Hoàng Đạo vương triều

Chương 47


Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 47

Trời xế chiều, mặt trời lấp ló sau khe núi, ngoài đường ít người qua lại hơn, đoàn người ngựa lặng lẽ đi trên đường, tiếng vó ngựa “lộp cộp” vang lên không dứt.
“Sư huynh, sao phải đi vào lúc này a?” -Nhân Mã ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, quay đầu hỏi Sư Tử. Sư Tử đi phía sau, ngay bên cạnh Thiên Yết.
“Đi vào tầm giờ này sẽ an toàn hơn, việc Thiên Yết xuất cung sẽ khó bị phát hiện. Hơn nữa đi giờ này thì khoảng giờ Mùi sẽ tới, như vậy sẽ có chút thời gian dạo chơi ở đó, đệ không thích sao?”
*giờ Mùi: khoảng 1h trưa tới 3h chiều
Nhân Mã nghe xong, mắt sáng rực.
“Hảo a, đệ thích lắm nga”
“Đệ chỉ được cái chơi là giỏi” -Song Tử đi song song với Nhân Mã lắc đầu nhìn tiểu đệ đệ của mình.
“Còn như Song đệ, chắc cũng đã đi qua vùng phía Nam rồi” -Bạch Dương đánh xe ngựa, cười nói.
“Tất nhiên là đi qua rồi a, trong và ngoài nước, có chỗ nào mà đệ không sành sỏi đâu” -Song Tử tự hào nói, ngay từ khi hắn mười hai tuổi đã có hứng thú phiêu lưu, mặc kệ sự ngăn cản của Phụ hoàng, hắn đã muốn làm điều gì thì sẽ quyết làm bằng được.
Thiên Yết vốn kiệm lời, trên đường đi rất ít nói, hắn lặng lẽ nhìn vẻ mặt vui sướng và tự hào của Ngũ đệ, trong lòng thầm ganh tị. Ta cũng thật muốn được như đệ ấy, tự do làm điều mình thích.
“Hoàng thượng ca . .. ” -Nhân Mã lên tiếng gọi.
Nhân Mã bị Thiên Yết dùng chiết phiết gõ một cái ngay đầu, bĩu môi ủy khuất nói. gọi.
“Ui da! Sao huynh đánh đệ?”
“Đánh là đáng!” -Song Tử nhếch môi cười.
“Ta đã xuất cung, không phải lấy danh nghĩa như trước, đừng tùy tiện gọi như vậy nữa, gọi Tứ gia được rồi” -Thiên Yết trầm giọng nói, hắn không muốn chỉ vì đệ đệ vô tư của mình mà thân phận hắn bị lộ.
“Thật xin lỗi! Đệ sớm quên mất”- Nhân Mã cười xòa nói.
“Bây giờ hãy chú ý một chút, Thiên Yết sẽ là người quen của chúng ta thôi, tránh để bị kẻ khác phát hiện ra” -Sư Tử nhắc nhở mọi người.

Bên trong xe ngựa.
“Ngưu tỷ, người mặc y phục vàng, cưỡi con ngựa ô rốt cuộc là ai vậy?” -Bảo Bình ngồi bên trong cùng Kim Ngưu, tò mò hỏi, lâu lâu lại vén màn cửa sổ xe ngựa lên để nhìn nam nhân đó.
“Ồ, muội không biết sao?” -Kim Ngưu nói, cũng phải thôi a, nàng là thường dân mà.
“Trông rất quen mặt, nhưng nhất thời muội không nhớ ra đó là ai” -Bảo Bình nhíu mày suy tư, rõ ràng rất quen.
“Đó là Tứ gia, chắc là muội nhìn nhầm với người khác đấy” -Kim Ngưu nói, nàng biết người đó là ai, nhưng hiện tại không phải ở trong kinh thành, không thể tùy tiện nói ra thân phận thật được. Bảo Bình gật gật đầu ra vẻ hiểu rồi.
“Ra vậy, chắc là muội đã nhầm”
Kim Ngưu mỉm cười nhìn Bảo Bình rồi chợt nhớ ra điều gì, liền vén màn xe lên.
“Bạch Dương, tối nay chúng ta sẽ nghỉ ở đâu đây?”
Bạch Dương xoay người lại đáp.
“Cái này, ta không biết nữa” -Sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn Sư Tử.
“Bây giờ chúng ta đã ra khỏi thành, e là không có khách điếm để nghỉ ngơi đâu” -Sư Tư nói, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, toàn là cây cối, chỉ có duy nhất một con đường dài ngoằn nghèo.
*khách điếm: hotel đấy.
“Như vậy không ổn đâu, sự an nguy của Tứ gia là trên hết” -Bạch Dương thần sắc nghiêm trọng nói.
“Cái này . . . ” -Sư Tử mở miệng thì đã bị chất giọng lạnh lẽo của Thiên Yết ngăn lại.
“Không sao, cứ tiếp tục đi, nếu mọi người mệt thì dừng chân nghỉ ngơi cũng được”
“Tứ gia thân thể ngàn vàng, sao có thể . . .” -Song Tử cũng cảm thấy không ổn nên lên tiếng.

“Ta nói không sao” -Thiên Yết hằn giọng nói, hắn không muốn bọn họ đối xử với hắn đặc biệt như vậy.
Bọn họ nhận ra sự tức giận của Thiên Yết nên ai nấy đều giữ mồm giữ miệng, không nói thêm tiếng nào, nếu Hoàng thượng đã muốn thế thì cứ như thế vậy.
“Mọi người đừng như vậy, đã có Sư huynh cùng Bạch huynh, còn sợ không bảo vệ được Tứ gia hay sao? Hơn nữa, Lục đệ đây cũng tài năng không kém đâu” -Nhân Mã nói, khuôn mặt vẫn giữ nét tinh nghịch như trước, y muốn làm vơi bớt không khí khó chịu hiện tại.
“Vậy còn ta thì sao? Đệ bỏ mặc à?” -Song Tử liếc nhìn Nhân Mã, giận dỗi nói.
“Ây da .. . . Song huynh, đệ sai rồi” -Nhân Mã ánh mắt chớp chớp nhìn Song Tử, đưa tay vuốt vuốt cánh tay Song Tử khiến cho Song Tử rợn người cả lên.
“Được rồi, ghê quá đi!!”
“Ha ha ha ha!!!!” -Bọn họ nhìn xem cảnh tượng này, liền bật cười. Không khí dường như vui hơn trước, tâm trạng mọi người dường như nhẹ nhỏm hơn.
………………………….
Hoàngcung- GiảiThucung.
“Song Ngư như thế nào rồi?” -Cự Giải vẻ mặt bình thản, tay cầm tách trà nhẹ thổi.
“Dạ, Ngư mỹ nhân bị cung nữ của Dung phi đánh tới ngất xỉu, đã thỉnh thái y qua nhưng tình hình hiện tại như thế nào thì nô tỳ không biết” -Thúy Vân giọng đều đều nói, tiểu thư của nàng hôm nay quả thực rất khác so với mọi ngày. Cự Giải nhếch mi, ngữ khí bình thản.
“Còn sống là tốt rồi”
Thúy Vân thấy hơi lạnh sống lưng vì câu nói đó của Cự Giải, nhưng chỉ im lặng đứng ở bên cạnh, hai tay nàng trong tay áo đã run rẩy nắm chặt.
“Hoàng thượng hiện tại đang làm gì?”
“Dạ . . .Hỉ công công có báo qua, bảo Hoàng thượng lâm trọng bệnh, hiện tại đang tịnh dưỡng ở Long Ngâm điện”

“Vậy sao? Mau bảo ngự thiện phòng chuẩn bị canh nhân sâm” -Cự Giải ngạc nhiên, buông tách trà trong tay xuống, vẻ mặt lo lắng ra lệnh cho Thúy Vân.
“Vâng, nô tỳ đi ngay” -Thúy Vân cúi người, sau đó bước ra khỏi phòng.
Cự Giải ngồi trong phòng bồn chồn không yên . .. Khoảng một canh giờ sau.
“Nương nương, canh nhân sâm đã xong ạ” -Thúy Vân bước vào bẩm báo.
“Được, đem canh nhân sâm cùng bản cung tới Long Ngâm điện.”
…………………………….
LamDươngviện.
Song Ngư vô lực nằm trên giường, nàng đã ngủ được một lúc, hai bên má vẫn còn sưng nhưng đã bớt đau rát, đưa tay chạm vào vết sưng, nàng nhíu mày, ánh mắt phẫn hận (phẫn nộ + thù hận), nghiến răng lẩm bẩm.
“Dung phi, thù này ta nhất định phải trả!!”
“Tiểu thư, người đã dậy chưa?” -Tử Liên mở cửa bước vào, tiến tới giường của Song Ngư.
“Bây giờ là giờ nào?” -Song Ngư hỏi, đưa tay cho Tử Liên đỡ mình ngồi dậy.
“Giờ Dậu a. À mà Hỉ công công có thông báo, Hoàng thượng lâm bệnh nặng, em nghĩ chắc sắp tới Hoàng thượng không tới đây. Ban nãy em có thấy Đức phi cùng cung nữ của nàng ta đang trên đường tới Long Ngâm điện”
“Vậy sao? Phải tranh thủ lấy lòng hắn chứ nhỉ?” -Song Ngư nhếch miệng cười, Cự Giải hôm nay quả thực làm nàng ta cảm thấy quá xa lạ.
“Đức phi hôm nay . .. thật sự rất đáng sợ!” Tử Liên dè dặt nói.
“Ta không biết tại sao nàng ta lại như vậy . .. .Ta đã mạo phạm gì nàng sao?” -Song Ngư thở dài nói.
“Tiểu thư, người bớt đau chưa?”
“Bớt rồi” -Song Ngư cười nhẹ, nàng không muốn Tử Liên phải lo lắng.
“Em đi chuẩn bị bữa tối cho tiểu thư”
“Được”

…………………………….
Cự Giải đang đi về phía Long Ngâm điện, từ xa đã thấy thân ảnh của Thục phi.
“Đức phi tỷ tỷ, tỷ cũng tới thăm Hoàng thượng sao?”
“Hừm! Thế thì sao?” -Cự Giải liếc nhìn Thục phi.
“Muội khuyên tỷ tỷ nên về đi thôi, Hoàng thượng không gặp bất kỳ ai đâu” -Thục phi giọng giễu cợt nói.
“Hoàng thượng không gặp Thục phi đâu có nghĩa là không gặp ta?”
Thục phi vẻ mặt đang tươi cười, bỗng nhiên cau lại.
“Các phi tần khác cũng đã tới nhưng Hoàng thượng không gặp . . .xem ra Đức phi tỷ thật tự tin quá đi?”
Cự Giải không thèm để ý tới Thục phi nữa, nhấc chân bước lên thềm. Hỉ công công đang đứng trước cửa tẩm cung, thấy Cự Giải liền bước lên ngăn lại.
“Tham kiến Đức phi nương nương!”
“Hoàng thượng sao rồi?”
“Bẩm nương nương, Hoàng thượng đột nhiên ngã bệnh, đã cho Thái y tới bắt mạch, hiện tại đang nghỉ ngơi bên trong”
Hỉ công công cung kính cúi người nói.
“Mau vào bẩm báo với Hoàng thượng là ta đến thăm” -Cự Giải phất tay ra lệnh.
“Chuyện này .. . thứ cho nô tài thất lễ, Hoàng thượng long thể bất an, đã ra lệnh cho nô tài không được để ai tiến vào quấy nhiễu”
Cự Giải không vui . . . nhưng cũng không muốn quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi.
“Vậy phiền công công đem chén canh nhân sâm này cho Hoàng thượng.”- Hỉ công công nhận lấy, sau đó cúi người chào Cự Giải.
Cự Giải gật đầu sau đó bước ra khỏi Long Ngâm điện, liền bắt gặp ánh mắt khinh khỉnh cùng nụ cười chế nhạo của Thục phi, nàng không khỏi tức giận, nhưng không muốn để tâm liền bước lên loan kiệu về Giải Thu cung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.