ngủ rất ngon ác mộng cũng đã không đến, điều này cũng hơi lạ có lẽ là vì tâm tư nàng thoải mái nên ác mộng cũng không xuất hiện nữa.
– Tiểu thư lão gia về rồi, lão gia sai nô tì đến mời tiểu thư ra ạ.
Cha nàng về rồi sao? Chẳng phải nói sẽ đi khá lâu a, sao mới có hơn ngày đã về rồi. Nếu như cha nàng về phủ sớm hơn so với dự định chắc chắn là có chuyện gấp hơn.
– Tiểu thư để nô tì thay xiêm y cho người.
Diêu Thư Nguyệt thay bộ xiêm y màu hồng phớt vào, bộ xiêm y chỉ đơn giản nhưng lại làm nên vẻ đẹp tự nhiên của nàng. Mái tóc dài được nàng vấn lên một ít thả tóc sang hai bên đầu cài chiếc trâm ngọc. Trông nàng như một tiên nữ thoát tục thanh cao đẹp vô cùng.
Nành liền đi tới gặp cha của mình, hình như cha nàng đang bàn chuyện gì đó với Lăng Thiên Phong. Nàng lại gần cha khẽ cúi người thay cho lời chào.
– Con gái ngoan mau ngồi đi , ta đi đến kinh thành có mua cho con hai bộ xiêm y rất là đẹp, lát nữa con hãy mặc cho ta xem….
Diêu lão gia cười nói với nàng sau dó quay qua Lăng Thiên Phong tiếp tục câu chuyện:
– Nói vậy công tử muốn mua hàng của ta?
– Phải tại hạ nghe nói vải vóc và gạo của viên ngoại là đẹp nhất và ngon nhất mà. Không biết về giá cả thì sao đây?
Lăng Thiên Phong nho nhã hồi đáp lại,hắn biết vải và gạo của viên ngoại là đắt nhất nơi đây.Nghe nói tại Dương Châu các tiệm vải và gạo khác đã bị đóng cửa hoặc đã bị viên ngoại mua về, chính vì vậy dân chúng muốn mua gạo đều phải đến mua ở Diêu Kí ( tên tiệm gạo )
– Hà hà được được giá cả thì 6 lượng vàng công tử thấy sao?
6 lượng vàng? Diêu Thư Nguyệt đang bình thản lắng nghe câu chuyện nàng cũng không có mấy hứng thú , nhưng nghe đến 6 lượng vàng nàng không thể tin nối. Đắt như vậy thì ai mà mua nổi chứ, số vàng đó có thể mua được rất nhiều thứ cứu khổ cứu nạn được rất nhiều.
Nàng cũng biết xưa nay cha mình luôn như vậy coi trọng của cải, nhưng cũng không thể bán đắt như vậy được. Chỉ là vài bao gạo vài mét vải thôi mà 6 lượng liền.
Nàng tới lại gần viết vào tay cha mình :
– Cha tích chút phúc đức cho đời sau đi cha, 6 lượng vàng là quá lớn.
– Con thì biết cái gì số vàng đó ta còn phải xây chùa rồi làm từ thiện nữa.
Diêu lão gia nói nhỏ với nàng,nhưng nàng nàng biết đó là lời ngụy biện , nàng tiếp tục viết :
– Cha số vàng đó con chắc chắn số vàng đó sẽ được đem đi cứu trợ cho những thú vui hoang lạc của cái nhà này.
– Con….
Lăng Thiên Phong ngồi im quan sát nàng hắn có thể nhân ra nàng đang muốn nói gì làm gì , trong lòng hắn thầm nghĩ ” Thư Nguyệt là một cô nương tót, hoàn toàn không giống với cha của mình , nam nhân nào chiếm được nàng ấy đó là cái phúc lớn”