Hoàng Đạo vương triều

Chương 73


Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 73

“Pặc!!!”
Một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy tay ả, ả trợn tròng mắt nhìn Thiên Yết cười nửa miệng, ý vị thâm trường. Thiên Yết đoạt lấy thanh chủy thủ, đè ả xuống, rất nhanh khống chế ả, hai tay ả bị Thiên Yết giữ chặt đằng sau, dung nhan như ngọc bị chèn ép không thương tiếc xuống sàn nhà lạnh lẽo. Ả đảo nhanh con ngươi, nặn ra vài giọt lệ.
“Hoàng thượng, người làm đau Du nhi a”
Thiên Yết hừ lạnh một tiếng, một tay đưa tới lột lấy lớp mặt nạ da bám dính trên mặt ả ta ra.
“Xoẹt!!!”
Dung nhan thật của ả hoàn toàn bị phơi bày, ả cắn cắn môi.
“Ngươi sao có thể phát hiện, rõ ràng ngươi đã say”
“Ồ .. . tửu lượng của trẫm không tồi đâu!”
“Hahaha thế thì đã sao??? Trong rượu có độc a” -Nhạc Vân bật cười đắc ý.
Thiên Yết cười khinh, đơn giản đáp.
“Trẫm đã sớm biết ngươi không phải An Du, trước khi tới đây trẫm đã uống sẵn một viên đan giải bách độc”
Nhạc Vân tròng mắt muốn rớt ra ngoài, mồm há hốc, ả vốn xảo quyệt, Thiên Yết còn xảo quyệt hơn.
“Hừ!! Chuyện đã bại lộ, muốn chém muốn giết tùy ngươi!!!”
“Hiện tại trẫm muốn ngươi sống!! Người đâu!!!!”
Một đám lính xông vào, áp giải Nhạc Vân đi. Hỉ công công cũng vội chạy vào.
“Hoàng thượng, người có sao không?”
Thiên Yết phất phất tay, nhậc bước ra khỏi phòng, chợt hắn dừng lại.
“Cho người phá bỏ Thanh Loan cung”
Hỉ công công sửng sốt, chỉ biết cúi người vâng dạ, nơi này bị ả Nhạc Vân kia làm bẩn, giữ lại sẽ khiến Hoàng thượng không vui a. Thiên Yết trở về Long Ngâm điện, hắn không về tẩm cung mà bước vào Ngự thư phòng. Từ một nơi kín đáo trên giá sách, hắn lấy ra một cuộn giấy, cẩn thận mở nó ra, dung nhan xinh đẹp kiều diễm trong nháy mắt hiện ra, vô cùng thân quen.
“Ngư nhi . . . . nàng có khỏe không?” -Hắn nói, thanh âm nhỏ chỉ mình hắn nghe thấy. Hắn ngây người ngắm nhìn nữ nhân trong tranh một lúc lâu, cho tới khi bên ngoài truyền đến tiếng khóc lóc.

“Hỉ công công, Tử Liên xin công công vào báo Hoàng thượng một tiếng, nương nương bị bệnh nặng, xin Hoàng thượng hãy cứu người”
“Tử Liên, ta nói rồi a, Hoàng thượng đang bận” -Hỉ công công khó xử nói.
Thiên Yết nhíu mày khi nghe tên cung nữ này, đây chẳng phải là cung nữ bên cạnh Song Ngư sao?? Cô ta nói Song Ngư bị bệnh??? Thiên Yết bỗng sực tỉnh, vội buông bức tranh trong tay, hốt hoảng chạy ra ngoài.
“Ngư nhi bị làm sao?”
Tử Liên bị giọng nói của hắn làm cho hoảng sợ, vội quỳ xuống dập đầu, run rẩy nói.
“Nương nương mấy ngày trước đứng dưới tuyết rất lâu nên phát sốt, đã mấy ngày rồi mà bệnh không hề thuyên giảm”
“Chết tiệt” -Thiên Yết rủa thầm, lại quay sang Hỉ công công phân phó.
“Mau truyền thái y!!!!”
Hỉ công công vừa cúi đầu vâng xong ngẩng mặt lên đã không thấy Hoàng thượng cao quý của hắn đâu. Bên trong ngự thư phòng, bức tranh An Du yên tỉnh nằm trên mặt đất, nữ nhân xinh đẹp trong tranh đang cười, một nụ cười buồn . ..
. . .
Thiên Yết đạp lên mái ngói đỏ của Hoàng cung, tiếng gió gào rít bên tai, hắn cố thi triển khinh công nhanh nhất có thể để tới lãnh cung.
“Khốn khiếp, sao lãnh cung lại xa đến thế!!!” -Hắn lẩm bẩm.
…………………
“Tam Vương gia, lão phu thấy ngày hôm đó là ngày tốt, ngài thấy thế nào?” AThùy Gia vuốt vuốt chòm râu của lão, cười nói.
Ma Kết ngồi một bên, trên mặt không hề mang nét cười, khách sáo đáp.
“Mọi chuyện Thùy Thái Úy cứ quyết định, bổn Vương không phản đối”
“Hahaha, tốt, rất tốt”
Lão cáo Thùy có ý muốn giữ Ma Kết ở lại lâu thêm nữa, nhưng Ma Kết đành viện cớ trời đã tối, việc hắn cần xử lý hiện tại rất nhiều, khéo léo từ chối nhã ý của lão ta. Ngồi trong xe ngựa, hắn nhắm mắt dưỡng thần, tiếng vó ngựa đều đều vọng đến tai. Tuy cuộc hôn nhân này hắn không quan tâm nhưng mà hắn lại không muốn nó xảy ra, như vậy có mâu thuẫn quá không??
Xử Nữ cũng vì hôn sự của hắn mà trở mặt với hắn, hắn nào có làm gì sai đâu?? Suy đi nghĩ lại vẫn là không thể nào hiểu nổi nữ nhân tên Xử Nữ đang nghĩ cái gì. Hắn không thích thế tý nào, hắn vẫn thường quen mùi hương của nàng, quen hương vị trà mà nàng hay làm. Tâm tư hắn rối bới, trong tiềm thức bỗng nhiên lại nhớ tới nàng.
…………………….

TháiHòacung.
“Sư huynh, huynh như thế nào rồi” -Cự Giải thận trọng xem sắc mặt của Sư Tử.
Sư Tử thấy nàng tới, cố gắng ngồi dậy.
“Giải nhi, sao lại tới đây”
“Huynh cứ nằm xuống đi, hiện tại không khỏe đừng cố quá” -Cự Giải đè Sư Tử nằm xuống giường lại.
Cự Giải liên tục hỏi han, dặn dò hắn, Sư Tử chỉ lặng yên nằm đó, mắt thâm tình nhìn nàng, miệng lúc nào cũng cười, có lẽ hắn đang hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
“Đồ ngốc, huynh nhìn cái gì?” -Cự Giải thấy được hắn đang nhìn nàng, đỏ mặt mắng.
“Không có . .huynh mong sao mình không khỏe, lúc nào cũng được muội quan tâm như thế này” -Sư Tử thành thực nói.
“Đi nghỉ đi, huynh bệnh quá đâm ra nghĩ bậy rồi” -Cự Giải dùng ngóc trỏ chỉ chỉ lên tay trán hắn, cười ngọt ngào.
“Không thích! Đi nghỉ rồi muội về Giải Thu cung, huynh không thích”
“Thì mai muội lại tới thăm huynh, có được không?” -Cự Giải đành phải dỗ dành hắn như dỗ đứa trẻ.
“Cũng được!” -Sư Tử cười cười, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
…………………
Lãnhcung.
Thiên Yết đáp xuống trước căn phòng xập xệ, màng nhện vây kín, cả phòng tối om, không khí lạnh len lỏi vào bên trong. Thiên Yết dựa vào một chút ánh sáng yếu ớt tiến lại gần giường. Ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt đỏ ửng vì sốt, trong phút chốc hắn cảm thấy bản thân thật có lỗi vô cùng. Nữ nhân trên giường chợt mở mắt, thều thào nói.
“Yết?”
“Trẫm đây!”
“Trên đời này, chàng yêu gì nhất?”
Song Ngư hỏi xong câu đó, liền lâm vào hôn mê. Thiên Yết quặn lòng, cho tới lúc này, nàng vẫn còn kiên trì hỏi hắn câu hỏi đó, cho dù đã biết câu trả lời. Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đưa về Long Ngâm điện, chỉ sọ trễ một giây phút nào, hắn sẽ mất nàng.

……………….
LongNgâmđiện.
“Hoàng thượng, xin chúc mừng Hoàng thượng” aThái y quỳ xuống, cung kính nói.
“Chúc mừng??? Ái phi của trẫm lâm bệnh! Ngươi còn chúc mừng???” -Thiên Yết quở trách.
“Hoàng thượng, người hiểu sai ý rồi, là nương nương có hỉ mạch a” -Hỉ công công vội đứng ra giải thích.
“Dạ, nương nương đang mang long chủng” -Thái y một lần nữa khẳng định.
Trong vòng một dặm gần Long Ngâm điện, toàn bộ cung nhân, binh lính đều đồng loạt quỳ xuống, miệng tung hô.
“Chúc mừng Hoàng thượng!!! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn vạn tuế!!!”
Thiên Yết ngây người, tiếng chúc mừng bên tai không dứt, tim hắn đập hơi nhanh, nhìn về phía nữ nhân đang nằm mê man trên giường.
“Trẫm có hài nhi . . . trẫm có hài nhi . . .!!” -Hắn xúc động, nắm lấy tay Song Ngư. Hắn muốn nàng mau mau tỉnh lại, hắn còn muốn chia sẻ niềm vui này với nàng.
……………………
Song Tử suốt đêm ở bên ngoài, không hề về phủ, điều này đương nhiên Thiên Bình biết. Lục Nhi luôn miệng giải thích, an ủi, khuyên nhủ để tâm tình Thiên Bình tốt hơn.
“Vương phi, đã trễ rồi, người nên đi nghỉ thôi.”
“Ừ, em về phòng đi”
Lục Nhi gật đầu cáo lui. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt của ngọn nến trên bàn. Thiên Bình đăm đăm nhìn ngọn nến đang nhảy múa mà lòng chùng xuống. Nàng vẫn rất thích soi gương, nàng luôn kiêu hãnh vì dung mạo xuất chúng của nàng, nhưng giờ thì sao?? Nàng tháo tấm lụa che mặt xuống, run rẩy đưa tay chạm vào làn da xù xì không được mịn màng như trước.
Nàng từng hỏi Song Tử vì sao thích nàng, kết quả là vì dung nhan tựa tiên của nàng thôi sao?? Nàng không cần điều đó, càng không muốn được yêu thương chỉ vì vẻ bề ngoài. Thiên Bình ngồi trước ngọn nến lâu thật lâu, tới lúc cây nến đã tàn lụi. Nàng đứng dậy tới bên văn án, trả một tờ giấy trắng tinh lên bàn, động tác thành thục mài mực.
Tao nhã vén ống tay áo, Thiên Bình cầm lấy cây bút, điểm nhẹ lên tờ giấy, hàng chữ tinh tế dần xuất hiện, chữ của nàng phủ kín cả tờ giấy, viết xong Thiên Bình đặt bút xuống, dùng nghiên mực đè tờ giấy lại. Nàng đứng dậy ôm lấy cây đàn tiến về phía cửa, tiếng động khẽ khàng vang trong đêm tối, nàng nhìn sắc trời lúc này vẫn còn sớm, có lẽ là giờ Dần, hơi lạnh vây lấy nàng. Thiên Bình xoay người, khép cửa lại, rồi nhấc bước tiến về hoa viên.
………………..
Đứng trước mặt hồ tĩnh lặng, trên mặt nước trôi nổi những cánh hoa, nhẹ nhàng, yên bình. Thiên Bình ngồi xuống, đặt cây đàn lên đùi mình. Tiếng đàn trong vắt, thê lương vang lên, khuấy động mặt hồ. Nàng vừa đàn vừa hát, giọt lệ lăn dài trên má.
“Trầm ngâm nghe tiếng gió, lòng quặn đau
Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết
Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng
Chìm vào giấc mộng cuồng si . . .

Kiếp này đã không còn tìm kiếm
Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài
Lãnh đạm hóa thành một cuộc vui
Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng . . .”
Tiếng đàn dừng lại, nàng lặng lẽ đứng dậy, tháo đôi hài đỏ ra, chân trần bước xuống bậc tam cấp, mới chỉ hai bậc mà chân nàng đã cảm nhận được độ lãnh lẽo của nước trong hồ. Thiên Bình nhìn lại toàn bộ vương phủ, lại tiếp tục từng bước, từng bước tiến vào trong lòng hồ. Nước hồ đã tới ngang vai, dần dần nuốt lấy nàng, mặt hồ hơi gợn sóng, Thiên Bình biến mất dần trong làn nước mờ đục.
……………………
Song Tử say khướt trở về nhà, đập cửa rầm rầm khiến bọn hạ nhân trong phủ bị giật mình tỉnh giấc.
“Vương gia, sao người lại về trễ thế a”
“Hừ!! Bổn Vương cần ngươi quản hay sao???” -Song Tử giọng lè nhè, đẩy tên hạ nhân sang một bên, lảo đảo bước vào phủ.
Hắn bước vào phòng của nàng và hắn, ngó nghiên khắp xung quanh, cô ta đi đâu mất rồi?? Hừ .. . đồ giả mạo ấy, chắc bỏ trốn rồi. Đâu đó có ngọn gió lạnh thổi vào, làm tờ giấy trên bàn bị hất lên, hắn bất chợt nhìn thấy được . . .tiến lại cầm lấy tờ giấy, nheo nheo mắt đọc từng chữ trên đó.
“Gửi Song Tử, phu quân của thiếp.
Kể từ lúc nữ nhân tên Xuân Vũ ấy bảo rằng có hài tử của chàng, thiếp thật sự vô cùng đau đớn cùng tuyệt vọng, dường như thiếp đã đánh mất lòng tin với chàng. Nhưng đó là hài tử của chàng, thiếp không thể làm hại nó được, thiếp đành cắn răng chịu đựng để cô ta ở lại phủ.
Tới một ngày thiếp phát hiện ra hài tử cô ta mang không phải của chàng, thiếp thật sự tức giận, và cũng rất hối hận vì đã không tin tưởng lời của chàng. Thiếp là một thê tử không tốt? Có đúng không? Thiếp đã khoan dung để cô ta lưu lại một ngày, kết quả là cô ta lại ra tay hạ độc với thiếp.
Chàng từng nói, chàng thích thiếp vì thiếp xinh đẹp! Thật đáng buồn làm sao . . . . khi giờ đây dung mạo thiếp đã không còn được như xưa .. . thiếp đã không còn xứng đáng đứng bên cạnh chàng nữa, cũng không có tư cách gọi chàng một tiếng phu quân.
Thiếp vẫn luôn muốn có một người yêu thương thiếp không phải vì vẻ ngoài của thiếp, mà là yêu con người bên trong của thiếp . .. .xem ra, kiếp này thiếp không thể có cơ hội đó.
Song Tử, thiếp mong chàng luôn luôn hạnh phúc, có được hay không? Dù sao, thiếp cũng chẳng còn gì để nuối tiếc, chàng một lúc nào đó sẽ hiểu được . . . tình yêu vốn không dựa vào vẻ bề ngoài . . .
Nương tử Thiên Bình.”
Song Tử chạm vào mặt chữ, quả thật đó là chữ của Thiên Bình, còn có mùi hương lưu lại của nàng, hai chân hắn run run, ngã ngửa ra đất. Bình nhi của hắn . . .Bình nhi . .
“Vương gia, Vương gia, xảy ra chuyện lớn??” -Một hạ nhân xông vào la lớn.
Song Tử còn đang bàng hoàng, hắn ngẩng mặt nhìn tên hạ nhân.
“Vương phi đã trầm mình . .. tự vẫn . . . .”
Tin tức này như sét đánh ngang tai, Song Tử run rẩy đứng lên, chạy vội ra hoa viên. Bình nhi . . . nàng không thể . . . nàng không thể bỏ lại ta . . . .Ta không cho phép!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.