Hoàng Đạo vương triều

Chương 65


Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 65

TamVươngphủ.
Ma Kết vừa tỉnh giấc đã có hạ nhân thông báo, đám người Sư Tử đang đợi ở ngoài sảnh lớn.
“Kỳ lạ, mới sáng sớm tới đây làm gì chứ?”
Sau khi rửa mặt và thay y phục hoàn chỉnh, Ma Kết thong dong hướng tới tiền sảnh.
“Ồ, quả là rồng tới nhà tôm. Không ngờ mới sáng sớm đã có nhiều người tới thăm ta như vậy a”
Ma Kết bất ngờ trước số lượng người trong phòng. Phu thê Bạch Dương, Song Tử, còn có tỷ muội Xử Nữ, Nhân Mã cùng Sư Tử.
“Thăm cái đầu huynh, đệ tới là để hỏi chuyện về nữ nhân đó” -Song Tử lên tiếng trước, vì hắn trước giờ có ở hoàng cung đâu mà biết Thiên Yết trước đó đã yêu một người con gái chứ.
“Chuyện này đệ có thể hỏi Sư Tử, Nhân Mã mà” -Ma Kết ngồi xuống ghế, ra lệnh cho nha hoàn chuẩn bị trà ấm.
“Huynh vốn từ đầu không thích nữ nhân đó, không có hứng nói tới” -Sư Tử xua tay.
“Đệ khi đó vẫn còn nhỏ, có hiểu tường tận mọi chuyện đâu a, chỉ nhớ dung mạo của nữ nhân đó thôi” -Nhân Mã nhún vai nói.
Ma Kết thờ dài, rồi lại nhìn một lượt đám người trong phòng, ánh mắt bọn họ đều mong chờ hắn kể chuyện năm đó ra.
“Kết đệ, huynh cũng tò mò lắm, đệ mau kể đi” -Bạch Dương nóng ruột vô cùng, Thiên Yết từng yêu sao? Bây giờ hắn mới biết đó nha.
“Đúng đó, kể đi nga, ta cũng muốn biết rõ ngọn ngành”
Kim Ngưu háo hức không thôi, cái tên Hoàng đế đó xưa -nay như tảng đá, không có cảm xúc gì, lý nào bây giờ lại có chuyện hắn từng si mê nữ nhân a? Nha hoàn đã dâng trà ấm lên, hầu hạ Ma Kết rót ra một tách trà. Ma Kết cẩn thận cầm tách trà lên, mở chiếc nắp sứ tinh xảo, hương trà thật thơm nha, nhấp một ngụm thưởng thức, hắn nhàn nhã đặt tách trà xuống. Bắt đầu câu chuyện.
……………………
Hoàngcung- PhượngNghicung.
“Song Ngư, sắc mặt muội thật sự không tốt tý nào” -Cự Giải nhíu mi nhìn Song Ngư đờ đẫn ngồi trước mặt, bữa sáng nàng cũng không thèm động đũa.
“Chỉ là đêm qua ngủ không được”
Song Ngư khoác tay nói, nàng không muốn Cự Giải phải lo lắng, sự thật thì đêm qua nàng đã khóc suốt đêm, tới tờ mờ sáng mới có thể chợp mắt được.
*Vì Song Ngư và Cự Giải không còn có khúc mắc gì nữa nên ta cho họ xưng tỷ muội như cũ.
“Vậy mau uống chút canh bổ đi” -Cự Giải múc lấy một bát canh, thổi nhẹ rồi đưa cho Song Ngư.
Song Ngư đưa tay nhận lấy bát canh thì . .
“Tiểu thư, có Vân Chiêu Nghi cầu kiến” -Tử Liên từ bên ngoài bước vào thông báo.
Nghe tới Vân Chiêu Nghi, Song Ngư không nén được xúc động mà đánh rơi bát canh bổ, sắc mặt nàng tệ đi rất nhiều.
“Bảo cô ta đợi ở chính điện, Tử Liên em phái một người vào đây dọn dẹp” -Cự Giải phân phó Tử Liên.
“Tỷ gặp nhưng muội không gặp”
“Muội đừng như vậy, An Du đã chết từ mấy năm trước rồi, người bây giờ là Vân Chiêu Nghi, muội không gặp há chẳng phải muội là đang sợ cô ta sao?”
“Sợ? Muội sao phải sợ???”
“Vậy chúng ta đi thôi”
Cự Giải mỉm cười, khoác tay Song Ngư cùng tiến ra chính điện.
…………………..
Vừa ra tới chính sảnh, đập vào mắt hai người là Vân Chiêu Nghi trong bộ y phục màu hồng phấn dành riêng cho Chiêu Nghi, không hiểu sao Song Ngư vô cùng ghét màu này.

“Tham kiến Duyên Quý phi” -Nhạc Vân vội hành lễ.
Cự Giải để Song Ngư ngồi xuống, bản thân mình cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Cự Giải nở một nụ cười như hoa, hiền từ vô cùng.
“Trong mắt Vân Chiêu Nghi chỉ có Duyên Quý phi, vậy bổn cung để đâu nhỉ?”
“Nhạc Vân thật thất lễ, tham kiến Đức phi” -Nhạc Vân trưng ra bộ mắt hối lỗi, nhẹ giọng nói.
“Lần đầu ra mắt, nên hành đại lễ a” -Cự Giải vẫn giữ nét mặt cười dịu dàng, nhìn xoáy vào Nhạc Vân.
Nhạc Vân biểu tình ngạc nhiên, nhưng lại đảo mắt nhìn sang Song Ngư, dù sao ở đây Song Ngư vẫn lớn nhất, nên hỏi qua ý nàng ta mới phải. Chỉ tiếc là….
“Bổn cung nghĩ như vậy cũng thỏa đáng, sẽ không phiền Vân Chiêu Nghi chứ?” -Song Ngư giọng nhàn nhạt nói.
Nhạc Vân nhất thời cứng họng, nói như thế tức là ép nàng phải hành đại lễ rồi, Song Ngư chẳng qua là Quý Phi chứ nào có phải Hoàng Hậu đâu? Nhạc Vân thầm rủa xả Song Ngư và Cự Giải trong lòng, nhưng nét mặt ả vẫn cố gắng tươi cười. Nhạc Vân quỳ xuống, hai tay đặt trên nền đất lạnh, cả người cúi thấp xuống, khuôn mặt áp sát, đối diện với nền đất.
“Nhạc Vân tham kiến Duyên Quý phi, Đức phi nương nương”
Song Ngư xem ra không có ý định cho Nhạc Vân đứng dậy.
“Tử Liên, bổn cung muốn uống trà Phổ Nhĩ”
“Vâng” -Tử Liên đáp sau đó lui ra chuẩn bị trà.
“Ngư muội, không bằng dùng thêm chút điểm tâm” -Cự Giải xem ra cũng cùng một phe với Song Ngư.
Hai nữ nhân bề ngoài vẫn tươi cười vui vẻ, uống trà thưởng thức điểm tâm ngon. Mặc kệ nữ nhân đang quỳ bên dưới.
……………………….
“Mọi chuyện thì ra là như vậy” -Thiên Bình gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ra tất cả.
“Không nghĩ tới Thiên Yết lại có lúc như thế a” -Bạch Dương thở dài thườn thượt, hắn tính ra cũng là quá vô tâm đi, mãi luyện võ nên có để ý gì Thiên Yết đâu.
“Đã là nam nhân thì thấy mỹ nhân phải mê thôi” -Song Tử nói, biểu cảm hết sức bình thường.
“Chàng dám vậy không?” -Thiên Bình trừng mắt cảnh cáo. Song Tử chột dạ, đành ngậm miệng không dám lý sự gì thêm.
“Nhưng . .. sao lại xuất hiện người giống An Du như vậy?” -Kim Ngưu hỏi vào trọng tâm vấn đề.
“Đệ cũng rất thắc mắc đây” -Nhân Mã chống cằm suy nghĩ, dung mạo của nữ nhân ở yến tiệc lúc đó không khác gì so với An Du.
“Người giống người là chuyện bình thường thôi mà” -Xử Nữ nói ra suy nghĩ của mình.
“Muội không nghĩ vậy, trên đời này vẫn còn có một thuật có thể thay đổi khuôn mặt, Thuật-Dịch-Dung” -Câu nói của Bảo Bình làm mọi người như hít phải ngụm khí lạnh.
“Huynh thấy trong chuyện này chắc chắn có vấn đề” -Ma Kết nghiêm túc nói.
“Chuyện này cứ để huynh lo, tai mắt của huynh rất nhiều” -Sư Tử xung phong nhận việc.
“Có lẽ nên như vậy, mọi chuyện nhờ vào huynh đấy” -Ma Kết gật đầu, Sư Tử là người thích hợp nhất cho việc này.
……………………..
Qua một chung trà, Nhạc Vân vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, hai chân ả ta tê rần, cả người cứng ngắc, ánh mắt ả hằn lên tia thù địch.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Từ bên ngoài một thân ảnh mặc hoàng bào bước vào, vẻ anh tuấn nghiêm nghị rạng ngời. Hắn đưa mắt nhìn nữ nhân đang quỳ, biểu cảm trên khuôn mặt lộ rõ sự đau xót.
“Du nhi, sao lại quỳ?”

Thiên Yết đỡ nàng ta đứng dậy. Nàng ta thân thể mềm nhũn, ngã vào lòng Thiên Yết. Thiên Yết đưa mắt nhìn về phía hai nữ nhân đang đứng, giọng nói lạnh lẽo.
“Sao lại bắt Du nhi hành đại lễ?”
Cự Giải định lên tiếng, bảo rằng là do mình, nhưng miệng mới hé mở đã vang lên tiếng nói của Song Ngư.
“Là thiếp lệnh cho nàng ta hành đại lễ, có gì sai sao?” -Song Ngư thẳng lưng, mắt nhìn thẳng vào mắt Thiên Yết, dáng kẻ kiên cường.
“Nàng là đang bất mãn?” -Thiên Yết nghiêm mặt, không còn dịu dàng, ôn nhu như trước đây nữa.
“Bất mãn? Thiếp có cái gì bất mãn sao? Chàng xót thương ả ta???” -Song Ngư ngữ khí không còn bình tĩnh, chỉ thẳng tay vào nữ nhân mà Thiên Yết đang ôm trong lòng.
Thiên Yết không đôi co với nàng nữa.
“Từ nay trở về sau, nàng hãy dùng lý trí mà hành động, trẫm không muốn chuyện này lặp lại”
Đoạn hắn bế Nhạc Vân, đưa nàng ta rời khỏi Phượng Nghi cung, Nhạc Vân kín đáo, đưa mắt sắc liếc nhìn Song Ngư và Cự Giải, khóe miệng nàng ta nhếch lên, ra vẻ đắc thắng. Song Ngư nhìn đăm đăm vào hai người vừa rời đi, hàng lệ dài từ từ chảy xuống, nàng cố gắng cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc, hai tay giấu trong ống tay áo đã sớm nắm chặt lại thành quyền.
“Song Ngư, đừng như vậy” -Cự Giải hoảng hốt, lay mạnh Song Ngư.
Song Ngư đờ đẫn, nhìn Cự Giải.
“Giải tỷ, tỷ nói xem, có phải Yết không còn cần muội nữa???”
Nàng lắc đầu, lẩm bẩm như điên loạn.
“Không, không thể có chuyện đó, không thể”
“Song Ngư, nhìn tỷ, hãy nhìn tỷ” -Cự Giải lớn tiếng, nắm chặt hai vai Song Ngư.
Song Ngư đưa đôi mắt đẫm nước nhìn Cự Giải, nhìn dáng vẻ của nàng bây giờ hết sức tiều tụy, không còn nét hồn nhiên như trước.
“Song Ngư, không được phép mềm yếu, muội phải đấu tranh, không thể để Thiên Yết bị ả lừa dối được. An Du – người Thiên Yết yêu ngày trước đã chết, ả ta không phải An Du, nhất định không phải”
Song Ngư bừng tỉnh, quệt vội nước mắt.
“Đúng vậy, ả không phải An Du, ả là Nhạc Vân, muội nhất định không để ả yên thân đâu”
………………………
Sự việc Nhạc Vân đã qua được nửa tháng, đám người tới tham dự yến tiệc sinh thần của Thiên Yết sớm đã về lại nước, duy chỉ có Xà Phu – Thái Tử Xà Quốc vẫn còn lưu lại. Nhân Mã như lời đã hứa, cùng Bảo Bình đi lên núi ở phía Tây Hoàng Đạo tìm kiếm thảo dược.
NgũVươngphủ.
Kể từ ngày thành thân tới nay, Thiên Bình và Song Tử dường như lúc nào cũng gần gũi nhau, Song Tử cũng ít khi lui tới những nơi vui chơi trong kinh thành, ngược lại hắn bắt đầu tham gia vào chính sự. Những tưởng mọi thứ cứ thế yên bình trôi qua, nào ngờ đâu tai họa lại ập xuống đầu hắn.
“Vương gia, Vương gia” -Một gia nhân hộc tốc chạy vào.
Song Tử đang quan sát Thiên Bình vẽ tranh, hai người ở gần nhau như đôi kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, quả thực xứng đôi.
“Có chuyện gì???” -Song Tử nhíu mày, hắn không vui khi bị người khác làm phiền như vậy.
“Có . . có .. ” -Gia nhân liếc nhìn Thiên Bình, lắp bắp không dám nói ra.
“Mau nói đi” -Song Tử không kiên nhẫn, lớn giọng.
“Có một nữ nhân tới phủ, tự xưng là Xuân Vũ” -Gia nhân đành phải trả lời.

Song Tử nhíu mày, Xuân Vũ? Ta có quen người này sao? Hắn nhìn sắc mặt của Thiên Bình, vội nói.
“Ta không quen nàng ta nga, đừng nghi oan ta”
“Cứ ra xem sao đã” -Thiên Bình phớt lời lời chạy chữa của Song Tử, đứng dậy theo gia nhân bước ra ngoài.
……………………….
Đám hạ nhân ở bên ngoài tụm năm tụm ba lại, nói to nhỏ điều gì đó, mắt bọn họ thỉnh thoảng lại khinh thường liếc nữ nhân đang ngồi ở đại sảnh kia. Nhận ra Vương gia cùng Vương phi đang đi tới, bọn họ nhanh chóng tản ra, không xì xầm bàn tán thêm nữa. Vừa đặt chân bước vào đại sảnh, Song Tử đã bị chấn động bởi một cái ôm, hắn ta hoảng hốt đẩy nữ nhân ấy ra.
“Này này . . .cô làm gì thế????”
Thiên Bình không vui khi nhìn thấy cảnh này, nàng vẫn biết Song Tử đào hoa nhưng không ngờ lại có lúc bị người tìm tới tận nhà.
“Song gia, người như thế nào lại quên thiếp a? Thiếp là Xuân Vũ, là hoa khôi của Lạc Hồng Lâu a, người từng nói rất yêu thích thiếp nha” -Nữ nhân tên Xuân Vũ giọng nói nũng nịu, tay bấu víu chặt cánh tay Song Tử.
“Bổn Vương không còn dính dáng gì tới Lạc Hồng Lâu nữa rồi, cô mau buông ra đi” -Song Tử cố gắng đẩy Xuân Vũ ra xa, hắn không dám mạnh tay vì dù sao cô ta vẫn là một nữ nhân.
Thiên Bình vẻ mặt sa sầm, đưa tay cầm lấy cánh tay đang bấu chặt cánh tay của Song Tử, giọng nói cảnh cáo.
“Cô nương nên tự trọng”
Xuân Vũ bĩu môi, liếc xéo Thiên Bình, nhưng cũng ngoan ngoãn buông Song Tử ra. Õng à õng ẹo lại ghế ngồi xuống.
“Cô tới đây làm gì?”
Thiên Bình ngồi vào ghế chủ tọa, mắt sắc nhìn Xuân Vũ. Song Tử lủi thủi ngồi bên phải Thiên Bình, hắn là Vương gia a, sao lại không được ngồi vào ghế chủ tọa.

Song gia, thiếp tới để báo tin hỉ cho Song gia a” -Xuân Vũ cười cười, đưa tay vuốt cái bụng phẳng.
Thiên Bình linh cảm ngay điều không lành, trong lòng nàng thầm cầu mong là không phải . . .nhưng hiện thực lại không như ý muốn của nàng.
“Thiếp đã mang hài tử của Song gia”
Câu nói của Xuân Vũ như sét đánh ngang tai, sắc mặt Thiên Bình ngưng đọng không rõ vui buồn hay tức giận.
“Cô đừng có cuồng ngôn. Một kỹ nữ sao lại có tư cách hoài thai hài tử của Bổn Vương” -Song Tử đứng bật dậy khỏi ghế, rống giận nói.
“Người đâu”
Một gia nhân tiến vào.
“Dạ, Vương phi cho gọi”
“Mau mời đại phu tới đây” -Thiên Bình day day huyệt thái dương, ra lệnh cho gia nhân.
Song Tử ngạc nhiên, sao Thiên Bình lại hành xử như vậy?
“Bình nhi . . . ”
“Chàng cứ ngồi xuống đã, đợi đại phu tới rồi hãy tính tiếp” -Thiên Bình dịu dàng nói với Song Tử, kéo chàng ngồi xuống.
……………………….
“Thái Tử, người chuẩn bị về nước rồi sao?” -Giọng nói của một nữ nhân vang lên.
“Ở lâu quá sẽ bị nghi ngờ, ta đã cho người thám thính tình hình ở Hoàng Đạo rồi, ngươi cứ ở lại đây cố gắng kiểm soát tên Hoàng đế đó” -Nam nhân mặc bộ y phục màu xanh rêu nói.
“Dạ . . .” -Nữ nhân đó đáp, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng tối, không ai hay biết.
“Mọi chuyện ta căn dặn, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” -Nam nhân đó chuyển mắt sang một hắc y nhân cũng đang đứng trong phòng.
“Bẩm Thái Tử, đã xong cả rồi”
“Về phần . . .Đức phi .. . “
“Thái Tử đừng lo, chắc chắn chúng ta sẽ thành công đem Đức phi về Xà Quốc”
“Tốt. .. “

…………………….
TamVươngphủ.- Tạithưphòng.
“Huynh đã điều tra kỹ càng, tuyệt đối không hề có nữ nhân tên Nhạc Vân có dung mạo như vậy ở Xà Quốc” -Sư Tử hớp một ngụm trà, nói lại những gì mà hắn đã tra ra được.
“Hừ . .. xem chừng Nhạc Vân này quả thực như lời Bảo Bình đã nói” -Ma Kết vuốt cằm, đi đi lại lại trong phòng.
“Trước mắt muội thấy cô ta vẫn chưa có động tĩnh gì, huống hồ dung mạo lại giống với An Du – người Hoàng thượng yêu thương, chúng ta không thể làm gì cô ta được” -Xử Nữ kỹ lưỡng phân tích vấn đề.
“Huynh sẽ cho người cải trang vào cung quan sát cô ta” -Sư Tử nói.
“Được, phiền huynh rồi” -Ma Kết gật đầu nói.
“Huynh về đây, nếu có chuyện gì thì cho người liên lạc với huynh” -Sư Tử đứng dậy vươn vai, ngáp dài nói sau đó dùng khinh công đi mất dạng.
“Dù cô ta vẫn chưa làm điều gì gây hại, nhưng không có nghĩa là cô ta không có ý đồ đó” -Ma Kết trầm mặc, hắn rất lo cho an nguy của Thiên Yết.
“Bảo Bình cùng Nhân Mã đã đi rồi, hiện tại không có ai giúp chúng ta tìm cách lật tẩy cô ta” -Xử Nữ thở dài, rót một tách trà cho Ma Kết.
“Huynh đừng đi đi lại lại như thế nữa, ngồi xuống uống một tách trà đi”
Ma Kết ngồi xuống theo lời Xử Nữ, nhận lấy tách trà.
“Phải rồi, vị thái tử Xà Phu ấy, không hiểu vì sao cứ lưu lại đây chưa chịu về”
“Nhất định có điểm đáng ngờ rồi, lần đầu gặp hắn, muội thấy hắn là một kẻ xảo quyệt vô cùng” -Xử Nữ nhăn mặt, nhớ lại khuôn mặt của Xà Phu ngày hôm ấy.
“Chúng ta chỉ còn cách đề phòng. Nghĩ đi nghĩ lại . . Xà Quốc chẳng qua là một nước bình thường, sao lại dám có mưu đồ với một cường quốc như Hoàng Đạo?”
“Ai mà chịu được việc bị thu phục chứ? Đã vậy hàng năm Xà Quốc phải tiến cống hàng trăm thứ cho Hoàng Đạo ta, hắn không căm tức mới lạ” -Xử Nữ bình thản nói ra điểm mấu chốt.
Ma Kết sau khi nghe rõ điều đó, im lặng một hồi, hắn đột nhiên hô to.
“A Mạc, mau tiến vào”
Chẳng mấy chốc một nam nhân tên A Mạc đã xuất hiện trong phòng.
“Vương gia, người có gì căn dặn?”
“Mau đi báo với Bạch Vương, lập tức cấp tốc huấn luyện năm ngàn binh lính”
“Dạ” -A Mạc cúi người nhận lệnh, liền đó chạy đi làm việc.
“Kết huynh . .. không lẽ . . .” -Xử Nữ hơi lo lắng.
“Dù sao cũng nên phòng thủ trước . . .không ai biết trước được vấn đề đâu”
Hai người lại trầm mặc hồi lâu . . .
“Mà muội năm nay bao nhiêu tuổi?” -Ma Kết đột nhiên lại hỏi sang vấn đề này, thật là kỳ lạ.
“Hả? À năm nay mười tám rồi” -Xử Nữ ngạc nhiên, đang bàn chuyện quốc sự, sao lại hỏi như vậy?
“Ừ . .. cũng tới tuổi cập kê rồi a”
“Ơ . .. muội vẫn chưa có ý định đó” -Xử Nữ đỏ mặt.
“Không sao, huynh cũng có quen biết nhiều vị công tử, rất hợp với muội. Để huynh giúp đỡ cho” -Ma Kết cười gian nói.
“Muội không có muốn” -Xử Nữ bực mình đứng dậy, ủy khuất nhìn Ma Kết, nàng muốn nói với hắn.
“Người muội thích là huynh” -nhưng lại chẳng có đủ can đảm để nói ra.
“Sao lại không muốn? Không chịu lên kiệu hoa sẽ bị ế đó nga” -Ma Kết hơi bất ngờ trước phản ứng của nàng.
“Mặc kệ muội, ai cần huynh quan tâm đâu” -Xử Nữ cao giọng, nói đoạn nàng vụt chạy ra khỏi thư phòng, không để bản thân rơi lệ trước mặt Ma Kết.
Ma Kết ngơ ngác nhìn thân ảnh nhỏ bé, hắn đã làm sai cái gì sao? Chẳng qua hắn muốn tốt cho Xử Nữ thôi mà. Ma Kết khẽ thở dài.
“Bản thân mình còn lo chưa xong a . . .mà .. . ngẫm nghĩ một hồi vẫn là ta nên ở giá a”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.