Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 61
Song Tử giằng khỏi cái đỡ của Ma Kết.
“Huynh tới đây làm gì???”
“Đây là phủ của ta”
“Hừ!” -Song Tử hừ lạnh, lảo đảo rời đi.
“Song đệ .. .!” -Ma Kết gọi lại.
Song Tử dừng bước nhưng không xoay người đối diện với Ma Kết.
” . . .Huynh rất xin lỗi đệ . . .” -Ma Kết giọng nói tràn đầy thành khẩn.
Song Tử vẫn không nói gì, chờ đợi điều Ma Kết sắp nói tiếp theo.
“Bản thân huynh cũng rất ganh tỵ với đệ, đệ là người thông minh, lại hiểu biết nhiều thứ. Lần đệ về đây khi phụ hoàng băng hà, đệ đem rất nhiều thứ hiếm lạ từ Tây phương khiến huynh mở rộng tầm mắt điều này lại khiến huynh ganh tỵ hơn”
“Huynh tìm mọi cách giữ đệ lại, trước đây huynh từng có lỗi với đệ nên muốn bù đắp. Bất kể đệ làm nên chuyện tày trời gì, một tay huynh cũng vẫn gắng sức chống giúp đệ”
Dứt lời, Ma Kết xoay gót, tiếng bước chân nặng nề rời đi. Song Tử rốt cuộc cũng chịu xoay người lại, nhìn bóng lưng cô quạnh của Ma Kết, hắn cảm thấy mình thật có lỗi vô cùng. Hắn biết, khi hắn về đây đã gây ra không ít chuyện tày trời, Kết huynh một tay chống trời, một tay che mắt thiên hạ, làm cho hắn không biết bao nhiêu lần an toàn thoát nạn.
“Đồ ngốc! Huynh luôn luôn ngốc hơn tôi! Vì thấy huynh quá ngốc nên lần này tôi tha cho huynh” -Song Tử giọng nói rõ ràng, âm lượng vang to.
Ma Kết nghe vậy, lòng mừng rỡ, khi ngoái đầu lại đã thấy Song Tử chạy đi mất. Trên môi Ma Kết vẽ ra một nụ cười.
“Huynh luôn là đồ ngốc!”
……………
Bạch Dương đang đứng trước hỉ phòng, lòng khấp khởi vui mừng nhưng cũng bất an không ít. Viên Viên luôn đứng ở đó, cười khúc khích nhìn bộ dạng Bạch Dương đang khó xử.
“Vô! Hay không vô? Hay là . . .” -Bạch Dương lẩm bẩm, tay hắn vừa chạm tới cửa đã vội bỏ xuống, hắn cứ đi loanh quanh trước hỉ phòng như vậy không biết bao nhiêu vòng.
“Vương gia, vẫn là nên vào thôi” -Viên Viên đành lên tiếng.
“Ngươi nói, Trâu Vàng có còn giận ta hay không?”
“Nô tỳ không biết a, vào rồi sẽ rõ” -Viên Viên chỉ đáp gọn lỏn, sau đó rời đi.
Bạch Dương hít một hơi thật sâu, dùng tay đẩy cửa phòng ra.
“Cạch!”
Bạch Dương cẩn thận bước vào, đập vào mắt là Kim Ngưu đang thong dong xử lý toàn bộ thức ăn trên bàn. Nàng quá chăm chú, không để ý tới Bạch Dương đã bước vào.
“Nè? Sao nàng lại tự lấy khăn hỉ xuống???” Bạch Dương tròn to mắt nhìn Kim Ngưu.
Kim Ngưu ngừng động tác ăn, trên tay vẫn còn cầm cái đùi ga được nướng vàng trông rất ngon mắt.
“Trùm khăn hỉ thì sao mà ăn được??” -Nàng hỏi vặt lại.
“Nhưng . .. dù là vậy, nàng cũng phải đợi ta tới chứ???” -Bạch Dương cầm lấy khăn hỉ bị nàng vứt trên nền đất lên.
“Cũng đã cởi xuống rồi, có làm sao đâu”
Kim Ngưu phồng má, bất mãn nói. Chờ hắn tới có khi nàng bị chết vì đói.
“Không được, mau trùm lên đi, rồi ta lại lấy xuống cho nàng” -Bạch Dương mở rộng khăn hỉ, có ý trùm lên đầu Kim Ngưu.
“Không! Ta không chịu” -Kim Ngưu lắc đầu, cứng đầu không chịu trùm lại khăn hỉ.
“Ngoan, đừng bướng” -Bạch Dương cũng quyết không chịu thua.
Kim Ngưu biết là nói thế hắn cũng không đổi ý, liền đứng dậy tránh né Bạch Dương. Hai người cứ thế rượt nhau khắp phòng.
…………………..
“Hộc hộc!!! Được rồi, được rồi, ta thua, trùm thì trùm” -Kim Ngưu thở dốc, bao nhiêu thức ăn vừa mới ăn vào đã bị tiêu hết rồi a.
Bạch Dương cười rạng rỡ, lấy khăn hỉ trùm lên đầu Kim Ngưu.
“Không hiểu chàng ta ăn gì mà khỏe vậy chứ?” -Kim Ngưu lầm bầm.
Bạch Dương sau khi trùm ngay ngắn cái khăn hỉ, mắt dáo dác tìm cái hỉ xứng.
*hỉ xứng: bạn nào xem đám cưới trong phim TQ cổ thì sẽ thấy chú rể cầm một cây gậy để giở khăn hỉ trùm trên đầu cô dâu lên.
Cầm cái hỉ xứng trong tay, Bạch Dương cẩn thận đưa hỉ xứng tới gần khăn hỉ, nhẹ nhàng giở khăn hỉ lên. Nhìn khuôn mặt đáng yêu phấn hồng của Kim Ngưu, hắn kiềm không được mà cười toe toét.
“Đã vừa lòng chưa?” -Kim Ngưu khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương cười ngây ngô, hài lòng gật đầu. Kim Ngưu nhìn bộ dạng của hắn, khóe môi hơi nhếch lên nhưng rất nhanh liền hạ xuống.
“Không phải ta đang giận chàng sao nga????”
“Sao? Nàng vẫn còn nhớ a?” -Bạch Dương giật mình, cứ tưởng nàng ta hết giận rồi chứ.
“Hừ! Tưởng ta ngốc lắm sao? Mau ra khỏi phòng” -Kim Ngưu đứng dậy, ngón tay chỉ về phía cửa phòng.
“Ngưu nhi, đừng như vậy, sao có thể đuổi tân lang ra khỏi phòng a, thiên hạ mà biết ta còn mặt mũi nào nữa” -Bạch Dương nài nỉ.
Kim Ngưu đảo mắt, ngẫm nghĩ.
“Kể cũng đúng a. Dù sao cũng là Vương gia, giữ chút mặt mủi cho hắn vậy”
“Hảo! Nhưng chàng phải nằm dưới đất”
“Cũng được nhưng nàng phải uống rượu giao bôi với ta đã” -Bạch Dương đã rót ra sẵn hai ly rượu.
“Không uống” -Kim Ngưu chu mỏ nói.
“Không uống? Vậy đêm nay ta ngủ trên giường a” -Bạch Dương vẻ mặt thản nhiên, thủng thẳng đi tới giường.
“Nga!! Không cho phép! Uống thì uống” -Kim Ngưu xông ra chắn lại.
Bạch Dương gian trá cười thầm trong lòng. Hai người ngồi đối diện tại bàn. Bạch Dương cầm lấy một ly rượu đưa cho Kim Ngưu, bản thân hắn cũng cầm lấy một ly. Cả hai móc tay nhau, cùng uống cạn ly rượu.
………………
Song Tử không giống Bạch Dương, hắn bình tĩnh đẩy cửa phòng ra. Trong căn phòng mang một màu đỏ, nến uyên ương được đốt thắp sáng căn phòng. Thiên Bình vẫn duy trì tư thế ngồi yên trên giường, hai tay đặt ở ngay đầu gối. Song Tử không còn trạng thái say xỉn nữa, hắn bây giờ rất tỉnh táo.Song Tử cầm lấy hỉ xứng đặt sẵn trên bàn, nhẹ nhàng nhấc khăn hỉ lên. Dung nhan như hoa như ngọc dần dần hiện ra.
“Khăn hỉ cũng đã giở xuống rồi, bây giờ chàng sang phòng khác ngủ đi” -Thiên Bình nhún vai nói.
“Bình nhi, đừng như vậy, nghe ta giải thích được không?” -Song Tử ngồi xuống bên cạnh Thiên Bình.
“Còn gì để giải thích sao?” -Thiên Bình trừng mắt, cao giọng.
“Bình nhi, khi giận nàng cũng thật xinh đẹp nga” -Song Tử nhích người sát vào Thiên Bình.
“Chàng đừng đánh trống lảng. Mau đi ra ngoài” -Thiên Bình hai tay đặt lên ngực Song Tử, ra sức đẩy hắn tránh xa nàng một chút.
“Còn giận ta? Còn giận thì sao lại vẫn chịu thành thân???” -Song Tử nhanh gọn túm lấy hai tay đang đặt trước ngực, gian xảo chất vấn Thiên Bình.
“Ta . .. ta . . . ta là vì muốn giữ mặt mũi cho chàng thôi” -Thiên Bình lắp bắp trả lời, mặt nàng đỏ ửng, hai tay nàng cố gắng thoát khỏi tay Song Tử, nhưng xem ra sức nàng không đủ.
“Giữ mặt mũi cho ta? Nàng không qua mặt được ta đâu?” -Song Tử tinh ranh cười.
“. . . “
“Ta đã nghe được chuyện về chàng?”
“Hửm? Là chuyện gì?” -Song Tử nhếch mày, biểu tình không hiểu.
“Chuyện giữa chàng và Tam Vương” -Thiên Bình cúi mặt, tránh ánh nhìn của Song Tử.
“À . .. nhưng thế thì sao?” -Song Tử hiểu ra.
“Chàng đừng giận Tam Vương nữa, huynh ấy muốn tốt cho chàng” -Thiên Bình thật lòng khuyên nhủ.
“Ha ha ha . . . nữ nhân ngốc nghếch này. Ta không còn giận huynh ấy nữa” -Song Tử bật cười, Bình nhi, nàng thật thiện lương.
“Nếu đã hóa giải hiểu lầm . . . vậy ta cấm chàng từ nay bén mảng tới kỹ viện nữa” -Thiên Bình ánh mắt sát khí nhìn Song Tử.
“Hảo a! Nghe lời nàng” -Song Tử cười nham hiểm .
“Thế bây giờ động phòng được chưa?”
“Hừm! Phải phạt thì chàng mới nhớ . . .. cho nên . . . .đêm nay đừng hòng động phòng” -Thiên Bình cũng gian manh không kém.
“Nga . . !!! Sao nàng có thể ác như vậy???” -Song Tử nhảy dựng lên.
“Đừng nhiều lời” -Thiên Bình tháo bỏ trang sức và lớp áo ngoài, rồi chui tọt vào chăn ngủ.
“Nè. . . dậy! Không được ngủ!!!” -Song Tử kéo kéo cái chăn.
“Ta ngủ hay không, chàng quản được sao?”
“Động phòng đi mà”
“Không”
“Đi mà”
“Nói nữa thì sang phòng khác ngủ nha”
“Aizzzz!!”
Suốt một đêm, bên hỉ phòng của Song Tử cứ truyền ra tiếng lầm bầm Đi mà! Đi mà! Đi mà! nhưng người bên cạnh đã ngủ say từ hồi nào, khiến hắn một mình trong đêm tự kỷ tới sáng.
…………………
Trước đó. . .Giữa đêm tịch mịch, ngự giá chậm rãi hướng về phía Hoàng cung đi tới, hàng chục lính ngự lâm quân cảnh giác cao độ, đề phòng bất trắc xảy ra.
“Hôm nay Ngưu Ngưu và Thiên Bình vận hỉ phục thật đẹp a” -Song Ngư ngồi bên trong ngự liễn cùng Thiên Yết, buông lời cảm thán.
“Thì nàng cũng mặc y phục đẹp đấy thôi” -Thiên Yết đang nhắm mắt nghỉ ngơi, người ngã vào đệm êm ở phía sau lưng.
“Thiếp không phải nói về cái đó. Là hỉ phục a”
“Nàng mặc hỉ phục không đẹp đâu”
Song Ngư chán ghét nhìn nam nhân vô tâm trước mặt, chợt trong dạ dày của nàng cảm thấy cồn cào, khó chịu vô cùng, mày khẽ cau lại.
“Ọe . . .!”
“Làm sao vậy?” -Thiên Yết mở mắt ra, di chuyển tầm mắt sang bên cạnh.
“Không có gì, chỉ cảm thấy hơi khó chịu” -Song Ngư che miệng, khoác tay nói.
“Khi về hãy để thái y bắt mạch cho nàng” -Thiên Yết nhắc nhở sau đó cao giọng.
“Hỉ công công, cho đi chậm lại”
Hỉ công công ở bên ngoài nghe vậy hơi ngạc nhiên . . .ngự giá hiện tại đã đi chậm rồi a. Còn muốn chậm nữa? Tuy nghĩ vậy nhưng hắn cũng làm theo, ra lệnh cho tất cả đi chậm lại hơn nữa.
………………………..
VinhXuânphủ.
“Đa tạ Mã đệ đã đưa bọn tỷ về” -Xử Nữ bước xuống xe ngựa, cười nói.
“Đừng khách sáo”
Xử Nữ và Bảo Bình chào tạm biệt Nhân Mã rồi cùng bước vào phủ.
“À . . .Bảo Bảo” -Nhân Mã gọi lại.
Bảo Bình dừng bước, Xử Nữ cười nhẹ nói gì đó với Bảo Bình, rồi bước vào trong trước.
“Có chuyện gì?”
“Sắp tới là sinh thần của Hoàng thượng ca ca, chờ qua ngày đó là ta có thể cùng cô đi kiếm thảo dược rồi”
“Thật sao?” -Bảo Bình cười mừng rỡ, đệ lộ hàm răng trắng đều.
Nhân Mã ngây người, nhìn đăm đăm vào nữ nhân đáng yêu trước mặt.
“Nè? Ngươi làm sao vậy?” -Bảo Bình cảm thấy lạ, hươ hươ tay trước mặt Nhân Mã.
“Ơ . . .Không, có gì đâu . . . ngươi vào trong đi” -Nhân Mã bừng tỉnh, đỏ mặt chối.
“Ngươi về cẩn thận” -Bảo Bình gật đầu, bước vào phủ.
“Ngủ ngon” -Nhân Mã nói lớn.
“Ngủ ngon” -Bảo Bình qua khe hở của cánh cửa, cười đáp.
…………………….
Ngày mùng bảy tháng mười một, giữa kim điện. Hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ sắc phong Xữ Nữ làm Thái Phó, chức quan Nhị phẩm, được ban triều phục giành cho nữ nhân. Trở thành nữ nhân đầu tiên được tham gia vào việc chính sự.
Điều này làm cho đông đảo quan lại không đồng tình, liên tục dâng tấu, mong Hoàng thượng suy xét lại, nhưng những bản tấu đó đều bị gửi trả về, vua há có thể nói chơi sao?
Biết là không thể lay chuyển ý vua, bọn họ không ngừng ra sức làm khó dễ Xử Nữ. Nhưng chỗ dựa Xử Nữ quá vững chắc hơn nữa tài trí xuất chúng. Hiển nhiên không ai có thể dám ra tay với nàng.
Cùng lúc đó, lễ sinh thần của Thiên Yết cũng sắp đến, bên phía Ma Kết đã lo chuẩn bị thiệp mời các nước lân bang tới dự, đảm bảo sẽ là ngày lễ lớn trong năm, kể từ khi Thiên Yết lên ngôi tới giờ đây là lần đầu tiên hắn tổ chức lễ thọ với cương vị là một vị vua.