Đọc truyện Hoàng Hậu Băng Giá – Chương 7: Tai Nạn Và Kiss
Ngọc Nhi vừa tắm xong thì mới biết mình không mang y phục vào . Nàng hé cửa , nheo mắt nhìn , may mắn không có ai cả . Nàng quấn khăn , đi ra ngoài . Nàng đang lấy y phục thì chiếc khăn rơi xuống chỉ còn đến eo , lộ ra vòng một căng tròn của nàng . Đúng lúc đó , Tử Phong đi vào và nhìn thấy cảnh xuân trước mặt . Hắn sững người , tim đập loạn xạ ,dường như muốn ra khỏi lồng ngực của mình
( Tác giả : Trời ơi , bị lộ hết hàng rồi mà chị vẫn đứng đó à ????!!!!!!!! Ngọc Nhi : Ta sốc quá , huhuhuhu . Tác giả : Thông cảm với chị . Ngọc Nhi : Tại ngươi mà ra đấy , thông cảm cái gì hả , ta phải giết chết ngươi . Tác giả : Á * Cầm dép chạy * )
1 giây . . .
2 giây . . .
3 giây . . .
4 giây . . .
5 giây . . . ( Sao lâu vậy ? Buồn ngủ quá a . Huhuhuhu bị chị ấy đánh )
Giờ đây , mặt hai người đã đỏ như trái cà chua chín . Ngọc Nhi vội lấy khăn quấn quanh người . Nàng vội chạy ra định bảo Tử Phong quay mặt đi chỗ khác . Bỗng nàng trượt chân và ” Rầm ” , một vụ tai nạn đã xảy ra ( mọi người có biết là tai nạn gì không ? Không phải là giao thông hay bệnh tật mà là tai nạn ” Trai trên gái dưới ” ) . Nàng ngã vào người hắn, bây giờ khoảng cách của hai anh chị nhà ta chỉ còn cách nhau khoảng 2 cm . Dạ Thiên – thuộc hạ trung thành của hắn vội vào xem có việc gì và hắn đã nhìn thấy cảnh Tử Phong đang đè trên người Ngọc Nhi. Hắn có tiếng lạnh lùng mà giờ mặt cũng thoáng đỏ. Hắn thầm nghĩ , Hoàng thượng, người gan thật đấy, dám đè hoàng hậu. Bỗng Ngọc Nhi và Tử Phong nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn , có ý ” ngươi nhìn cái gì, còn không mau ra ngoài đi à .” Dạ Thiên biết ý vội ra ngoài , không quên đóng cửa lại . Ngọc Nhi nhìn Tử Phong và thấy tay hắn đang yên vị trên ngực của mình. Tử Phong không phản ứng , hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ sâu xa chiếm hữu nàng của hắn. ” Chát ” – nàng tát hắn rất chi là ” nhẹ ” ( Quả này đau lắm đấy , khổ thân anh Tử Phong , yên tâm, anh này mình đồng da sắt, không làm sao đâu ). Hắn cũng chẳng cảm thấy đau gì , hắn đang chìm trong tình yêu. Ngay lập tức, hắn tỉnh lại , vội chạy ra ngoài, Ngọc Nhi cũng ngồi dậy mặc quần áo vào . Đến tối, khi 2 người xuống ăn bữa tối, mặt vẫn còn đỏ bừng vì thẹn . Hôm sau, nàng và hắn nhanh chóng xuất hành , còn chuyện hôm qua thì hãy quên đi, cứ coi như là nó không tồn tại. Trên đường đi , vẫn như vậy , Ngọc Nhi chọn đồ, Tử Phong xách đồ ( khổ thân lần thứ hai ).
Đến một chỗ vắng, hắn và nàng ngồi xuống nghỉ ngơi. Bỗng có mấy hắc y nhân hạ xuống, dùng trâm có tẩm độc phóng vào Ngọc Nhi . Tử Phong và Ngọc Nhi liên tục phóng dao vào bọn chúng. Và khi Ngọc Nhi không chú ý , một tên hắc y nhân phóng trâm độc vào nàng. Tử Phong vội lấy tấm thân đỡ cho nàng , hắn cũng kịp rút dao đâm chết tên hắc y nhân đó.
Ngọc Nhi vội tiến đến bên hắn, này , ngươi tỉnh dậy đi chứ . Chết tiệt, hắn bị trúng độc rồi . Độc này là độc Tử Thanh Trùng . Ai trúng độc này 6 tiếng sau mà không có thuốc giải sẽ chết . May mà nàng vừa luyện được mấy viên đan dược khi ở trong Lan Phỉ cung nhàm chán. Nàng kéo hắn vào một ngôi miếu hoang gần đến, tất tả chạy đi hái lá thuốc rồi nghiền nho nhỏ, cho hắn uống thuốc. Mấy lá thuốc hắn mới chịu uống thuốc. Đến khi nàng cho hắn uống viên đan dược thì hắn mím chặt môi, nhất định không chịu uống. Cái tên này , ta đã nể ngươi vì bị trúng độc mà cố nhịn ” Nam nữ thụ bất thân . Nam nữ thụ thụ bất tương phùng ” rồi . Vậy mà ngươi còn giả bộ thanh cao. Hừ , về sau ngươi có chết thì đừng có trách ta . Tất cả là do người ta, tên khốn nạn . Nhưng dù gì hắn cũng vì nàng mà trúng độc, nàng nợ hắn một mạng. Vậy bây giờ chỉ còn cách này .
Ôi không. . . không. . . không . . . không thể như thế được. . .Huhuhuhu, ai bảo người đỡ độc cho ta chứ, hại ta thế này đây. Nàng kẹp viên đan dược vào môi, cúi xuống, từ từ chạm vào môi hắn. Môi hắn đang mím chặt cũng dần mở ra, nàng đẩy viên đan dược vào trong miệng hắn. Xong xuôi, nàng rời môi hắn, hắn vẫn quyến luyến không muốn rời nàng, cơ hội hiếm có, ngu gì không hưởng.
————–Ta là giải phân cách————-
Chiisana tenohira ni sotto fureta anata no sono yubisaki
“Atashi wo mitsukete kureta no?” toikake wa todokanai
Anata no hitomi ni atashi ga tatoe utsuranai toshite mo
Sono netsu ga koko ni yadoru sore dake de yokatta noni
Taeru koto naku kisetsu wa meguri umarehateyuku inochi da kara
Fuyu ga otozure shiroku somareba sore sae kieyuku no deshou ka
Omoi tsutaeru sube mo naku kaze wa tsumetaku natte yuku dake
“Atashi wo mitsukete kudasai” inori sura kiesou de
Taeru koto naku kisetsu wa meguri umare hate yuku seimei da kedo
Meguriau koto wo shinjitakatta sayonara sae mou todokanai
Wasurekie yuku sadame no umi e to kuchite kasanaru ikutsu mo no negai
Meguri meguru toki ga musubu kiseki fuyugare no naka azayaka ni
Taeru koto naku kisetsu wa meguri umarehateyuku seimei da kedo
Ano toki kureta tashika na shirushi ga itsuka atashi wo michibiku deshou
Sukoshi tsumetai kaze ni yureru chiisana tenohira
Yuugure yori akaku somete anata wo matteimas
( Ngón tay anh khẽ khàng đặt vào lòng bàn tay bé nhỏ của em
” Đôi mắt anh có hướng về em không ? ” , câu hỏi không thể thốt thành lời
Ngay cả nếu hình bóng của em không phản chiếu trong mắt anh
Tình yêu nồng cháy ấy vẫn sống mãi nơi đây , em chỉ cần thế thôi .
Một mùa đi rồi một mùa đến , gieo mầm sống rồi lại vùi lấp chúng
Khi mùa đông ghé qua , nhuộm trắng thế giới , những chiếc lá ấy có biến mất ?
Không có cách nào nói lên những tâm tư , chỉ có cơn gió đang dần buốt giá
” Xin hãy trao cho em ánh mắt của em “,
Dường như lời cầu nguyện đó cũng tan biến
Mùa tiếp nối mùa , những sinh mệnh bắt đầu rồi kết thúc ,
Em đã tin chúng ta sẽ còn gặp lại , nên không thể nói nên lời chia tay
Ước nguyện chất chồng hoà tan vào đại dương của những số phận bị quên lãng
Thời gian cứ xoay vòng, kết nối những điều huyền diệu , rực rỡ trong sự cô quạnh, băng giá
Mùa đến rồi mùa đi , những chiếc lá sinh ra rồi úa tần số, nhưng . . .
Đó là dấu ấn thời gian ban tặng , lúc nào đó sẽ mở lối cho em
Trong cơn gió thoảng chút lạnh, bàn tay bé nhỏ khẽ rung động
Hơn cả buổi chiều tà , chiếc lá thu nhuộm đỏ khung cảnh, và em vẫn mãi đợi chờ anh . . . )
( Momiji – Vocaloid Megurine Luka)