Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 125: Ngoại truyện về Long Kỳ – Long Kỳ yêu Vũ (1)


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 125: Ngoại truyện về Long Kỳ – Long Kỳ yêu Vũ (1)

Từ lúc nhìn thầy mắt nàng đầu tiên ta đã
cảm giác được đôi mắt khác thường của nàng, một đôi mắt biết nói loé lên ánh sáng rung động, ta đứng trước giá sách đang nghiên cứu cách trị
quốc, một bóng người bên ngoài cửa sổ đã làm cho ta thấy cảnh giác, quay đầu nhìn lại thì thấy là một cô gái, lòng ta vô cùng kinh ngạc, nhìn
hành động cẩn thận của nàng, ta mở miệng gọi nàng lại.

Cùng nói chuyện với nàng ta rất bội phục
tài ăn nói của nàng, được ở chung cùng nàng đã bị cảm xúc của nàng cuốn
hút. Trong mắt nàng không cam lòng, phẫn nộ, thậm chí thỉnh thoảng biểu
hiện tự tin tràn ra, ta đều cảm giác rất rõ. Ta biết đây là vụ án chết
người mà nàng là người vô tội, nhưng trong lòng ta lại càng lo lắng về
phụ hoàng hơn, ta chỉ muốn nhanh chóng tra ra chút chứng cớ để gỡ mối lo âu khó giải của phụ hoàng.

Những thuộc hạ làm việc đều là những kẻ
ta lựa chọn rất cẩn thận, toàn bộ vụ án tiến triển rất nhanh, không mất
vài ngày thì đã tra ra manh mối, đáng tiếc là tại đây ta đã làm tổn
thương lòng một người, chính là cô gái kia, hơi hơi, làm lay động lòng
ta. Nghe nàng nói trào phúng, thậm chí giọng điệu có chút chán ghét, ta
chỉ cảm thấy tiếc nuối, thuộc hạ cũng muốn vì ta cãi lại, nhưng ta ngăn
không cho, bởi vì ta không muốn lộ ra chuyện của ta cho nhiều người
ngoài biết, nàng hận thì cứ để nàng hận đi vậy!

Một lần ngẫu nhiên gặp mặt ta mới biết
nàng dường như sống rất khá, nét tươi cười trên mặt nàng nhìn thấy ta
thì biến mất. Ngày đó, lúc ta theo những lời của một quan lớn ra làm
chứng, nhìn thấy nàng, không hiểu sao lòng ta lại dâng lên tia xúc động. Lúc tính tiền không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà thanh toán tiền
cho nàng, sau đó đúng lúc ta gần như đã quên mất chuyện này thì có người lại còn đưa bạc đến cho ta, ta lại nhớ tới khuôn mặt kia.

Nhiệm vụ lần này rất nặng nề, thủ đoạn
của ta cũng rất tàn nhẫn, dường như người nào cản trở ta thì ta sẽ nghĩ
giết người đó. Nhưng tối hôm đó ta bị câu nói quen thuộc mà xa lạ kia
rung động, ta cũng không rõ vì sao lại quay đầu lại, nhìn thấy cặp mắt
đang gấp gáp tìm kiếm đường sống kia, tim ta giật giật, là nàng, ta
không rõ vì sao lúc ta gần như quên nàng rồi thì lại gặp lại nàng, với
người khác thì ta thờ ơ ngay, nhưng là nàng thì ta chẳng những có cảm
xúc mà lại còn có chút tức giận nữa. Ta đoán đã muộn vậy nàng sao lại
không về phòng chứ?

Quay đầu đi rồi lại quay lại thấy đao đã
đặt trên cổ nàng, ta thuận theo thanh kiếm rơi xuống đất, nàng bị người
ta đẩy ra, đúng lúc này, bọn người chết tiệt này xuống hết địa ngục đi.
Ta nhìn thấy thuộc hạ có năng lực của ta quỳ xuống trước mặt, ánh mắt
của ta bất ngờ chuyển sang nhìn cô gái trông có vẻ sợ hãi kia, nhưng mà
cũng không ảnh hưởng gì tới mồm mép của nàng. Nàng có thành kiến rất sâu với ta, nói ra những câu như gai đâm, lại cùng ầm ĩ với thuộc hạ của ta nữa. Thấy nàng định rời đi, ta mặt chẳng chút thay đổi bỗng bật thốt
lên nhắc nhở nàng. Ta biết rõ tình thế giờ rất nghiêm trọng, chuyện đêm
nay nhất định liên luỵ đến nàng. Nhìn vẻ mặt lơ đễnh của nàng, ta đang
bảo thuộc hạ dẫn nàng an toàn về tới khách sạn.

Một ngày ta đang nhẩm lại toàn bộ kế
hoạch nhiệm vụ tiếp theo của mình, thuộc hạ của ta lại mang tới một tin
tức làm lòng ta chấn kinh, nàng bị bắt.

Dường như chẳng kịp suy nghĩ, đã phái
thuộc hạ lập tức xuất phát nghĩ cách cứu nàng. Đối phó với những kẻ
phiền toái không cần ta ra tay, thuộc hạ ta chắc chắn xử lý thoả đáng.
Ta nhìn cô gái ngồi yên trong xe ngựa bên cạnh mình, bế nàng nhẹ nhàng
xuống xe, nghe thấy tiếng nàng thét chói tai, ta cất tiếng nói, cứ tựa
như trên ngừơi ta có độc vậy. Buông nàng ra, nàng lập tức cách xa ta ba
thước, ta tạm bỏ qua nàng nhìn tình hình chiến đấu.

Một trợ thủ đắc lực của ta bị thương, ta
phải màng hắn về trị liệu. Đúng lúc chúng ta định chạy, ta thấy mặt nàng thất kinh vội mang nàng theo.

Trở lại nơi tạm trú, ta băng bó vết
thương cho thuộc hạ, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ bồi hồi nhìn nàng.
Nàng thấy ta nhìn mình, không nói gì, xoay người bước đi. Ta dĩ nhiên
muốn biết sau này nàng sẽ đi con đường nào. Gọi nàng lại, giọng nàng
thản nhiên không hờn giận, ta biết kinh đô nơi đây, nàng không thể ở mãi được.

Nghe thuộc hạ chỉ trích nàng, ta cũng
không lên tiếng, thấy nàng xoay người chạy đi, ta cũng không đuổi theo,
bởi vì trong khoảng thời gian ngắn ta không biết an bài nàng thế nào
nữa.

Ta nghiên cứu nhiệm vụ tiếp theo, thấy vẻ mặt thất thố của nàng đứng ngoài cửa, nàng không đi chuyện này làm cho
ta an lòng một chút.


Nhưng mà lúc hắn mở miệng nói câu đầu
tiên lại làm cho ta có chút buồn cười, khẽ nhếch miệng lên. Ta biết ta
có thuộc hạ khá lắm lời, nói hết tất cả với nàng, thấy nàng phải đi, ta
lập tức nghiêm túc hẳn lên, ta không thể để cho nàng đi được. Nàng đã
biết tất cả kế hoạch của ta, vì thế ta muốn giữ nàng lại để an bài cách
khác.

Trong bố trí toàn bộ nhiệm vụ, ta thiếu
mất một người, tự hỏi lại mình nhiều lần, ta nghĩ đến nàng, ta cảm thấy
nàng là một người rất thích hợp để chọn, vì thế đã ra một quyết định mà
thay đổi toàn bộ cuộc sống của ta sau này.

Nói ra câu đó, không hiểu sao có vẻ thấy ngượng, đây là ta từ lúc chào đời tới giờ lần đầu tiên va chạm với lại
tình cảm này nọ. Tuy chỉ là một biểu hiện giả dối nhưng ta vẫn có chút
phiền chán như cũ, bảo mọi người lui ra, đứng một mình đọc sách trong
phòng.

Đứng trước cửa sổ nhìn thấy bóng dáng kia đang chuẩn bị chạy trốn, ta biết nàng không có võ công, nhìn thấy thì
khẽ nhếch khoé môi lên, ta có chút kinh ngạc, không phải là cố ý đi tác
động vào toàn bộ cơ mặt, đây là cảm xúc mà ta chưa từng có bao giờ, thấy hơi có chút tức giận, đối với ngươi mà biết cảm xúc này cũng không đến
mức vậy.

Nhìn thấy nàng chuẩn bị quần áo, mặc lên
người nàng thật sự rất đẹp, bóng dáng kia trông đơn giản nhưng lại phiêu dật làm cho ta bỗng chốc thấy u mê.

Hành vi này của nàng làm cho ta thấy nàng là một cô gái khác hẳn, nàng không phải là loại cô gái bình thường hiền lành dịu dàng ít nói, cứ hỏi đông hỏi tây, ánh mắt loé lên tia sáng kỳ
lạ vui vẻ. Chẳng ai thèm để ý đến nàng những cũng chẳng ảnh hưởng chút
nào tới nụ cười tươi trên mặt nàng.

Càng làm cho ta thấy khoái trá hơn là
khuôn mặt đó của nàng, nhìn biểu hiện rất đa dạng. Lúc ta nói chỉ cần
bốn phòng kia, phản ứng của nàng rất nhanh, lập tức cau mày nhìn ta.
Trong chốc lát, vì để che giấu cảm xúc trong lòng, ta lựa chọn lờ nàng
đi.

Đi vào trong phòng, chỉ có hai người,
nàng cứ đứng ở bên ngoài cửa không chịu vào. Mãi một lúc sau tiến vào
bắt đầu tìm tòi, nàng gọi thẳng tên của ta, đây người người đầu tiên dám gọi cả họ lẫn tên ta ra. Theo lý mà nói ta sẽ mất hứng, thế mà từ trong miệng nàng ta bất ngờ thấy rất thân thiết.

Vì để tiêu trừ sự hoài nghi trong lòng nàng, không thể hiện ra cảm súc của ta, ta mang phòng tặng cho nàng.

Gần đây có một áp lực đè nặng trong lòng, ta không biết phải đối mặt với nàng thế nào khi nàng đã chiếm đầy trong lòng ta, ta định kháng cự lại, nói thẳng hơi khó nghe chút là ta muốn
trốn tránh, tránh xa một cô gái xa lạ ra.

Nhìn thấy nàng cố ý lộ ra tư thế thân thể, khoé miệng ta nhếch lên, ta muốn biết rõ rốt cục nàng là một cô gái thế nào.

Ta phát hiện ánh mắt mình càng ngày càng
không rời nổi nàng, bất kể nàng làm gì, nói gì, đều luôn luôn in trong
mắt mắt, đến cả cách cãi nhau cũng trở thành chuyện phong nhã. Những
chuyện phát sinh trên người nàng ta đều cảm thấy thú vị, ta rốt cục là
bị làm sao vậy nhỉ?

Trong lúc ta tự hỏi mình, trên cơ bản
chẳng có ai dám quấy nhiễu, nhưng tiếng ca thánh thót bên ngoài xe đã
làm ta dừng hết mọi suy nghĩ, nheo mắt nhìn thiên hạ nhà nhã kia.

Trên đường đi Đột Quyết, nàng không lo
lắng trầm trọng như chúng ta mà thật ra giống như đi du ngoạn thong dong vậy, kỳ lạ là đã giảm bớt sự lo lắng trầm trọng của ta.

Ngoài mẫu thân ra, nàng là cô gái thứ hai trên thế giới này gần gũi với ta như thế. Đôi cổ tay ngọc tinh tế ôm
chặt lấy cánh tay ta, cả thân hình mềm mại dựa vào người ta, thoang
thoảng trong không khí mùi hương thanh nhã, ta cảm thấy cảm xúc xa lạ
tăng lên, hơi nóng từ từ bốc lên, lúc nặng lúc nhẹ, ta không chút do dự
túm chặt tay nàng kéo nàng rời đi.

Có một sự xúc động kinh người, ta muốn
giết chết mấy tên đàn ông lân bang kia, móc lấy cặp mắt dâm dục của
chúng ra, bọn chúng dám nhìn lén vẻ đẹp của nàng. Ta giấu cảm xúc rất
tốt, vẻ lạnh nhạt, cầm chiếc đũa trên bàn phi thẳng về phía chúng.

Nàng thò tay ra đòi tiền ta. Đây là
chuyện mà ta chẳng kịp chuẩn bị gì, nàng lớn mật tới mức chẳng sợ gì mà
cũng là ta bội phục. GẶp phải nàng có một chút cảm xúc không rõ vì sao
sinh ra. Con gái tối kỵ chuyện tỵ hiềm. Thế mà từ miệng nàng lại như

chẳng có gì, lại còn kể ra với một người đàn ông xa lạ nữa. Ta cmả thấy
rất tức giận, bởi vì ta lập tức nghĩ ngay tới cảnh nàng nói chuyện với
người đàn ông khác trước mặt.

Đây là vấn đề khó nhất mà ta gặp phải, kể cả những lúc đối mặt với những nhiệm vụ nguy hiểm ta cũng không chút
nhăn mày, cũng chưa từng lui bước, nhưng với nàng, bản thân ta không rõ
kà sợ hãi điều gì nữa?

Ta lùi bước lần nữa, lãnh tình một lần nữa.

Lại một cô gái xinh đẹp nhưng cũng không
đẹp hơn so với mẫu thân của ta, bình tĩnh nhìn nàng làm một cô hát xinh
đẹp, cái loại khí thế mạnh mẽ dường như là cực hạn của phụ nữ, trong mắt ta thì lại rất động lòng người. Lúc nàng chạy tới phía ta, thế mà lòng
lại có chút vui sướng. Ta hé mắt nhìn người đang ông đáng chết đang đuổi theo nàng kia, cảm giác được lúc nàng túm lấy ống tay áo của ta kia,
trong lòng ta dâng lên một dục vọng muốn bảo vệ.

Phụ nữ xinh đẹp không trở về đường cũ
sinh sống, hơn nữa ánh mắt nữ nhân xinh đẹp này cũng không giống ánh mắt thuần khiết như thế của nàng. Ta lập tức tra chi tiết về cô gái, vài
ngày sau có kết quả. Ta vốn định tố giác nàng ta, nhưng mà người nào đó
dường như nảy ra ý muốn mạnh mẽ muốn bảo hộ nàng ta, vì thế, ta đành
ngừng ý định này lại. Giữ cô gái lại, hơn nữa vì sự tồn tại của cô gái
đó, bất ngờ vì một câu nói lỡ mồm của nàng, chúng ta trải qua cuộc sống
vợ chồng chân chính.

Bởi vì câu này, ta vốn định chạy trốn lòng mình lại được mở rộng hơn nhiều, cũng mong những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra.

Nàng gây cho ta nhiều vui sướng, có một
chút chuyện cười từ lúc ta chào đời tới giờ chưa từng được nghe. Từ
trong miệng nàng nói ra, sao mà khôi hài vậy, buồn cười đến thế. Ta phát giác từ lúc mẫu thân qua đời tới nay, gặp được nàng là lúc ta cười
nhiều nhất, cảm giác có thể hình dung ra là sung sướng.

Nàng bắt đầu chủ động tiếp cận ta, làm
cho ta bất ngờ lập tức che giấu cảm súc rất tốt. Nhìn cảnh nàng bĩu môi
nhăn mặt, thỉnh thoảng thấy nàng nhìn về phía món ăn thôn quê bên đó, ta thấy buồn cười.

Ta biết tính cách của nàng cũng sẽ không
làm cho bản thân ấm ức. Ta nằm trong chiếc lều chỉ có thể ở được hai
người, thấy nàng thong dong tiến vào, chẳng nghĩ gì cứ thế ngủ bên cạnh
ta.

Bên má vẫn cố cách nàng xa chút, cảm xúc
xa lạ nẩy lên. Ta thích cảm giác như vậy, đúng lúc ta đang phóng túng
hưởng thụ, lại không đề phòng thấy cặp mắt nàng nhìn tới, ta có chút
thất thốc, cảm giác được nàng cũng bị doạ, dần dần hơi thở nàng từ từ
đều đều. Nàng đang ngủ còn ta thì chẳng ngủ nổi.

Nửa đêm ta thấy nàng xoay người áp sát
tới, ngũ quan khéo léo phát ra hơi thở khe khẽ, da thịt mềm mại bóng
loáng thấp thoáng dưới áo lộ ra, cả thân hình nhỏ xinh thanh lệ tựa như
chú mèo con vậy ngủ phát ra hơi thở khêu gợi.

Lý trí rất rõ ràng nhưng lý trí không thể nào khống chế nổi cứ áp sát gần thân thể nàng, giống như một kẻ cuồng
si ẩn thân xem xét nàng. Đúng lúc ta đang si mê vì nàng, nàng bỗng nói
mê, đôi chân thon dài cuốn lại tựa vào trên đùi ta, hơi kinh ngạc, lẳng
lặng nhìn nàng đang dựa cả người vào gần mình, bàn tay hướng về phía
trước ôm chặt lấy ngực ta, một luồng điện kỳ lạ nóng rực bốc lên, nhìn
nàng cứ càng ngày càng tìm cách áp sát gần, ta không biết phải làm sao
nữa.

Cứ vậy nàng ngủ trong lòng của ta, khuôn
mặt nhỏ nhắn áp sát lên ngực ta, còn ta đuổi theo tâm tư chính mình ôm
nhẹ lấy eo nàng, biến nàng dựa sát vào hơn.

Khi bình minh lên, ta từ trong giấc ngủ
say tỉnh lại, nàng vẫn ngru say sưa trong lòng như cũ. Ta nhẹ nhàng gỡ
tay nàng trên người ra, ngồi dậy, khẽ thở dài, đứng lên đi ra dòng suối, tạt nước lạnh lên mặt mà không dập tắt đi được luống nóng bỏng kia,
đành ngồi xuống bên dòng suối.

Nàng tâm tình rất tốt đi tới, dường như
chuyện đêm qua nàng hoàn toàn không biết gì cả. Nhìn thấy nàng chẳng
ngại ngần gì cứ thế vén quần áo lên lau thân thể, một nỗi tức giận dâng

lên, nàng sao chẳng thể hiểu ở trước mặt đàn ông che giấu đi thân thể
chứ? Hừ lạnh một tiếng phẩy tay áo bỏ đi.

CẢ đêm đó thân thể tiếp xúc, ta mới phát
hiện ta đã coi nàng như trung tâm, tuy mặt ngoài ta vẫn duy trì vẻ lạnh
lùng như cũ, nhưng nội tâm thì như lửa óng. Thuộc hạ ở trước cửa ta
không thể biểu hiện cảm xúc ra được, ta chỉ đành dùng ánh mắt quan sát
mỗi một hành động của nàng.

Ngoài mặt sinh động ra ta còn phát hiện
nàng có một mặt khác u tĩnh, vẻ mặt tự hỏi, nhìn ra xa phía chân trời,
nàng đang suy nghĩ gì thế? Trong bóng đếm ta giống như một kẻ cuồng si
ẩn thân ăn cắp nhìn nàng, quần áo mỏng thê lương trong gió, ta không
đành lòng, rất muốn nghe nàng vui vẻ nở nụ cười. Ta nhịn không được mở
miệng hỏi nàng.

Câu trả lời của nàng làm ta thấy có chút
thất thố. Để nàng biết động cơ lên tiếng của ta ta có chút không quen,
bởi vì ta quan tâm nàng, không muốn nói gì nhiều, xoay người trở về
phòng.

Trong phòng cầm sách đọc, mà lòng không tĩnh, nghĩ đến cô gái kia đứng lặng trong gió, nàng có bị cảm lạnh hay không?

Cuối cùng nàng đã trở lại, ta cầm sách tự hỏi, cau mày nhìn nàng. Nàng thuận theo ngồi xuống bên giường, ánh mắt
làm càn nhìn ta, có tia nghi hoặc. Ta cất tiếng hỏi, câu trả lời cua
nàng làm cho ta rõ hơn, hé mắt nhìn trừng nàng, ánh mắt của ta làm nàng
có chút bối rồi, vội vàng giải thích. Đối với ngươi không muốn buông
nàng ra, giận tái mặt để sát vào nàng, cảm thụ hơi thở của nàng.

Đôi môi đỏ sẫm hé ra rồi lại khép lại, cả người lùi ra, nhìn vô cùng mêm người. Ta xúc động thuận theo khát vọng
trong lòng thổi tắt nên ngủ sát bên người nàng.

Tay nàng sờ soạng lại gần, giữa đường rụt về. Ta nhắm mắt mặt dùng cảm giác đi thăm dò hành động của nàng. Chưa
từng nói nhiều, nàng dĩ nhiên đã ngủ mất. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rõ
ràng trong bóng đêm, một luông tình cảm yêu thương dâng trào, lấy chăn
đắp lên trên người nàng.

Nàng đã có người trong lòng, giống như
trời nắng bỗng có một tiếng sét bay xuống, tôi chấn động ngoài cửa, con
tim như bị véo hơi hơi đau nhảy lên, làm cho ta trong chớp mắt không thể thở nổi.

Tin này dường như làm ta không thể thở
nổi, nghe được trong giọng nàng nhu tình làm ta toát lên ý nghĩ muốn
giết người cho bõ tức. Tức giận cứ xâm chiếm lòng ta, ta không thể tĩnh
tâm nổi, thậm chí có chút phiền chán lẫn mất mát. Ta hừ lạnh một tiếng
phi thân rời đi.

Một mình tự đi thuê một phòng, vứt cũng
không vứt nổi khuôn mặt đó ra trong đầu, cứ suy nghĩ miên man, tâm tình
càng thấy phiền chán bất an.

Ta đang phiền chán cái gì chứ? Ta không
biết nữa. Chỉ biết rằng cứ nhớ mãi đến nàng, chỉ biết rằng cứ nghxi đến
câu nói kia của nàng, lòng tham lại đau đớn, rất muốn giết người.

Cảm xúc chôn tận sâu trong lòng, giọng
điệu lạnh lùng tăng lên với nàng, nhưng nàng cũng chẳng ảnh hưởng chút
nào, vẫn nhiều cách biến đổi bắt lấy lòng ta. Ta nghĩ ta đã thay đổi,
thay đổi vì nàng. Bất kể là bên ngoài hay trong lòng đều dao động cả.

Nhìn nàng chẳng chút suy nghĩ bưng chén
rượu lên, dường như định ngăn lại nhưng nàng đã uống mất rồi. Hết một ly nàng có vẻ say rượu, ta đành bảo thuộc hạ Lãnh phù đưa nàng về nghỉ
ngơi.

Do lo lắng lúc bắt thuộc hạ mang nước
tới, ta nhận lấy đi vào trong phòng nàng, nhìn nàng say nằm trên giường
hấp dẫn ta, đôi mắt nhỏ đen khó hiểu nhìn ta xoi sét, mắt chớp chớp đến
mê người. Cùng nàng nhìn nhau, vui sướng bay lên, dường như vọng từ đáy
mắt nàng. Ta không xác địng được nàng có cảm giác gì với ta, nhưng mà
nàng không hận ta đã làm cho ta vui sướng lắm rồi.

Tâm ý phiền loạn làm ta không ngủ nổi, đi trên thảo nguyên mêng mông đêm tối, gió lạnh thổi tới, bỗng nhìn thấy
một bóng nhỏ xinh đang ngồi trước ngọn lửa, nàng nhìn đống lửa chăm chăm xuất thần, nàng có tâm sự ư?

Ánh lửa nóng toả ra ấm áp cũng vẫn làm
cho cả người nàng run run, ta đành bảo nàng trở về, giọng nàng cũng
không khách sáo, ta bỗng chốc không biết nên dùng thái độ nào để đi quan tâm nàng hoặc răn dạy nàng nữa.

Ngẩng đầu lên thấy nàng ngã xuống, thân
thể theo bản năng đi đỡ nàng, đợi tới lúc ôm được khối thân thể này, ta
mới kịp phản ứng, lập tức buông nàng ra. Nhìn theo bóng nàng rời đi,
trong không khí còn thoan thoảng mùi hương của nàng.

Sự thay đổi của nàng ta không hề trốn tránh, cứ nhìn thẳng vào nàng chằm chằm, muốn nắm lấy một tia cảm xúc của nàng.

Ta đã thích nàng rồi, đây là ta tự hỏi

nhiều lần rồi đi đến kết luận này. Sự chú ý đối với nàng đã vượt ra
ngoài tầm kiểm soát của ta, dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, ta nghĩ
muốn nàng làm cho ta cười, cho ta được sung sướng.

Trong lúc nàng ngủ mơ, ngón trỏ chậm rãi
vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng, cảm giác mềm mại làm cho ta cụp
mắt xuống, tuyệt đối không muốn nhận luồng khát vọng đang dâng trong
lòng kia lên.

Lúc đó, ta nói với chính mình, ta sẽ
không sinh ra cảm tình gì với bất cứ cô gái nào, bây giờ trên thế giới
này thực sự có một cô gái đã làm ta động lòng xuất hiện rồi, nhưng mà
nàng lại không thuộc về ta, vì thế ta không chiếm được đáp án, ta phải
đem chôn chặt lòng mình lại.

Hiện giờ phải làm gì với nàng đây? Chỉ
cần nhìn nàng ngủ an ổn trầm tĩnh, cơ thể ta bắt đầu gào thét muốn giãy
dụa thoát khỏi xiềng xích lý trí. Mới chạm nhẹ vào hai má nàng, trái tim ta đã đập rộn lên, mạch máu cứ như sôi trào, ngày thường tĩnh mịch
không động đậy giờ cứ muốn tìm một cái cửa thoát ra.

Nghĩ nhiều lại tận tình ôm chặt lấy khối thân thể của chủ nhân này.

Phất tay áo lên, xoay người bước vào
trong đêm, làm cho đêm trong trẻo lạnh lùng bay đi luồng nóng rực trong
thân thể đi. Ta chưa từng được nhấm nháp sự sung sướng của tình dục gì,
mà lòng lại hiểu rõ cái gì là giới hạn thồng khổ của sự chịu đựng.

Ta biết bộ sậu bình thường là cái gì, đối với ngươi không thể tìm bất cứ một phụ nữ nào để phát tiết được, khát
vọng chân chính của ta muốn được chính là nàng, mà nàng lại có người
trong lòng rồi.

“Chủ nhân” Có tiếng thuộc hạ.

“Sao” Hai tay nắm chặt thành đấm bỏ ra
sau lưng lòng bàn tay đau đớn, kêu gào muốn đi tới vuốt ve cái thân thể
mềm mại nõn nà như nước kia.

“Chủ nhân, nhiệm vụ lần này hoàn thành,
chủ nhân có thể đưa Diệp cô nương về hoàng cung là đươck” Giọng thuộc hạ khe khẽ thở dài, “Bọn thuộc hạ chỉ là không muốn thấy chủ nhân động
tình khó chịu như thế”

Hơi hơi nheo mắt, làm sao mà không nghĩ
tới chứ? Tình như sóng biển, nhẹ nhàng thở dài, “ Ta sao có thể áp đặt
tình cảm của ta lên người nàng chứ, có lẽ nàng cũng không thuộc về ta”

Nếu có thể làm nàng cười vui vẻ, ta
nguyện ý lên trời xuống biển tìm trân trâu báu vật kạ cho nàng, nếu có
thể làm cho nàng sung sướng, ta có thể giết sạch mọi người trong thiên
hạ, nhưng mà vì sao nàng vẫn u buồn như vậy chứ?

Trời biết, ta trốn tránh là hy vọng có
thể đàng hoàng tiếp cận nàng, nhưng mỗi lần đều phải tự hỏi mình nhiều
lần, có thể lấy lý do gì nhìn nàng chứ, mà sao lại giống như kẻ trộm vậy cứ lúc ngủ say mới lén tới tiếp cận nàng.

Ngồi cùng nàng bên bàn tròn, ta đều nhận rõ tim mình đập như trống trận.

Nhẹ nhàng chạm đến, không dám mạnh tay
hơn, chỉ sợ làn da nõn nà mềm mại đó bị dấu vết thô lỗ in lại. Một chút
lạnh lẽo, chiếc cổ trắng mịn, non mềm phập phồng kia sao mà có hương bị
ngọt ngào mê người đến kinh vậy chứ.

Ta không tin dục vọng bản thân một khi bị phá ta nhà giam ra thật, sẽ lại ngoan ngoãn quay trở lại hầu hạ gông xiềng lý trí.

Điều chỉnh lại cảm xúc lẫn lộn, ta phát
hiện ta đã yêu người con gái này mất rồi, còn nàng thì sao? Có cùng cảm
giác như ta không đây? Đối với khát vọng đã lâu không còn nằm trong phạm vi khống chế của ta nữa, ngoài chấp hành nhiệm vụ ra, ta sẽ tranh thủ
thời gian được ở bên nàng, thầm nghĩ nhìn bóng dáng bận rộn mà vui vẻ
của nàng, thì ra có người trong lòng vui vẻ chính là bức thiết muốn
chiếm nàng cho riêng mình.

Ta cười yếu ớt đứng thẳng dậy, rời đi đúng lúc trong đầu hiện lên một ý nghĩ không rõ: Nàng đã yêu ta rồi sao?

Cười, đúng lúc ta thay đổi, đồng thời ta
phát hiện ra nàng cũng dần thay đổi, ẩn thân nhìn nàng đi hỏi thăm tin
tức của ta, từ trong miệng thuộc hạ điều tra xem ta ở đâu. Đây là thuộc
hạ trung thành của ta, ta đối với cảm giác cảu nàng rõ ràng như vậy sao? Vì sao ngày nào thuộc hạ của ta cũng đem mọi tin tức liên quan đến nàng nói cho ta biết chứ? Trong lòng xẹt qua tia vui mừng, cảm giác như vậy
thật tốt quá.

Nàng vì ta trà trộn vào hoàng cung Đột
Quyết ư? Tin này là chấn động đến ta, mãi cho tới lúc thuộc hạ của ta
bẩm báo hành động đầu tiên của nàng đến ta, xác định nàng không sao mới
yên tâm.

Vài ngày tới, nhiệm vụ chấp hành đã an
bài tỷ mỷ xong, nhìn nam nhân khác ngồi sau lưng nàng, lòng ta dâng lên
một luồng tức giận vô bờ, lại không biết phát tiết như thế nào nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.