Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 74
Bên hồ đám hạ nhân đứng kín mít, hắn còn nghe thấy tiếng khóc của Lục Nhi, Thiên Bình chẳng lẽ. . . chẳng lẽ đã . . .Song Tử trống ngực đập thình thịch, chen vào đám người, một thân ảnh nhỏ nhắn nằm bất động trên nền đất, y phục ướt đẫm nước, mái tóc dài bị rối tung, khi nhìn thấy dung mạo của nữ nhân đó, Song Tử tuy nhiên vẫn nghi ngờ . . .chợt một đôi hài màu đỏ lọt vào mắt hắn, khiến hắn thở dốc, run rẩy ngồi xuống cầm đôi hài lên.
……………………..
“Thiên Bình, ta thấy đôi hài này rất đẹp, rất hợp với nàng” -Song Tử tiến vào phòng, lấy ra một đôi hài.
“A, sao không vừa a” -Hắn quỳ xuống mang nó vào cho Thiên Bình.
“Chân nàng nhỏ quá nha”
Thiên Bình nghe vậy cười khúc khích.
“Chân thiếp vốn nhỏ hơn người bình thường a”
“Là vậy sao? Bổn Vương sẽ cho người làm riêng cho nàng một đôi hài”
…………………
“Bình nhi, nàng xem.” -Song Tử chìa ra một đôi hài màu đỏ, thêu bướm rất đẹp. Hắn quỳ một chân xuống mang cho Thiên Bình.
“Vừa in a”
“Tất nhiên rồi, màu đỏ rất hợp với làn da trắng như ngọc của nàng”
“Thiếp thật không dám mang đâu, sợ sẽ mau mòn mất”
“Mòn rồi thì ta lại cho người làm cái khác tặng nàng”
………………………
Khung cảnh hai người hạnh phúc hiện ra trong tâm trí hắn, hắn nhìn đôi hài màu đỏ trên tay, đế giày đã mòn mà nàng không chịu thay đôi hài mới, hắn buông đôi hài xuống, ôm lấy Thiên Bình mà khóc, hắn khóc rất lâu, rất lâu . . . Bên tai văng vẳng tiếng hạ nhân.
“Mau mời đại phu!!”
“Mau mời đại phu!!!”
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng . . . .
…………………….
VinhXuânphủ.
Bảo Bình từ lúc khám cho Kim Ngưu về liền nhốt mình trong phòng nghiên cứu hàng trăm cuốn sách y. Nàng nhất định phải cứu lấy Kim Ngưu, Kim Ngưu giống như tỷ tỷ ruột thịt của nàng, vậy nên nàng nhất định phải tìm ra biện pháp.
“Rầm!!!”
Cánh cửa bị đạp tung.
“Xử tỷ, tỷ thật thô bạo nha”
Xử Nữ mặc kệ hình tượng của mình, gấp gáp nói.
“Mau đến ngũ vương phủ, Thiên Bình gặp nạn rồi”
Bảo Bình há hốc mồm, không phải đấy chứ?? Sao ai cũng đua nhau mà ngã bệnh thế này? Thấy Bảo Bình hãy còn đơ người, Xử Nữ đành phải vác lấy hộp thuốc chuyên dụng của Bảo Bình lên vai, kéo tay Bảo Bình đi tới Ngũ Vương phủ.
…………………….
NgũVươngphủ.
Vị quản gia nhanh chóng dẫn đường cho Bảo Bình và Xử Nữ tới phòng Thiên Bình. Trong phòng đã có sự hiện hữu của Ma Kết và Nhân Mã, bọn họ nghe tin đã vội chạy tới đây ngay, đang yên đang lành không biết vì sao Thiên Bình lại tự vẫn chứ??
“Bảo Bảo, mau tiến vào trong xem Bình tỷ” -Nhân Mã hối thúc nàng.
Bảo Bình ậm ừ, vén màn mỏng bước vào trong. Xử Nữ đành ngồi xuống bàn với Ma Kết và Nhân Mã, nàng khẽ liếc nhìn Song Tử đang ngồi cách bọn họ một khoảng, vẻ tuấn lãng của hắn bay đâu mất, nam nhân trước mắt nàng hiện giờ đầu tóc rối bù, ánh mắt đờ đẫn, râu ria mọc lởm chởm, nhất định phu thê họ xảy ra chuyện rồi, Xử Nữ thầm nghĩ trong đầu.
Khoảng một canh giờ sau.
Bảo Bình bước ra, trên trán là một tầng mồ hôi. Xử Nữ liền đứng dậy rút khăn lụa giúp Bảo Bình lau đi.
“Thế nào rồi?”
“Tính mạng không sao, nhưng về dung nhan của Bình tỷ, muội đã kiểm tra kỹ, là bị trúng độc mới khiến làn da sần sùi như vậy. Trong vòng ba ngày, muội sẽ điều chế thuốc, còn hiệu quả hay không thì . . .”
“Không sao, giữ được mạng là mừng rồi-” Nhân Mã có vẻ không quan tâm đến dung mạo, đối với hắn Thiên Bình tròn méo thế nào thì vĩnh viễn vẫn là chị dâu của hắn.
“Thiên Bình không sao rồi, đệ đừng lo” -Ma Kết tiến đến, vỗ vai Song Tử.
Song Tử gạt tay Ma Kết ra, lững thững tiến vào trong phòng, dung mạo với hắn bây giờ không quan trọng nữa, hắn không cần nàng phải xinh đẹp tựa tiên, chỉ cần nàng bên cạnh hắn, thế là đủ.
“Đệ đưa hai người về” -Nhân Mã đề nghị.
“Tỷ phải lên triều, đệ đưa Bảo Bình về đi” -Xử Nữ xua tay nói, Nhân Mã gật gật đầu, cùng Bảo Bình lên xe ngựa về.
……………………
VinhXuânphủ.
Xử Nữ không nấn ná lại thêm, nhấc bước đi . .. chợt nàng bị một bàn tay giữ lại.
“Huynh đưa muội đi” -Ma Kết trầm giọng.
“Nhưng huynh đâu phải lên triều a” -Xử Nữ chớp chớp mắt, ngô nghê hỏi.
“Huynh có việc phải vào cung”
Ma Kết trả lời ngắn gọn, nắm lấy tay Xử Nữ kéo đi, Xử Nữ nhìn bóng lưng trước mắt, âm thầm thở dài, nàng đã quyết định không nghĩ tới Ma Kết nữa, một vị tiểu thư danh giá biết chăm lo việc nhà sẽ hợp với Ma Kết hơn một kẻ chỉ biết lo chuyện đại sự quốc gia như mình a.
Tương tư cũng như trà, nhẹ mà thấm tâm, nàng thích trà Bích La Xuân thật, nhưng mà đôi khi cũng cần phải thay đổi, tìm kiếm một loại trà khác cho riêng mình.
…………………..
Thiên Bình đã tỉnh lại, y phục ướt đã được thay ra, nàng nằm nhìn trân trân lên trần nhà, không biểu hiện gì. Song Tử bước vào thấy nàng như vậy, đau lòng vô cùng.
“Bình nhi, sao nàng làm chuyện dại dột như vậy?”
Thiên Bình chuyển ánh mắt sang khuôn mặt bơ phờ của Song Tử, làn môi trắng bệch mấp máy.
“Ta không phải Thiên Bình”
Song Tử sửng sốt.
“Sao nàng lại nói vậy???”
“Chính ngươi đã nói, ta không phải Thiên Bình”
Lời nói thẳng thừng của Thiên Bình như tát vào mặt hắn, bộ dạng hắn khổ sở vô cùng.
“Là do ta hồ đồ, ta sai rồi, Bình nhi, đừng như vậy nữa”
“Bình nhi của ngươi rất đẹp, ta xấu xí như vậy, nào phải Bình nhi của ngươi?”
Đáp lại hắn là chất giọng lạnh lùng. Nói rồi nàng xoay người nhắm mắt lại. Song Tử hiểu được, nàng hiện tại không muốn nói chuyện với hắn, hắn mím môi đứng dậy hướng Lục Nhi dặn dò “Chăm sóc tốt cho Vương phi”
Tiếng bước chân của hắn nhỏ dần, nhỏ dần, cho tới khi Thiên Bình không còn nghe thấy nữa. Lúc này đây, nước mắt Thiên Bình không ngừng tuôn trào, ướt đẫm cả gối.
…………………….
Buổi thiết triều hôm nay đơn giản là chỉ bàn một số việc chính sự và quan trọng nhất là bố cáo thiên hạ việc Song Ngư mang long chủng. Thiên Yết ra thánh chỉ miễn thuế ba năm cho người dân Hoàng Đạo. Trong kim điện, các quần thần không ngừng tung hô chúc mừng.
Sau khi bãi triều, Xử Nữ liền lưu lại xin Thiên Yết cho phép nàng tới thăm Song Ngư, Thiên Yết liền gật đầu ưng thuận. Xử Nữ liền bước theo sau hắn, từ xa đã thấy Ma Kết đứng đợi bên cạnh ngự giá. Ma Kết chắp tay hành lễ.
“Chúc mừng Hoàng thượng”
Thiên Yết cười cười, dù hắn thích yên tĩnh nhưng mấy ngày nay nghe toàn lời chúc mừng vang đều đều bên tai khiến hắn vui sướng không ít.
………………………..
LongNgâmđiện.
“Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia” -Đám cung nhân hành lễ.
Thiên Yết bình thân một tiếng liền hỏi Tử Liên.
“Ngư nhi đã tỉnh chưa??”
“Dạ hồi Hoàng thượng, nương nương vẫn chưa tỉnh!”
“Song Ngư bị gì sao??” -Xử Nữ quên mất cách xưng hô trên dưới, lo lắng hỏi.
Tử Liên bối rối, không biết phải trả lời ra sao.
“Ngư nhi bị nhiễm phong hàn” -Thiên Yết nói.
“Nhiễm phong hàn???” -Xử Nữ tức giận, nhìn thẳng Thiên Yết mà mắng.
“Cũng tại Hoàng thượng, người có mới nới cũ, nghe lời vu oan mà đày Song Ngư vào lãnh cung, hại muội ấy ra nông nổi này, nếu không vì long thai, người sẽ để muội ấy ra khỏi đó sao!!” -Xử Nữ nói xong, thở hồng hộc, trừng mắt nhìn Thiên Yết.
Thiên Yết hơi bất ngờ, tỷ muội nhà Song Ngư thật thú vị, ngay cả Hoàng đế bọn họ cũng coi như người thường. Ma Kết đành cho đám cung nhân lui ra.
“Muội hiểu lầm rồi, Hoàng thượng làm vậy vì không muốn Song Ngư gặp nguy hiểm, khó khăn lắm mới lật mặt được ả Nhạc Vân đó, đồng thời cũng tìm ra không ít kẻ gian trà trộn vào cung!”
“Sao??” -Xử Nữ ngạc nhiên, biết là vừa nãy mình đã thất lễ, vội quỳ xuống hướng Thiên Yết nhận tội.
“Thần thật hồ đồ, không chịu suy xét kĩ, thỉnh Hoàng thượng trách phạt”
Thiên Yết đang ngồi trên long ỷ, phất phất tay.
“Đứng lên đi, không biết không có tội”
Xử Nữ tạ ơn rồi lại tiếp tục vấn đề ban nãy.
“Tra tới đâu rồi?”
“Chuyện này . . . lão cáo già Thùy Thái Úy cũng tham gia, hay cho cái mưu đồ tạo phản của hắn” -Ma Kết hằn giọng, tay nắm thành đấm.
“Vậy đã có chứng cớ buộc tội lão chưa?”
“Ả Nhạc Vân đó không khai, dùng mọi tra tấn cũng không ăn thua”
Xử Nữ đăm chiêu, xoa xoa cằm.
“Hình như . .. Bảo Bảo có thứ thuốc buộc người ta khai sự thật”
Thiên Yết nghe vậy bỗng bật cười, cô nhóc Bảo Bình này xem ra thứ gì cũng nghĩ ra được, trên đời này có tồn tại thứ thuốc đó sao.
“Vậy việc lấy khẩu cung của phạm nhân, trẫm giao cho khanh xử lý”
“Dạ”
“À . . việc chuẩn bị lễ thành thân sao rồi?”
“Lão ấy bảo cuối tháng sau là ngày tốt, huynh cũng không ý kiến gì nhiều, dù sao huynh cũng không quan tâm lắm”
“Lần này . . . thật ủy khuất huynh rồi”
“Vì đại sự, lấy một nữ nhân về cũng không phải là khó khăn gì”
Bàn xong chuyện, Xử Nữ và Ma Kết cáo lui, dù sao Song Ngư vẫn chưa tỉnh, đành để hôm khác lại tới thăm vậy.
“Hoàng thượng, nương nương đã tỉnh” -Tử Liên chạy ra chính điện hồi báo.
Thiên Yết đứng dậy bước vào tẩm phòng. “Ngư nhi, nàng thấy thế nào?” -Hắn ngồi xuống long sàn, ân cần hỏi han.
Đám cung nữ cũng thức thời, lập tức lui ra khỏi phòng.
Song Ngư vẫn còn sốt, nhíu mày nhìn Thiên Yết, môi mím chặt không đáp. Nàng nhớ trước khi nàng hôn mê, đã mơ hồ nhìn thấy hắn, nàng đã hỏi hắn câu hỏi đó.
“Trên đời này, chàng yêu gì nhất?”
Thiên Yết nghe vậy, cười khổ, câu này nàng đã hỏi hắn mấy trăm lần rồi a.
“Ngư nhi, nàng đã biết câu trả lời, sao lại còn hỏi nữa”
Song Ngư nhìn hắn, một giọt lệ long lanh trong suốt không tự chủ được mà rơi xuống.
“Chàng đã nói dối, người chàng yêu nhất là An Du”
An Du?? Sao nàng lại biết, hắn vốn không muốn để nàng biết quá khứ của hắn về An Du. “Nàng nghĩ nhiều quá rồi” Hắn đưa tay lau nước mắt nàng. Song Ngư gạt tay hắn ra, căm giận nói.
“Thiếp không cần chàng giả vờ quan tâm”
“Ngư nhi?”
“Đi ra, chàng mau cút ra ngoài” -Song Ngư cố ngồi dậy, dùng chân đạp vào người Thiên Yết, cái đạp không có lấy chút sức nào, Thiên Yết bắt lấy chân Song Ngư, giữ chặt không cho nàng cử động.
“Nàng đang mang thai, đừng đạp lung tung như vậy”
Song Ngư tròn mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên một chút của mình. Thiên Yết vuốt tóc, xoa nhẹ khuôn mặt nàng, dịu dàng nói “Đã được hơn ba tháng, nàng phải tĩnh dưỡng tốt thì hài nhi sinh ra mới khỏe mạnh”
Song Ngư vuốt ve cái bụng của mình, cảm giác vui sướng khi lần đầu được làm mẹ lan tỏa trong tâm trí nàng, ở đây là tồn tại một sinh mệnh a, là cốt nhục của nàng nga.
“Nàng nghỉ ngơi tý đi” -Thiên Yết đứng dậy, hắn còn có việc phải xử lý. Song Ngư ngồi trên long sàn nhìn vạt áo màu vàng chói của hắn dần khuất, lòng nặng trĩu.
“Vì ta mang long thai, nên hắn mới đưa ta ra khỏi lãnh cung sao?”
Phải rồi . . . hắn cả đời này cũng chỉ yêu nữ nhân tên An Du mà thôi.