Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nàng Là Của Trẫm: Chương 4
LĂng Thiên Phong đi tìm nơi tiếng đàn phát ra, hắn dừng chân trước một hoa viên nhỏ. Một cô nương xinh đẹp đang uyển chuyển dùng ngón tay thon dài của mình , gảy lên những tiếng đàn xao xuyến. Lăng Thiên Phong bị vẻ đẹp của Diêu Thư Nguyệt làm ê mẩn.Đêm nay trăng tròn ánh trăng tỏa khắp nơi, mùi hương nhẹ dịu của mẫu đơn , và vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng tạo nên một bức tranh thủy mặc đẹp rực rỡ.
Lăng Thiên Phong im lặng lắng nghe tiếng đàn , thưởng thức vẻ đẹp tuyệt vời. Diêu Thư Nguyệt say sưa gảy đàn mà không hề để ý có người đang quan sát mình. Nàng đột nhiên ngừng gảy đàn đưa mắt nhìn xung quanh một lát, sau đó lén la lén lút như tên trộm
” Không có ai cả mình có thể đi được rồi ”
Diêu Thư Nguyệt không biết từ đâu liền rút ra một thanh kiếm sau đó dùng khinh công di chuyển. Lăng Thiên Phong hơi ngạc nhiên một chút sau đó liền lấy lại được sự bình tĩnh, môi nở nụ cười mà như không cười. Tất nhiên hắn phải đi theo nàng rồi.
Thư Nguyệt đến một khu rừng có vẻ hoang vu bắt đầu tập kiếm. Những đường kiếm của nàng rất đẹp, rất uyển chuyển. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm học võ của hắn, Lăng Thiên Phong hoàn toàn khẳng định võ công của Thư Nguyệt rất lợi hại
” Phải thử xem thế nào mới được ” Đó là suy nghĩ trong đầu của Lăng Thiên Phong.
Hắn dùng chiếc khăn bịt mặt màu đen che mặt lại sau đó bất ngờ xông ra. Phản ứng của nàng rất nhanh liền dùng khinh công né tránh. Sau đó nàng nhanh chóng dùng võ công mình học được bấy lâu ra đối phó.
Thực ra võ công của nàng cũng rất giỏi nhưng mà so với Thiên Phong thì hoàn toàn không phải là đối thủ. Tuy không thắng được nhưng ít nhất nàng cũng có thể lột được chiếc khăn che mặt và biết được đó là ai.
Lúc đầu nàng cũng hơi bất ngờ sau đó nheo mắt ý hỏi ” Sao lại là ngươi”
Lăng Thiên Phong cũng hiểu ý nàng liền thu kiếm lại nói ”
– Diêu cô nương tại hạ chỉ muốn thử võ công của cô thôi. Nếu có chỗ nào đắc tội mong Diêu cô nương bỏ qua.
Nàng gật đầu sau đó quay đầu toan bỏ đi . Lăng Thiên Phong đi theo sau nàng vừa đi vừa nói rất nhiều chuyện. Trong lòng của Thư Nguyệt nghĩ ” Tên này đúng là phiền phức”
– Diêu cô nương ta không ngờ cô nương lại giỏi võ công như vậy?
” ….”
– Phải rồi không biết sư phụ của cô nương là ai?
“….”
– Một mình ra ngoài như vậy rất nguy hiểm a..
NÀng cảm thấy rất khó chịu liền nắm lấy lòng bàn tay của Lăng Thiên Phong, điều này làm tim hắn đập liên tục.
Nàng viết vài chữ lên tay hắn :
– Lăng công tử mong người hãy giữ im lặng một lát
Quả nhiên Lăng Thiên Phong im lặng luôn không nói thêm gì.
Thực ra từ nhỏ nàng không thích thêu thùa hay gảy đàn , mà nàng chỉ có hứng thú với võ công. Chính vì vậy nàng luôn lén tập võ công. Nhưng sau khi mẫu thân mất nàng lại không thể nói chuyện được chính vì vậy mới dùng tiếng đàn bộc lộ tâm tư của mình. Rồi từ đó cũng yêu việc gảy đàn lúc nào không hay. Nhưng nàng cũng không từ bỏ việc tập võ công vẫn tiếp tục học võ,chính vì vậy nên giờ cũng có thể nói là đã đạt được tới cảnh giới cao. Nhưng hóa ra núi này cao còn núi khác cao hơn