Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 60
Đại lễ thành thân của hai Vương gia đều theo đúng ngày mà diễn ra, có điều bốn nhân vật chính xem ra vẫn còn giận nhau. Khánh Vinh phủ hôm nay được phủ một màu đỏ rực chói mắt, hai con sư tử đá trước cửa phủ cũng được đeo vào dải lụa đỏ có bông trước ngực, trên cột còn treo cả pháo, người người tới đây chúc mừng không ngớt, Tể Tướng vui vẻ ra mặt, nữ nhi cuối cùng cũng có người chịu rước đi a.
“Xem ra Hoàng thượng rất coi trọng hai Vương gia, của hồi môn nhiều như vầy”
Ngưu mẫu tấm tắc khen ngợi những món quà hồi môn được bày chật kín cả căn phòng, toàn lần thứ có giá trị liên thành, quý hiếm vô cùng. Kim Ngưu vận bộ hỉ phục màu đỏ, nàng được Viên Viên tỉ mỉ trang điểm. Nàng ngồi ngay ngắn trước gương đồng, nhìn vào chính mình bên trong gương.
Toàn thân nàng một màu đỏ thắm, hỉ phục được may hết sức kĩ lưỡng, từng đường nét đều tôn lên vẻ đẹp của nàng. Làn da trắng tựa như ngọc, hai má hồng, mày thanh tú, mắt phượng linh động, chóp mũi cao, đôi môi hồng nhuận mọi thứ hợp lại trên khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ. Mái tóc dài được búi cao, có cài thêm vài món trang sức.
“Ngưu nhi, con xem xem, hôm nay con thật xinh đẹp nga” -Ngưu mẫu đứng cạnh Kim Ngưu, nhìn vào nàng trong gương.
“Nương!” -Kim Ngưu xoay người lại, nắm lấy tay Ngưu mẫu.
“Con đi rồi, sẽ rất nhớ nương”
Ngưu mẫu cười, xoa xoa tay nàng.
“Phủ ta và phủ Vương gia không xa mấy, còn có thể gặp mà”
Kim Ngưu cười buồn, lắc đầu.
“Bạch Dương là tướng quân, mà tướng quân sao có thể ở mãi Kinh thành?”
Ngưu mẫu thở dài.
“Xuất giá tòng phu, con phải cứng rắn”
Kim Ngưu gật đầu mỉm cười. Ngưu mẫu nhẹ lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng.
“Hôm nay là tân nương, không được khóc”
………………………….
Bên phòng của Thiên Bình. Cự Giải đẩy cửa bước vào bên trong, trong phòng không chật kín của hồi môn như Kim Ngưu, vì mọi thứ đã được đưa thẳng tới phủ Song Tử từ sớm.
Trong phòng chỉ có mỗi Thiên Bình, bộ hỉ phục nàng thiết kế riêng được nàng vận lên người, trông nàng thật đặc biệt. Thiên Bình dáng vẻ rất tao nhã, từng cử chỉ đều toát lên một vẻ cao quý lạ thường, đối với các tân nương khác thì sẽ hồi hộp, lo lắng nhưng nàng thì vẫn bình tĩnh, ngồi bên bàn mà pha trà.
“Cự Giải, mau ngồi xuống đi”
Cự Giải hơi chần chừ nhưng rốt cuộc cũng nhấc bước tiến lên. Một ấm nước nhỏ đang đun dưới một bếp than loại nhỏ, nước bên trong ấm sôi sùng sục. Thiên Bình vén tay áo, qua miếng khăn dày nơi tay mà nhấc ấm nước lên, rót vào trong tách trà. Đợi khoảng một lúc nàng mới từ từ rót trà vào hai cái tách sứ, một tách đem đặt trước mặt Cự Giải. Thiên Bình cẩn thận nâng tách trà lên, nhắm mắt cảm nhận hương trà. Sau khi nhấp một ngụm trà, Cự Giải mới mở lời.
“Tôi có chuyện muốn hỏi . . . “
“Là chuyện hôm nọ, phải không?”
“Tôi . .. chính là rất muốn buông, nhưng sao dù đau đớn cỡ nào cũng không . .. ” -Cự Giải hoang mang.
Thiên Bình mỉm cười, ánh mắt chuyển hướng sang tay Cự Giải.
“Vết bỏng đã đỡ chưa?”
“Hả? À, đã xức thuốc, đỡ nhiều rồi” -Cự Giải bất ngờ, sao lại hỏi tới vết bỏng nhỏ này?
“Thuốc tốt!” -Thiên Bình buông một lời khen, rồi nàng đứng dậy, tiến về bàn trang điểm, trên bàn là một cái khay, trên khay đặt một khăn hỉ màu đỏ.
*khăn hỉ: khăn trùm đầu của tân nương.
Nàng đưa tay chạm vào, chất liệu thật tốt, chạm vào mềm mại, từng đường chỉ đều tỉ mỉ vô cùng, nàng rất hài lòng.
Cự Giải khó hiểu nhìn biểu hiện của Thiên Bình.
“Cự Giải! Thật ra . . . Yêu mà không được yêu như đầu tư không sinh lời, cố đấm ăn xôi lâu ngày thấy đồng vốn bỏ ra trở thành đồng vốn bỏ đi. Được yêu mà không biết đáp lại như người đang lạnh đốt đi mảnh áo của mình để chống chọi với cái lạnh, rồi lại chết vì lạnh .. . “
“Tình yêu của cô cũng như vết bỏng này vậy, nó có thể đau rát, nhưng chỉ cần dùng đúng thuốc sẽ mau chóng lành lại. Theo thời gian vết thương sẽ không còn đau nữa, có thể sẽ để lại một vết sẹo để khi ta nhìn nó thì ta cảm thấy nhớ, nhưng mọi chuyện đều đã là quá khứ. Buông tay sẽ rất đau đớn nhưng là một thời gian sau cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
“Tôi nghĩ ở đâu đó vẫn có một người chờ đợi cô, yêu thương cô . . . có thể họ gần ngay trước mắt mà cô không thể thấy”
-Cự Giải dường như đã hiểu ra được mọi chuyện, môi nàng mấp máy như muốn nói điều gì. Nhưng từ bên ngoài tiếng của Lục Nhi đã oang oang.
“Công chúa, kiệu hoa đã đến rồi, Vương gia đang chờ trong đại sảnh.”
Thiên Bình mỉm cười gật đầu, cầm lấy khăn hỉ.
“Để tôi” aCự Giải vội tiến lên lấy đi khăn hỉ, thay Thiên Bình đem nó che đi khuôn mặt nàng ấy. Rồi Cự Giải đỡ lấy một tay Thiên Bình, giúp nàng bước ra ngoài.
Khi tiến ra ngoài phòng đã có một bà mối đứng chờ sẵn, nhưng Cự Giải đã khoác tay ý bảo bà ấy không cần tiến lên, nàng muốn chính mình dìu Thiên Bình lên kiệu hoa. Thiên Bình cảm kích, siết nhẹ lấy tay Cự Giải.
………………………….
Đạisảnh.
Bạch Dương và Song Tử toàn thân đều là màu đỏ, riêng đôi ủng thì là màu đen. Trên ngực hai chàng đều có một bông hoa đỏ to tướng, vẻ mặt hai chàng tuấn tú, khôi ngô, là hạc giữa bầy gà. Đại lễ thành hôn lần này làm không biết bao nhiêu vị tiểu thư tiếc nuối tới mức sinh bệnh.
“Thật không ngờ, đệ cũng có ngày này” -Song Tử nói.
“Là chuyện tốt, nên vui a” -Bạch Dương khoác vai Song Tử, cười cười nói.
“Huynh vui như vậy . . . có phải Kim Ngưu đã bỏ qua cho huynh???” -Song Tử thắc mắc, nhìn bộ dáng vui vẻ của Bạch Dương.
“Không có, nàng vẫn giận, nhưng hôn lễ vẫn diễn ra, vậy là tốt rồi” -Bạch Dương vẻ mặt ngay lập tức ỉu xìu.
Song Tử cũng thở dài ngao ngán, mắt dáo dác tìm kiếm. Hắn đang tìm tân nương của hắn đây mà. Hai vị tân nương đã xuất hiện. Kim Ngưu được Ngưu mẫu tự mình đỡ ra, còn Thiên Bình đã có Cự Giải. Hai tân lang tuy chưa được nhìn thấy dung nhan của hai tân nương, nhưng trong lòng thầm cảm thán.
“Nhất định đó là tân nương đẹp nhất a”
Tân lang dìu lấy Tân nương, bước ra khỏi phủ, hai bên pháo nổ rền trời, không khí náo nhiệt, người dân tới bu đông không thể đếm xuể. Thiên Bình và Kim Ngưu cẩn thận ngồi vào trong kiệu hoa màu đỏ. Những kiệu phu cũng ăn vận đẹp đẽ vô cùng, ai nấy nét mặt đều cười tươi.
Đoàn người rước dâu dài tới tận cuối ngõ, đoàn người đi trước kẻ gióng trống, kẻ thôi kèn, kẻ gõ keng keng. Đi trước tiên là hai tên gia đinh mặc y phục đỏ, cầm cán cờ cũng màu đỏ. Bạch Dương và Song Tử leo lên ngựa, một bạch mã, một hắc mã. Đoàn rước dâu bắt đầu xuất phát, hai bên đường dân chúng đứng nép vào chừa lối cho đội ngũ rước dâu đi, mọi người ai nấy đều tấm tắc khen đại hôn của hai Vương gia tổ chức thật hoàng tráng.
Kiệu của Cự Giải theo phía sau kiệu của hai Tân nương, kiệu được trang trí đơn giản, tránh làm bắt mắt, lấn át sự nổi bật của kiệu tân nương. Nàng tuy là Đức phi nhưng dù sao đây cũng là ngày lễ thành thân của Thiên Bình và Kim Ngưu, không nên đi trước họ.
…………………
Sau vài khúc rẽ, đã đến Tam Vương phủ. Nơi đây được chọn là nơi tổ chức lễ thành thân. Trong các phủ Vương gia, có lẽ Tam Vương phủ là lớn nhất. Ma Kết, Xử Nữ, Bảo Bình, Sư Tử, Nhân Mã đã đứng đợi ở phía trước. Người nào người nấy ăn vận xinh đẹp, bọn họ đều là mỹ nam mỹ nữ, mang nhiều vẻ đẹp khác nhau. Dung nhan kiều lệ của Xử Nữ, vẻ đẹp đáng yêu của Bảo Bình, kiên nghị của Ma Kết, uy phong của Sư Tử, tinh nghịch của Nhân Mã.
“OA! Kiệu hoa tới rồi kìa” -Bảo Bình cao hứng.
Nhân Mã còn tính chạy lại nhưng đã bị Sư Tử túm lấy.
“Đứng yên đây, đừng phá hỏng nga” -Sư Tử ánh mắt sát khí dặn dò.
“Mau mau! Đối pháo hoa đi” -Bảo Bình lay lay Xử Nữ.
Ma Kết liền cho người đốt pháo hoa, tiếng pháo hoa nổ vô cùng lớn, hơn nữa . . . còn bắn ra bảy màu.
“Ơ . .. Thứ này . . . ” -Sư Tử ngạc nhiên, pháo hoa bình thường đâu có vậy.
“Là do Bảo Bảo làm ra đấy” -Bảo Bình tự hào nói.
BÙM!!!!!
Mùi cháy khét xông lên, hai cái cột trước Vương phủ từ màu đỏ chuyển sang màu đen. Những người đứng xung quanh cũng bị ảnh hưởng, cả người cùng toàn màu đen.
“Trời ơi! Muội lại phá hoại nữa rồi!!!” -Xử Nữ trừng mắt nhìn Bảo Bình.
“Uy lực thật kinh hồn” -Nhân Mã nuốt nuốt nước miếng.
“Tam Vương, thật xin lỗi” -Xử Nữ đành thay mặt Bảo Bình tạ lỗi.
“Không sao, không quan trọng, chưa nổ banh phủ là may rồi” -Ma Kết khoác khoác tay.
Đoàn rước dâu đã tới nơi. Bạch Dương và Song Tử nhanh nhẹn leo xuống ngựa, chờ đợi bà mối dẫn hai vị tân nương ra khỏi kiệu. Cự Giải cũng xuống kiệu, bước nhanh về phía đám người Sư Tử đang đứng.
“Muội nghe tiếng nổ, đã xảy ra. . . .” -Chưa nói hết câu nàng đã nhìn thấy hai cái cột đang bốc khói, đủ để hiểu ra là cái gì đã nổ.
“Là sự cố thôi” -Sư Tử nhún vai nói.
Tất cả đã tiến vào trong đại sảnh. Nhưng vẫn chưa tiến hành nghi thức bái đường.
“Hoàng thượng giá lâm!!!!!!!”
Mọi người ở trong phủ đều giật mình, đám quan tới tham dự lễ thành thân cũng vội vàng chỉnh trang, quỳ xuống.
Ma Kết cùng vài người bước ra, riêng bốn vị đặc biệt thì vẫn ở trong đại sảnh. Ngự giá của Hoàng thượng mang một màu vàng sáng chói, nổi bật giữa màu đỏ của phủ. Đoàn ngự lâm quân chẳng mấy chốc vây quanh phủ, chỉ có một vài kẻ tiến vào bên trong.
Thiên Yết từ trên ngự liễn bước xuống, sau đó xoay người đỡ lấy một nữ nhân cũng từ trong kiệu đi ra. Đám dân chúng sớm đã quỳ mọp dưới đất, không ai dám ngẩng mặng lên nhìn long nhan. Song Ngư khoác tay Thiên Yết, cùng tiến vào phủ. Theo sau là Hỉ công công đang cầm phất trần.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!!!” -Tiếng hô như có sự chuẩn bị từ trước, vang lên đồng loạt.
“Bình thân!!”
“Tạ ơn Hoàng thượng!!”
Thiên Yết bước vào trong đại sảnh, cảm thấy có gì đó là lạ, liền xoay người lại.
“Lại đây!!” Giọng hắn trầm lãnh vang lên.
Song Ngư đang nán lại bên Xử Nữ và Bảo Bình, miệng cười tươi nói cái gì đó. Nghe tiếng của Thiên Yết nàng mới đưa mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn Xử Nữ và Bảo Bình.
“Chốc nữa chúng ta sẽ nói chuyện tiếp” -Nói rồi nàng nhấc váy bước về phía Thiên Yết. Thiên Yết trừng mắt, nói khẽ bên tai nàng.
“Nàng còn không giữ mặt mũi cho ta, đừng trách ta ác nga”
Song Ngư bĩu môi, dường như bỏ ngoài tai lời Thiên Yết. Cả hai ngồi xuống vị trí chủ tọa.
“Tiến hành đi” -Thiên Yết hạ lệnh.
Hôn sự sẽ do Ma Kết chủ trì. Sau khi tân lang tân nương đứng tại vị trí trước mặt Thiên Yết, hai hàng ghế hai bên là Xử Nữ, Bảo Bình, Nhân Mã, Sư Tử cùng Cự Giải. Vị trí của Cự Giải là ngồi bên trái Thiên Yết, còn Song Ngư thì bên phải.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
Ma Kết cao giọng hô. Nghi lễ bái đường nhanh chóng kết thúc, hai tân nương được đưa về phòng. Ở bên ngoài thì mọi người bắt đầu nhập tiệc, dường như sự có mặt của Hoàng thượng khiến mọi người dè dặt hơn.
“Tất cả hãy thoải mái đi, hôm nay là ngày vui của Bạch Vương và Song Vương!”
Song Ngư rời khỏi chỗ bên cạnh Thiên Yết, tới bên Xử Nữ và Bảo Bình.
“Xử tỷ, Bảo Bảo, thật nhớ hai người”
“Ngư tỷ, tỷ ở trong cung vẫn tốt chứ? Hôm nọ không có dịp để nói nhiều với tỷ”
“Tiểu Ngư, chờ khi tỷ được chính thức nhậm chức sẽ có dịp vào cung thăm muội”
“Á, nói tới vào cung, muội được thưởng lệnh bài a, như vậy lúc nào cũng vào thăm Ngư tỷ được rồi”
Bọn họ trò chuyện rôm rả, tiếng cười của nữ nhi thanh khiết trong đám đông.
“Đức phi, nàng ở Tể Tướng phủ có tốt không?” -Thiên Yết không dùng nhiều, chủ yếu là trò chuyện đôi ba câu với mọi người.
Cự Giải nâng mắt lên nhìn Thiên Yết, không hiểu sao . . .nàng cảm thấy có gì đó nhẹ nhỏm vô cùng, có lẽ là sau khi nói chuyện cùng Thiên Bình. Trước đây khi nhìn Thiên Yết, nàng có thể hồi hộp vô cùng, tim nàng có thể đập nhanh so với bình thường. Nhưng bây giờ thì nó rất ổn định. Nàng nở một nụ cười, khuôn mặt sáng lạn, trong đôi mắt phượng lấp lánh.
“Rất tốt!!”
Thiên Yết gật đầu.
“Chốc nữa cùng trẫm hồi cung”
“Nhưng . . . vâng!” -Cự Giải tính nói gì nhưng lại thôi.
“Sao? Muốn ở lại thêm?” -Thiên Yết nhíu mày, Cự Giải là phi tử, không thể ở ngoài cung mãi được.
“Chỉ là thiếp muốn đi viếng mộ phụ thân . . . ” -Cự Giải cúi mặt, trọng giọng nói kèm theo sự nài nỉ.
Nhìn bộ dạng của nàng, hắn cũng đành đầu hàng.
“Được! Nhưng ngay hôm sau phải hồi cung”
Cự Giải mừng rỡ tạ ơn. Thật lòng nàng cũng không thích Hoàng cung, nơi đó quá thâm sâu hiểm độc, không thích hợp với người như nàng. Sư Tử ngồi cách đó không xa, những gì Cự Giải nói, hắn đều nghe hết không sót một chữ, nhìn thấy Cự Giải có thể cười tươi như trước, hắn rất an tâm. Hồi tưởng lại khuôn mặt Cự Giải khi gặp ở Giải Thu cung, sắc mặt đượm buồn, nơi khóe mắt chất chứa nỗi ưu thương, hắn không kiềm được mà xót xa vô cùng. Song Ngư cũng nghe được việc Cự Giải xin ở lại, liền rón rén tới gần Thiên Yết.
“Tới đây làm gì?? Không phải thích ngồi ở kia sao??”
“Nào có đâu, người ta là quan tâm nên tới đây mà” -Song Ngư ranh ma chối.
“Muốn gì hả?” -Thiên Yết nhìn rõ ý đồ của nàng.
“Người ta cũng muốn ở lại một hôm” -Song Ngư chớp chớp mắt.
“Cẩn thận, chớp liên tục như vậy coi chừng rụng lông mi” -Thiên Yết cười ác.
“Đừng trù ẻo chứ” -Song Ngư giật mình, đưa tay sờ sờ lông mi của mình. Hoàn hảo, không có rụng a.
“Cho ở lại một hôm thôi, có được hay không? Người ta rất nhớ nương” -Song Ngư lay lay cánh tay Thiên Yết.
“Không!!” -Thiên Yết dứt khoác.
“Vì sao?? Giải tỷ . . .A . .. Đức phi được ở lại mà” -Song Ngư chống nạnh nói.
“Còn nàng thì không?” -Thiên Yết mặc kệ nàng, tiếp tục nâng ly uống rượu.
Song Ngư mang một bụng tức, trở về chỗ Xử Nữ.
“Hoàng thượng, chỉ là lưu lại một ngày thôi mà” -Cự Giải có ý, bèn lên tiếng xin thử xem sao.
“Biết là vậy . .. ” -Thiên Yết đặt ly rượu xuống bàn.
“Nhưng là ta không thể an tâm . .. “
Tiệc mau chóng tàn. Khách khứa cũng mau chóng cáo từ. Thiên Yết đã hồi cung từ sớm, kéo theo Song Ngư. Xử Nữ và Bảo Bình được Nhân Mã đưa về. Cự Giải cũng được sắp xếp một chỗ trong Tam Vương phủ. Sư Tử nói với nàng vài câu rồi mới trở về sơn trang.
Bạch Dương đi phía sau một nha hoàn, dẫn tới hỉ phòng của chàng và Kim Ngưu. Song Tử đã say ngà ngà, lảo đảo bước về hỉ phòng của mình, bỗng dưng thân thể chao đảo, dự kiến sẽ ngã thì hắn đã được một người đỡ lấy. Hắn ánh mắt mơ hồ do men say, ngẩng nhìn người đã đỡ hắn. Tuy trời đã tối nhưng trong phủ có thắp đèn, qua đó hắn lờ mờ nhận ra. . .
“Kết huynh . . . ?”