Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia

Chương 1 : Xuyên qua bị hủy dung .


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia: Chương 1 : Xuyên qua bị hủy dung .

Sở Thiên Di vùng vẫy trong làn nước lạnh giá , không lẽ hai mươi năm làm điên đảo màn ảnh thế giới của mình lại kết thúc như vậy , không … ai cứu tôi với …
Thiên Di ngồi dậy hai mắt mở to hốt hoảng la lớn :
– Cứu tôi với … hơ … hơ …
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực , cô thở hổn hển đưa mắt nhìn xung quanh , đây là đâu vậy nhỉ , không phải mình chết rồi đấy chứ , cô nhìn lại bản thân , ánh mắt ngạc nhiên nói :
– Cái gì thế này , đừng nói là xuyên không trong truyền thuyết đấy nhé .
Cảm giác đau rát ở má phải , cô đưa bàn tay lên sờ nhẹ , mặt nhăn nhó kêu rên :
– A , đau quá … hình như là vết bỏng … thôi rồi … xuyên qua đã xui lại còn bị hủy dung .
Có những dòng điện chạy qua đầu , ký ức của cơ thể này hiện về , nguyên lai là thứ nữ của Sở Cung Hữu thái y của hoàng tộc , chỉ vì bị hủy dung mà cha mẹ vứt đi như vứt rác , làm cho cô có nhà cũng không thể về , có tiền cũng không thể tiêu .
– Mấy người thật quá nhẫn tâm .
Thiên Di soi mình ở dưới mặt nước , vết bỏng lớn thật , nếu không có nó thì tiểu nữ oa 6 tuổi này có lẽ sẽ khuynh quốc khuynh thành . Đôi mắt bồ câu to tròn sáng long lanh, làn da trắng mịn màng , cái mũi cao nhỏ xinh , đôi môi nhỏ hồng hào xinh xắn , cũng may trùng tên với mình .
Ông trời ình sống thêm một lần nữa , mình sẽ đem những gì học được ở hiện đại áp dụng ở nơi này , trước hết phải vào thành kiếm tiền , mấy người tưởng bỏ tôi ở lại đây là song sao , 20 năm đóng phim cổ trang với tôi tìm về thành dễ như trở bàn tay .
Tám tuổi cô đã bước vào thế giới điện ảnh , hai mươi năm liên tiếp luôn nhận được vai chính trong các bộ phim kiếm hiệp cổ trang , cô là nữ diễn viên xuất sắc được yêu thích nhất cả nước .

Bây giờ xuyên qua có bị hủy dung đi nữa cũng không quan trọng , cái quan trọng là phải có tài , chẳng mấy chốc cô đã vào được thành Hàng Châu , cô mỉm cười lạnh lẽo , chẳng có gì khác , giống y chan lúc mình đóng phim , được rồi , các người cứ chờ mà coi thứ rác rưởi các người vứt đi sống như thế nào nhé .
Cô dùng đá khắc lên gỗ dòng chữ , sau đó ngồi chồm hổm đặt tấm gỗ qua bên cạnh rồi lấy đá kê xung quanh , cô đặt một cái bát nức nẻ ở trước mặt sau đó cất giọng hát khiến mọi người phải dừng lại .
Giọng nam :
– Chim rừng líu lo , cảnh thơ mộng quá , đôi lời thăm hỏi đường đi đến ngôi trường , mắt nhìn hai lối khó mong thông đường , xin người chỉ giúp dùm cho hớ hơ hơ hờ hở hớ hơ hờ hơ hở hớ hơ hở hờ … xin người chỉ giúp dùm cho .
Giọng nữ :
– Thưa công tử , đây miền nam núi chập chùng mà người đời đặt tên là Nam Sơn , nhiều lối đi lên tới ờ ngôi trường , ngôi trường gần đây cách hai đèo , đường ta là nơi hướng đi sơn đèo .
Chưa gì mà cả phố bu lại , vẳng tiền vào chén trầm trồ khen ngợi :
– Hay , kì diệu quá , ca hay quá , lần đầu tiên tôi được nghe đấy .
– Tội nghiệp thật , còn nhỏ vậy mà bị hủy dung rồi , thật đáng thương a .
– Trời , nói được cả giọng nam nữa kìa , thần kì quá đi mất .
– Hay quá đi , tôi đi các sạp hát mà chưa nghe được lời ca nào hay như vậy .
– Hay quá đi , thần kì quá đi .
Thiên Di mỉm cười tiếp tục hát trong sự vỗ tay khen gợi .
Giọng nam :
– Vui thay thích thay tuổi xuân thì , nấu sử sôi kinh chí chung cuồng , xin cho biết tên mình cùng quen nhau buổi ban đầu , suối hát thông reo một lòng đều một lòng rằng mong biết tên huynh đài . Công tử tên gì xin cho biết ?
Giọng nữ :
– Kính thưa công tử , nhà có dư hàng trăm tên hầu , miền Kiết Giang là quê , còn tuổi xuân được trăng tròn , tôi tánh danh là Chúc Anh Đài . Còn quý danh công tử là chi ?
Giọng nam :
– Dạ thưa cùng Chúc công tử , cha tôi mất đi ha hà tuổi còn ấu thơ , mẹ già dưỡng nuôi … ngày qua ngày qua há ha ha hà , tuổi mộng mơ vừa đúng trăng tròn trăng hờ hờ hớ hơ hở hơ hờ hơ . Chuyện tình quê nhà qua ngày đủ ăn hớ hơ hở hơ hờ , tôi tên Lương Sơn Bá .

Bỗng nhiên một thỏi vàng đặt xuống làm mọi người sững sờ nhìn người kia , một lão thái thái cao quý nhìn Thiên Di nói :
– Có phải hay không Chúc công tử trong lời ca của con là nữ giả nam trang .
Thiên Di mỉm cười nói :
– Phải , có câu muốn giỏi phải học , đã học há phải trọng nam khinh nữ .
– Nói hay lắm , cháu gái đồng ý theo ta về nhà để ta chăm sóc cháu không .
Lão thái thái nhìn Thiên Di ánh mắt hài lòng , Thiên Di nói chuyện một cách nghiêm túc :
– Tại sao con phải theo người .
– Ta có thể cho con mọi thứ con muốn , mọi thứ con cần .
Thiên Di mỉm cười cầm chén tiền lên , cô đứng dậy nói :
– Được , chỉ cần người cho con một cái danh hiệu con liền đi theo người .
– Làm cháu gái ta .
– Lão thái thái , không được đâu ạ .
Một người phụ nữ khoảng 46 , 47 tuổi chen lời làm cho lão thái thái tức giận hừ lạnh :
– Ta nói được liền được , mau lên xe ngựa trở về .

Người kia nín thin cúi đầu , lão thái thái dắt tay Thiên Di đi lên xe ngựa , mọi người xôn xao một lúc rồi cũng giải tán , Thiên Di mỉm cười nói :
– Thiên Di có tay có chân sẽ không ăn không ngồi rồi , sẽ chăm sóc cho người , nếu người đã xem con là cháu gái vậy con có nên gọi người một tiếng hoàng tổ mẫu không thưa Thái hậu .
Lão thái thái ngạc nhiên nhìn Thiên Di , bà cười lớn :
– Ha ha , đứa nhỏ này … con thật thông minh , làm sao con biết được .
– Nhìn cách đi của người , còn có mảnh ngọc bội trên hông của người nữa .
Bà gật đầu hài lòng , đứa nhỏ này tư chất thông minh lại hiểu chuyện , tiếc thay một tiểu mỹ nhân như vậy lại bị hủy dung .
– Có vẻ như mặt của con vừa mới bị phỏng .
– Vâng , chắc cũng vì thế mà cháu bị cha mẹ vứt đi .
– An tâm , về cung ta sẽ mời thái y chữa cho con , ít nhiều thì nó cũng sẽ lành một chút .
– Tạ hoàng tổ mẫu quan tâm , Thiên Di không sao .
Bà đưa tay vuốt đầu Thiên Di , đứa nhỏ này thật đáng thương , còn bé thế mà phải chịu khổ , có con gái thông minh như vậy mà không biết trân trọng , cha mẹ đứa nhỏ này thật là …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.