Hoàng Đạo vương triều

Chương 46


Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 46

Vinh Xuân phủ.
“Thật sao???”- Một giọng nói tràn đầy kích động vang lên.
“Tin tình báo do chính miệng Ma Kết huynh nói đó nga” -Nhân Mã lẻo mép nói.
“Xử tỷ, chúc mừng tỷ!”- Bảo Bình cười tươi, mắt cong thành một hình vòng cung, híp cả lại, không thấy tròng đen đâu.
Xử Nữ dùng hai tay che miệng lại, đôi mắt tròn xoe, hơi đỏ hoe. Xúc động nói.
“Tỷ không mơ đấy chứ?”
“Là thật, không có mơ đâu mà”- Bảo Bình bụm miệng cười.
“Có cần bổn Vương đá một phát để kiểm tra không?”- Song Tử giả vờ sắn hai tay áo lên, dùng tay xách hai ống quần, vào tư thế chuẩn bị đá.
“Thôi thôi, không cần đâu”- Xử Nữ giật mình, xua tay nói.
“Chiều nay đệ và các huynh khác sẽ xuống phía Nam, Ma Kết huynh sẽ ở lại, mà ngày mai sẽ công bố trạng nguyên, có khi tỷ sẽ bị triệu kiến cũng nên.”- Nhân Mã giọng đều đều nói.
Xử Nữ vừa nãy tâm tình đang vui vẻ bây giờ thì cứ như bị đá xuống hố sâu.
“Triệu . .. .triệu kiến á?”- Xử Nữ lắp bắp nói.
“Lần này thì không tránh được rồi”- Bảo Bình nói.
Xử Nữ mặt mếu máo nhìn qua ba người.
“Làm sao bây giờ?”
“Đệ không giúp được đâu nga”- Nhân Mã nói, hắn không muốn bị Ma Kết giáo huấn đâu.
“Ma Kết mà biết bọn ta cũng không thoát được đâu”- Song Tử nhún vai nói, dù sao chuyện này tội mình cũng nhẹ mà.
“Các người sao vô lương tâm quá vậy?”- Xử Nữ nói, giúp người thì giúp cho trót chứ.
“Chịu thôi, ngày mai bọn tôi đâu còn ở trong kinh thành nữa a”- Cả hai người đồng thanh.
“Này! Cho tôi đi chung được không?”- Bảo Bình hào hứng, nắm tay áo Nhân Mã.
“Không được, vướng víu lắm”- Nhân Mã xua xua tay.
“Bọn ta chính là đi làm việc, kéo nữ nhi đi theo làm gì?”- Song Tử cũng lắc đầu.

“Có ta đi, các huynh có mệnh hệ gì, sẽ có ta chữa trị cho a”- Bảo Bình vỗ vỗ ngực nói.
“Cô ta nói cũng có lý”- Nhân Mã vuốt cằm suy nghĩ.
“Chúng ta đi tham dự lần này, nhất định sẽ có kẻ dùng thủ đoạn để chiến thắng, chúng ta có thể là một trong số người bị hại a”- Song Tử thì thầm bên tai Nhân Mã.
“Y thuật của cô cao tay không?” -Nhân Mã hỏi, hắn muốn chắc chắn rằng đem theo cô ta sẽ không cản trở công việc của bọn hắn.
“Câu này đệ hỏi thừa rồi”- Xử Nữ nói.
“Tài y thuật của Bảo Bình phải nói là đệ nhất thiên hạ, có điều ít khi ra tay cứu người lắm, hại người thì nhiều thôi, sở thích muội ấy đa phần là nghiên cứu thảo dược”
Song Tử nghe Xử Nữ nói, tay vuốt cằm, mắt đăm chiêu suy nghĩ.
“Quả thực .. . lần đi này khá nguy hiểm, hơn nữa còn có Hoàng . . . ưm ưm !!!”
Song Tử chưa nói dứt câu đã bị Nhân Mã dùm tay bịt miệng y lại, Nhân Mã hằn giọng nói vào tai y.
“Huynh đừng nói năng xằng bậy, đây là ngoài cung!! Nên cẩn thận vẫn hơn”
Song Tử hiểu ý, Nhân Mã lúc này mới buông tay ra. Song Tử mỉm cười nhìn khuôn mặt khó hiểu của hai nữ nhân trước mắt.
“Không có gì, nếu cô nương không bận, hay là đi cùng cũng được”
“Thật á? Tốt quá” Bảo Bình mắt sáng rực, vỗ tay nói.
“Không được!”- Xử Nữ nghiêm giọng liếc mắt nhìn Bảo Bình.
Bảo Bình xụ mặt, níu áo của Xử Nữ lắc lắc.
“Tỷ tỷ, cho Bảo Bảo đi đi mà, năn nỉ tỷ luôn ấy!”
“Muội là nữ nhi mà, hơn nữa còn chưa lấy chồng nha, đi xa như vậy mà lại đi với nam nhân, như vậy người ngoài nhìn vào sẽ đàm tiếu”- Xử Nữ nói.
“Xử tỷ đừng như vậy, bọn tôi đều là đệ đệ của Ma Kết mà, bọn này không dám làm gì Bảo Bảo đâu, nếu có chuyện gì xảy ra người xử tội hai huynh đệ bọn ta chính là Ma Kết a”- Song Tử liến thoắng nói, lời hắn nghe có vẻ hợp tình hợp lý.
“Chuyện này . . . . “- Xử Nữ hơi đắn đo suy nghĩ, bắt gặp ánh mắt long lanh tựa như cún con của Bảo Bình, bèn mềm lòng.
“Được rồi, muội đi nhớ cẩn thận, tốt nhất mang ít độc dược, phòng khi có kẻ dâm tặc dở trò nga”
Bảo Bình được cho phép, mừng rỡ cảm ơn Xử Nữ rối rít, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về phòng thu xếp hành lý.

“Còn nữa, nhớ bảo với cha và nương muội một tiếng”- Xử Nữ nói như lấy lệ, đơn giản nàng biết, hai người Ngư phụ và Ngư mẫu vốn là những người vô lo, vô nghĩ, ở huyện Vinh Xuân này luôn luôn yên bình, thành ra Ngư phụ cả ngày nhàn hạ, không phải xử lý việc gì, không đi câu cá thì đánh cờ tướng cùng bằng hữu quen biết, Ngư mẫu thì đi tán dóc với các phu nhân khác.
“Vậy huynh đệ bọn ta cũng về đây”- Song Tử chắp tay chào.
Nhân Mã cũng làm động tác tương tự Cáo từ. Xử Nữ gật đầu, tiễn bọn họ ra khỏi cửa, sực nhớ ra điều gì.
“Các người đi rồi, còn ta thì sao đây?????????????”
Xử Nữ giậm chân tức tối, bọn họ thanh thản đi du ngoạn, còn ta thì sao chứ? Ngày mai phải đối mặt với Ma Kết rồi, chỉ hi vọng hắn không nhận ra ta sau lớp hóa trang, bằng không cái mạng này xem ra khó mà giữ rồi, nhưng mà vì quốc gia xã tắc ta quyết không chùn bước a. Xử Nữ, cố lên nhaaaa!!!!
……………………………
Hoàng cung.
Thiên Yết gấp rút xử lý xong công việc của mình, sau khi đã an bài thỏa đáng, hắn thở mạnh ra, đứng dậy rời khỏi ngự án.
“Phải rồi, cũng nên đi thăm Ngư nhi một chút”
Dứt lời hắn đã bước ra khỏi cửa Ngự thư phòng, Hỉ công công đang đứng ở bên ngoài túc trực, thấy hắn bước ra bèn chạy lại gần.
“Hoàng thượng, người xong việc rồi sao?”
Thiên Yết không buồn đáp, nhấc chân bước tiếp về phía trước, Hỉ công công cũng biết điều chỉ im lặng theo sau.
……………………………
“Tiểu thư, người có làm sao không?”- Tử Liên lo lắng nhìn hai má sưng đỏ của Song Ngư. Mặc dù đã cho mời thái y tới, y bảo chỉ cần thoa chút thuốc mỡ, vài ngày sau sẽ khỏi, không có gì đáng lo ngại, nhưng xem vết sưng này, nhất định là rất đau a.
“Không sao”- Song Ngư giọng yếu ớt nói, nếu khi ấy không phải do nàng không chịu đựng được nữa mà ngất đi, e là sẽ còn bị đánh tới hủy dung mất.
*hủy dung: là hỏng nhan sắc ý.
“Vậy . . .”- Tử Liên còn muốn nói gì đó, đã bị Song Ngư ngắt lời.
“Em đi ra đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát”
“Vâng.” -Tử Liên không làm phiền Song Ngư thêm nữa, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Sau khi khép cửa lại, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lẽo tới rợn người.
“Tránh ra”

Tử Liên giật mình xoay người lại, trên mặt lộ ra nét hoảng sợ vô cùng, nàng run rẩy quỳ xuống.
“Th . . .Tham kiến Hoàng thượng . . . !!”- Đôi tay nàng chống dưới đất run rẩy không ngừng, mồ hôi trên mặt vã ra, miệng lắp bắp nói. Hắn khẽ hừ lạnh, đưa tay muốn mở cửa.
“Khoan đã, nương nương vừa mới ngủ . . .” -Tử Liên buộc miệng nói, mới nhận ra mình sơ ý, thật là muốn tự vả vào mặt mà.
“To gan, ngươi dám ngăn cản Hoàng thượng”- Hỉ công công lớn giọng quát, phất trần trong tay hắn chỉ vào Tử Liên đang quỳ dưới đất.
“Nô tỳ . . nô tỳ không có gan đó a”- Tử Liên hoảng sợ, vội vã dập đầu.
“Truyền lời ta, tạm thời ta bận việc, sẽ không qua thăm nàng được, ngươi hảo hảo chăm sóc chủ tử của mình đi”- Thiên Yết nói, mắt hắn không thèm liếc nhìn người đang quỳ dưới đất, bước xuống bậc tam cấp, hắn rời đi. Hỉ công công nói.
“Lần này may mắn cho ngươi!”- Sau đó chạy theo Hoàng thượng.
Tử Liên thở phào, đưa tay vuốt vuốt ngực, tim nàng hiện tại vẫn còn đập liên hồi a.
“Thật may mắn!”
Hỉ công công vừa đuổi kịp Thiên Yết, thở hổn hển.
“Nếu Đức phi có tìm trẫm, ngươi biết xử trí thế nào rồi chứ?”
Hỉ công công ngẩn người, nhưng rất nhanh đã đáp lại.
“Bẩm Hoàng thượng, nô tài biết”
Thiên Yết gật đầu, nhìn bầu trời lúc này . . xem ra sắp tới giờ rồi, hắn nhoẻn miệng, chân càng bước nhanh hơn về Long Ngâm điện.
……………………………..
Ánh mắt trời cũng tà tà sắp xuống núi. Huynh đệ bọn họ rất nhanh đã tụ tập tại Cửa cung phía Bắc.
“Người ở cửa cung phía Bắc huynh sớm lấy cớ điều đi một lát rồi, lần xuất cung này nhất định không được tiết lộ ra ngoài”- Ma Kết giọng đều đều nói, hắn thật lo lắng cho chuyến đi này.
“Được, huynh biết mà” -Sư Tử nói.
“Lạ thật, tới giờ rồi, sao bọn họ vẫn còn chưa tới?”- Ma Kết gật đầu, nhìn xung quanh mới nhận ra chỉ mới có hai người bọn họ.
“Đây đây, để hai đệ chờ lâu rồi”- Bạch Dương đang điều khiển một cỗ kiệu đi tới.
Sư Tử và Ma Kết nhíu mày, bộ tính mang kiệu theo để có chỗ ngủ sao?
“Cỗ kiệu này . .. “- Sư Tử tính hỏi thì Bạch Dương đã trả lời luôn.
“Là kiệu của Kim Ngưu, nàng ấy lần này sẽ đi cùng chúng ta”
“Sao??? Huynh sợ đi xa sẽ nhớ mỹ nhân nên đem nàng ta theo luôn à???” -Ma Kết trợn mắt nhìn đại hoàng huynh vẻ mặt vẫn đang tươi cười, xem ra huynh ấy không có nghĩ nhiều mà cứ làm theo những gì mình thích nữa rồi.

Kim Ngưu từ trong kiệu bước ra, nhẹ giọng nói.
“Tam Vương gia đừng bực mình, tiểu nữ chỉ là chưa bao giờ xuống phía Nam, nên lần này mới . . . .”
Ma Kết nhìn Kim Ngưu ánh mắt buồn bã, hai tay cứ chọt chọt vào nhau, vẻ mặt nhìn như con nít mới phạm lỗi.
“Thôi thôi, nương tử của huynh, tự huynh lo”
Bạch Dương cười xòa, ôm lấy mỹ nhân.
“Yên tâm a”
“Các huynh tới đủ rồi sao?”- Giọng của Song Từ từ xa vang lên.
Đám người Sư Tử nhìn qua phía phát ra giọng nói, rồi lại đưa mắt nhìn nữ nhân đang ngồi trên ngựa của Nhân Mã.
“Đệ cũng mang theo nữ nhân sao?”- Ma Kết lần này nhịn không được, giọng hơn lớn tiếng.
“Bảo Bảo tinh thông y thuật, mang theo nàng ta cũng có lợi mà”- Nhân Mã tươi cười đáp.
“Hay quá, ta có bạn rồi a”- Kim Ngưu mừng rỡ nói, đi một mình với một đám nam nhân thì sẽ chán lắm.
Bảo Bình thấy vị tiểu thư trông quen mắt nhưng cũng không nhớ rõ là ai.
“Hay Bảo Bảo ngồi kiệu với Kim Ngưu đi” -Bạch Dương lên tiếng.
“Liệu có phiền tỷ tỷ đây không?”- Bảo Bình hơi e dè.
“Không sao, ngồi chung cho vui a”- Kim Ngưu mỉm cười thân thiện khiến Bảo Bình cũng thấy an tâm hơn.
“Thiên Yết chưa ra sao?”- Sư Tử ngó một lượt cất tiếng hỏi.
“Trẫm . . .. à . .. Đệ ra rồi!” -Thiên Yết mặc thường phục, tay cầm chiết phiến, theo sau là Hỉ công công đang mang hành lý giúp hắn.
“Ồ . .. đông người vậy sao?”- Lúc này Thiên Yết mới có dịp nhìn kỹ, hóa ra chuyến đi này xôm tụ đến thế, biết vậy hắn cũng dẫn theo một mỹ nhân đi cùng a.
“Mọi thứ chuẩn bị tốt rồi, mọi người xuất phát đi”- Ma Kết dắt ra một con tuấn mã màu lông đen tuyền, đưa dây cương giao cho Thiên Yết.
Thiên Yết nhận lấy dây cương, tâm tình rạo rực vô cùng, rất lâu rồi hắn chưa cưỡi ngựa a. Mọi người đều đã an vị tại chỗ của mình, đồng loạt nhìn về phía Ma Kết.
“Huynh ở lại bảo trọng!!”
Ma Kết mỉm cười, chỉ gật đầu ý bảo hắn sẽ quản tốt mọi chuyện. Tức thì ngựa hí vang, bắt đầu xuất phát. Bọn họ đã đi xa, chỉ còn khói bụi mịt mù ở lại, Ma Kết nhìn theo bọn họ.
Mong mọi người hãy bảo trọng Ánh mắt hắn kiên định vô cùng.
“Sư Tử, Bạch Dương, Thiên Yết nhờ hai huynh bảo hộ vậy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.