Hoàng Đạo vương triều

Chương 66


Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 66

“Khởi bẩm Vương gia, cô nương đây xác định là đã mang thai được một tháng” -Vị đại phu sau khi bắt mạch cho Xuân Vũ, cung kính trả lời.
“Cái gì????” -Song Tử trợn tròn mắt.
Thiên Bình hai tay nắm chặt, dù trong lòng nàng hiện tại khó chịu không thôi nhưng nàng không hề làm loạn lên.
“Song gia, là hài tử của người nha” -Xuân Vũ tươi cười nhìn Song Tử nói.
“Ngươi đừng nói bậy, như thế nào ngươi lại hoài thai hài tử của bổn Vương được, có bằng chứng gì chứng minh điều đó sao???” -Song Tử chán ghét nhìn Xuân Vũ.
“Song gia, người sao lại quên, một tháng trước Song gia có tới Lạc Hồng Lâu, lúc đó trời đã chập tối rồi nha”
“Bổn vương . . .” -Song Tử bây giờ mới nhớ ra, rõ ràng một tháng trước sau khi nghe tin Thiên Bình sẽ gả cho Thiên Yết, hắn mới vì đau buồn quá mà vào Lạc Hồng Lâu chơi a.
“Như vậy mọi lời cô nương đây nói là thật” -Thiên Bình muốn xác định lại lần nữa.
Song Tử biết không thể nói dối nàng, đành phải thừa nhận.
“Xác thực là một tháng trước ta có tới Lạc Hồng Lâu, nhưng ta không nhớ là có cùng cô nương đây dây dưa a”
“Cũng phải thôi, lúc ấy Song gia quá say, không nhớ cũng đúng. Cũng tại thiếp không cẩn thận a . . ” -Xuân Vũ làm bộ dùng khăn tay lau nước mắt.
“Bây giờ thiếp đã bị đuổi khỏi Lạc Hồng Lâu .. . không còn chốn nương thân. . . “
Song Tử biết dù say nhưng bản thân chưa làm gì quá giới hạn.
“Bình nhi, nàng phải tin ta, ta trước giờ có ăn chơi thế nào, cũng tuyệt đối không chạm qua bất kỳ nữ nhân nào trừ nàng”
Thiên Bình dường như không còn lòng tin với Song Tử nữa, ánh mắt nàng xa lạ nhìn Song Tử.
“Người đã tìm đến tận cửa, còn có gì để chối cãi được sao?”
“Lời này chính là nàng muốn nói, nàng không tin ta???” -Song Tử vẻ mặt ngập tràn thất vọng.
“Thiếp còn không hiểu rõ tính chàng sao?” -Thiên Bình cũng không giữ được bình tĩnh nữa, lớn giọng.
“Hiểu ta? Một chút nàng cũng không hiểu được ta”
Song Tử rống lên, giọng nói của hắn vừa tức giận, lại mang theo chút gì đó thất vọng cùng bi thương, hắn tức tối bỏ ra ngoài, để mặt cho Thiên Bình muốn làm gì thì làm.
“Cô xác thực đây là hài tử của Vương gia???” -Thiên Bình nhìn Xuân Vũ, cả người toát ra một cỗ khí uy nghi, rất xứng với danh hiệu Vương phi của nàng.
Xuân Vũ hơi chột dạ, nhưng cũng to mồm khẳng định.
“Tất nhiên rồi”
“Được, bổn phi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở cho cô, nhưng bổn phi cũng nói trước, ngươi dù hoài thai hài tử Vương gia, nhưng cũng đừng mong có lấy một danh phận” -Thiên Bình đứng dậy, vừa tiến ra khỏi đại sảnh vừa nói. Trước khi đi bước qua khỏi ngạch cửa, nàng còn nói thêm.
“Nếu hài tử sau khi sinh ra mà không phải là cốt nhục của Vương gia, thì cả mẫu lẫn tử cũng đừng hòng sống yên với bổn phi”
Lời nói tuy là ác độc, nhưng Thiên Bình muốn lấn áp Xuân Vũ trước, tránh cho việc Xuân Vũ ỷ vào đứa bé mà lấn lướt.

Chờ khi Thiên Bình đi rồi, Xuân Vũ mới bặm môi, căm tức nói “Hừ . . .đừng tưởng ta sẽ sợ ngươi. Bạch Liên!!!”
“Dạ? Chủ tử cho gọi” -Bạch Liên là nha hoàn mà Xuân Vũ mang theo bên người, khi bị đuổi khỏi Lạc Hồng Lâu, Xuân Vũ đã chi một ít ngân lượng để chuộc Bạch Liên.
“Từ giờ vào ở Vương phủ, ngươi nhớ giữ kín miệng” -Xuân Vũ nhắc nhở.
“Dạ”
…………………………..
“Tiểu Mã, ngươi đi chậm chút”
“Ngươi đó, chân ngắn quá mà”
“Ngươi chê chân ta ngắn???? Cũng tại thứ ngựa như ngươi cứ thích đi nhanh, còn trách ta sao????”
“Ngươi đi như vậy thì bao giờ mới tới nơi đây????”
Một kẻ đi trước, một kẻ đi sau không ngừng chửi rủa nhau. Với tốc độ của bọn họ chỉ sợ sang năm mới cũng chưa lếch tới nơi a.
“Ta nghĩ lại rồi, lần sau nên cho người đi thay” -Nhân Mã đề nghị.
“Không được, ta không an tâm giao cho người khác”
Bảo Bình vác một cái túi lớn trên lưng, cực khổ leo sau Nhân Mã. Vị trí của cả hai hiện giờ là núi Diên Vĩ, ở miền tây của Hoàng Đạo, nơi này hiểm trở vô cùng, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi.
“Á!!” -Bảo Bình vì mãi nói, nhất thời bị trượt chân.
“Pặc!”
Nhân Mã thân thủ nhanh nhẹn, nắm được tay Bảo Bình.
“Phải cẩn thận chút a”
Bảo Bình thở phào nhẹ nhõm.
“Thật may là còn có ngươi”
“Đưa đây. Ta mang dùm ngươi” -Nhân Mã lấy đi cái túi đang vác trên lưng Bảo Bình xuống, đeo lên vai.
“Cám ơn” -Bảo Bình lí nhí nói, nàng thật may mắn khi có hắn cùng đồng hành.
“Đừng khách sáo như người xa lạ như vậy” -Nhân Mã bật cười, xoa xoa đầu Bảo Bình.
Tóc của Bảo Bình bị hắn làm rối lên, nàng bực dọc mắng nhiếc.
“Bỏ bàn tay thối của ngươi ra”
“Xời, cái đầu ổ quạ, ta không thèm rớ vào”
“Ta cần ngươi chạm vào chắc???”

Hai người oang oang nói qua nói lại, cứ thế cùng nhau bước về phía trước.
……………………..
ĐạiVươngphủ.
Bạch Dương đã nhận được thông báo từ Ma Kết, chuyện này Kim Ngưu cũng được biết.
“Chàng định ra biên cương?” -Kim Ngưu lo lắng hỏi, nỗi sợ hãi mà nàng vẫn lo đã tới rồi sao?
“Hiện tại vẫn chưa. Ma Kết chỉ nói ta huấn luyện cấp tốc binh lực, có lẽ mai ta sẽ ra thao trường” -Bạch Dương thở dài đáp, hắn biết Kim Ngưu đang nghĩ gì trong lòng.
“Ta biết là nàng rất lo lắng, nhưng ta là tướng quân, trách nhiệm của ta là phải bảo vệ người dân ở đất nước này. Quan trọng hơn là, ta phải bảo vệ nàng” -Bạch Dương tiến tới gần Kim Ngưu, ôm lấy nàng từ phía sau, cằm gác lên vai của nàng.
Kim Ngưu trầm mặc, có lẽ nàng đang do dự.
“Ngưu nhi, nghe ta nói, ta luôn luôn mong muốn nàng được hạnh phúc, đối với ta mà nói, nàng không chỉ là một thê tử, mà còn là người bạn đời đồng hành cùng ta đến suốt chặng đường còn lại, ta còn muốn cùng nàng nắm tay nhau, cùng bên nhau đến già”
“Lại còn có cả hài tử, nếu là nữ nhi sẽ xinh đẹp giống nàng, nếu là nam nhi thì sẽ anh tuấn giống ta, chúng ta sẽ là một gia đình bốn người hạnh phúc, nhưng hiện tại đất nước đang bị kẻ xấu rình rập, ta không thể bỏ mặc được, nếu đất nước bị xâm chiếm, rồi chúng ta và các con ta sẽ ra sao?”
Bạch Dương xoay người Kim Ngưu lại, mặt đối mặt với nàng, ánh mắt hắn thâm tình nhìn nàng, miệng cười, một nụ cười xán lạng, tựa như lúc ban đầu nàng gặp hắn.
“Nàng sẽ ủng hộ ta! Được không?”
Nghe những lời nói ấy của Bạch Dương, Kim Ngưu không thể kiềm được mà rơi lệ, nàng biết hắn thực sự rất quyết tâm, nàng nên ủng hộ hắn mới phải.
“Hứa với thiếp . . .cùng bên nhau tới lúc . .. cả hai đầu tóc bạc phơ, có được . . . hay không?” -Giọng nói của nàng bị ngắt quãng bởi những tiếng nấc.
“Không chỉ là kiếp này, mà còn kiếp sau, kiếp sau nữa, ta vẫn muốn bên nàng” -Bạch Dương ôm lấy nàng, âu yếm nói.
“Không hối hận?”
“Bạch Dương ta . . .cả đời này cũng không hối hận”
………………………..
Hoàngcung- NgựHoaviên.
“Ngư muội, cứ suốt ngày ở trong phòng vậy cũng không phải việc tốt đâu” -Cự Giải khoác tay Song Ngư, cùng chậm rãi dạo bước trên con đường lát đá ngay ngắn, hai bên là những khóm hoa muôn màu muôn sắc.
“Xem ra những người làm vườn tốn không ít công sức mới có thể duy trì vẻ đẹp của hoa vào những ngày đông này” -Song Ngư cẩn thận đánh giá.
“Phải a, chúng ta tới hồ xem cá đi” -Cự Giải thích thú đề nghị.
“Oa. . . quả là hoàng cung có khác nha, cá trong hồ cũng toàn là loài quý hiếm” -Song Ngư đảo mắt nhìn những con cá đang bơi lội trong hồ.
Cùng Cự Giải đi dạo khiến cho tâm tình của Song Ngư khá hơn trước thế nhưng . . . chuyện đó đâu ai ngờ. . .

“Duyên quý phi, Đức phi, thật trùng hợp a” -Một giọng nói quen thuộc, đáng ghét vang lên.
Cự Giải và Song Ngư cùng quay đầu lại, vẻ mặt cả hai một chút vui vẻ cũng không còn.
“Cứ tưởng là ai, hóa ra là Vân Chiêu nghi” -Cự Giải nói, mang theo vài phần châm chọc.
“Thần thiếp có quấy rầy nhã hứng ngắm cảnh của hai tỷ tỷ không?”
Nhạc Vân diện bộ xiêm y màu xanh lam, khoác thêm chiếc áo lông dày bên ngoài tiến về phía Cự Giải và Song Ngư, nhìn bộ dạng yếu đuối của nàng khiến người khác cảm thấy thương hương tiếc ngọc vô cùng.
“Ồ . . .Vân Chiêu nghi nhìn xem, sự xuất hiện của cô làm cá trong hồ hoảng sợ chạy hết rồi” -Song Ngư mỉm cười, nhìn vào hồ nước nói.
Nhạc Vân khi nãy còn đang tươi cười đột nhiên khuôn mặt trở nên cứng đờ, nhưng nàng ta vẫn nhanh mồm nhanh miệng đốp lại.
“Sao lại thế được? Có khi nào lại do Duyên quý phi??”
“Ban nãy bổn cung ở đây bọn cá vẫn không hề bỏ đi, không hiểu sao khi Vân Chiêu nghi tới thì chúng lặng mất tăm a” -Song Ngư thản nhiên trả lời.
Nhạc Vân bị nói thẳng mặt như vậy, tức giận không thôi.
“Vân Chiêu nghi . . .cô quên gì rồi chăng?” -Cự Giải lên tiếng nhắc nhở.
“Quên? Muội quên gì sao?” -Nhạc Vân dửng dưng đáp.
“Thấy Duên quý phi và Đức phi tại sao không hành lễ???” -Thúy Vân và Tử Liên đứng một bên nãy giờ, cùng đồng thanh nói.
Nhạc Vân nhướng mày, khóe miệng câu dẫn một nụ cười.
“Nhạc Vân cũng muốn hành lễ lắm, có điều . . . Hoàng thượng đã ban lệnh, Nhạc Vân không cần phải hành lễ đối với bất kỳ ai, trừ ngài”
“Hừ . .. Vân Chiêu nghi quả thực rất được Hoàng thượng sủng ái a” -Cự Giải khinh thường nói.
“Đức phi nói quá rồi” -Nhạc Vân cười đắc thắng, bất chợt nàng liếc thấy một thân ảnh màu vàng từ xa đang đi tới, trong đầu nàng ta nghĩ ra một mưu kế.
“A .. .” -Nhạc Vân kêu lên một tiếng, đột nhiên cả người nàng ta liểng xiểng, ngã nhào về phía Song Ngư, nàng ta cố ý túm lấy quần áo Song Ngư.
“Cô làm gì vậy???” -Song Ngư hoảng hốt vì sự tiếp cận của Nhạc Vân, vội vàng đẩy cô ta ra.
“Á . . “
“Ùm!!!”
Song Ngư trợn to mắt nhìn Nhạc Vân bị rơi xuống hồ, hơi thở nàng dồn dập, gấp gáp.
“A . . mau . . . mau cứu người a”
Một thân ảnh màu vàng lướt qua mắt nàng.
“Đã xảy ra chuyện gì??? Người đâu!!!!”
Thị vệ nhanh chóng xuất hiện, nhãy xuống nước cứu người. Sau khi Nhạc Vân đã được cứu lên, nàng đã hôn mê bất tỉnh, Thiên Yết liền cho người đưa nàng ta về Thanh Loan cung.
“Song Ngư, nàng mau giải thích đi” -Thiên Yết lạnh giọng.
“Thiếp không có đẩy nàng ta” -Song Ngư phủ nhận, rõ ràng là nàng không hề dùng chút lực nào, vậy mà nàng ta cứ thế ngã xuống hồ.
“Tận mắt trẫm thấy nàng còn khăng khăng chối???”
“Hoàng thượng, quả thực Song Ngư không hề đẩy Nhạc Vân” -Cự Giải thay Song Ngư nói đỡ với Thiên Yết.

“Nàng không cần phải thay nàng ta giải thích” -Thiên Yết cắt lời Cự Giải, rồi lại chuyển tầm nhìn sang Song Ngư.
“Trẫm cảnh cáo nàng lần cuối, đừng gây thêm hại gì cho Du nhi, bằng không đừng trách trẫm không nể tình”
“Thiếp không có chính là không có” -Song Ngư thực sự đã nhịn không được, cao giọng nói, sau đó dậm chân xoay người rời đi.
Cự Giải thở dài, lắc đầu đuổi theo sau Song Ngư.
“Ngư muội, đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận a”
Cự Giải cố sức đuổi theo Song Ngư, khi đã bắt kịp nàng vội nắm lấy tay Song Ngư giữ lại. Đến lúc này nàng mới nhận ra trên gò má tinh tế của Song Ngư hai hàng lệ thi nhau lăn xuống.
“Sao lại khóc???” -Cự Giải hỏi, đưa hai tay lau đi lệ nóng hổi trên mặt Song Ngư.
“Lúc ấy . .. trong lúc muội muốn tránh xa sự tiếp cận của Nhạc Vân, có lẽ muội vô tình .. .”-Nói tới đây, Song Ngư lại tiếp tục bật khóc nức nở.
“Tỷ biết muội không hề cố ý . . . đừng khóc nữa. Hôm khác chúng ta tới tạ lỗi với Nhạc Vân”- Song Ngư cố gắng nín khóc, gật gật đầu.
……………………….
KhánhVinhphủ.
Xử Nữ sau khi từ Vương phủ trở về trong lòng bức rức, khó chịu không thôi. Bình thường nàng sẽ ôm sách mà nghiền ngẫm cho tới tận khuya nhưng hôm nay nàng không có tâm trạng đó, một chút cũng không. Nàng nằm xấp trên giường, mặt vùi vào gối, suy nghĩ mông lung. Nàng rất cảm phục hắn – Ma Kết, trước đây nàng chỉ nghe qua danh tiếng của hắn, thật không ngờ giờ đây lại có thể gặp mặt, được ở gần bên hắn như vậy.
“Thích thì đã sao??? Chắc gì có thể đến được với nhau đây?”
Nàng chính là không muốn nói ra tình cảm này của mình, lại càng không hề có hi vọng viễn vông, xa vời.
………………………
TamVươngphủ.
Nghĩ tới Xử Nữ, trong lòng hắn dường như có lớp chắn gì đó không thể diễn tả được. Hắn đương nhiên cũng có chút gì đó với Xử Nữ, nhưng là không hình dung được đó là loại cảm giác gì. Hắn luôn luôn coi Xử Nữ như một hảo muội muội tốt của mình, chưa từng có ý nghĩ xa hơn.
Nàng đã tới tuổi cập kê, hắn nghĩ cho nàng nên mới có ý định làm mai, giúp nàng tìm được ý chung nhân thích hợp, cư nhiên nàng lại cự tuyệt lòng tốt của hắn nha. Còn nữa, hắn cũng đâu có nói gì sai đây? Sao nàng lại phản ứng dữ dội tới như vậy?? Nhưng mà nói gì thì nói, bản thân hắn còn lo chưa xong, lại đi rỗi hơi lo chuyện người khác.
Thế nhưng hắn đã xác định rồi a, hắn sẽ không lấy thê tử đâu. Nữ nhân rất phiền phức, hắn đọc qua nhiều sách như vậy lại chẳng thể nào hiểu được nữ nhân. Haiz Haiz . .
“Vương gia, sao lại thở dài như vậy” -A Mạc tiến vào phòng Ma Kết.
“Bổn Vương đang sầu thay nhân thế a”
“Tạm thời đừng sầu nữa, mau dùng cơm tối thôi”
“Không có tâm trạng”
“Vương gia cao quý của tôi ơi, người mà không ăn thì cơ thể sẽ trở nên yếu ớt, rồi lại sinh bệnh, rồi lại báo hại tôi phải nghe Xử Nữ cô nương càm ràm cả ngày a”- A Mạc than thở.
“Ngươi nói cũng phải, cho người dọn bữa lên đi” -Ma Kết suy nghĩ lại, lời của A Mạc quả thực không sai nha.
…………………
“Mọi thứ chuẩn bị xong hết chưa?”
“Dạ bẩm thái tử, đã xong rồi ạ”
“Tốt, ngày mai nhớ thực hiện mọi việc theo kế hoạch, không được phép để xảy ra bất kỳ sơ sót gì”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.