Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 44
Nắng sớm rực rỡ, mang chút không khí lạnh, trời cũng sắp vào Đông. Đường phố từ sớm đã có người qua lại, những gian hàng bày bán đã dọn ra sẵn sàng. Tiếng người chào nhau, tiếng nói chuyện rôm rả.
………………………
Hoàngcung.
Nơi đây vĩnh viễn là một mảnh yên tĩnh, nhưng chất chứa bên trong nó là những mối nguy hiểm khôn lường, bọn cung nhân luôn phải thức dậy từ sớm, lật đật hối hả chuẩn bị tốt mọi thứ cho chủ tử của mình.
………………………..
GiảiThucung.
Thúy Vân lo lắng nhìn người trước mặt nàng. Cự Giải đang ngồi trên giường, tư thế lưng ngã hết ra sau, dựa vào thành giường, ánh mắt nàng khép hờ, nơi khóe mắt đỏ au, trên má còn lưu lại những giọt nước mắt chưa kịp khô, đôi bàn tay nõn nà của nàng bị đầy những vết cắt, nhịp thở nàng bình ổn nhưng không đoán ra được tâm tình nàng như thế nào.
“Nương nương . . . .” -Thúy Vân chỉ dám đứng một bên, mỗi lần chạm vào Cự Giải là bị Cự Giải la hét, xua đuổi.
Cự Giải trầm tư, không biểu hiện gì nhưng hai tay nàng đang dần nắm lại. Nàng đứng lên, đôi mắt phượng mở ra, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt giảo hoạt khiến Thúy Vân tột cùng lo sợ.
“Nương . . . “
“Mau chuẩn bị, ta phải rửa mặt, cho người dọn bữa sáng lên luôn đi” -Cự Giải giọng khàn khàn, có lẽ do đêm qua nàng đã gào khóc quá nhiều.
“Vâng” -Thúy Vân vội chạy ra ngoài chuẩn bị cho nàng ta.
Cự Giải bước tới gần bàn trang điểm, ngồi xuống và nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Tay nàng bất giác sờ vào khuôn mặt chỉ sau một đêm đã thành ra cái dạng này.
“Không!! Đây không phải ta! Ta không thể như thế này được” -Cự Giải hoảng hốt, ôm lấy mặt mình.
“Nương nương, nước rửa mặt đã đem tới” -Thúy Vân bưng chậu rửa mặt bước vào.
Cự Giải xoay người qua, để mặc cho Thúy Vân giúp mình rửa mặt. Sau khi xong, nàng bắt đầu lấy lược chải lại mái tóc dài, kẻ mày, thoa son . .. . chỉ vài động tác đã khiến nàng trở nên xinh đẹp như trước, nhưng dường như lớp phấn trên mặt quá dày khiến cho khuôn mặt nàng thiếu tự nhiên đi.
“Dọn bữa sáng” -Cự Giải ra lệnh.
Thúy Vân không dám nói gì, lẳng lặng lui ra phục lệnh. Cự Giải lúc này rất cần bồi dưỡng lại, nét mặt trắng bệch trong gương đã khiến nàng vô cùng hoảng hốt và lo sợ. Với khuôn mặt đó Thiên Yết sẽ không để ý tới nàng đâu, không thể để điều đó xảy ra được.
…………………………
LamDươngviện.
Nơi đây vẫn yên tĩnh, cung nhân cứ túc trực trước cửa phòng, chờ người bên trong sai khiến.
“Hoàng thượng! Đã tới giờ thiết triều!” -Hỉ công công vẫn cung kính như trước, cúi mình với cánh cửa nói.
Bên trong không có động tĩnh Hỉ công công đánh hít một hơi tính lặp lại thêm lần nữa.
“Hoàng . .. . “
“Biết rồi!!” -Bên trong lập tức có tiếng trả lời, ngăn cho Hỉ công công hô thêm lần nữa.
Hỉ công công liền gật đầu với đám cung nhân, sau đó tự mình đẩy cửa, né sang một bên để bọn họ đem long bào mới cùng chậu rửa mặt vào. Thiên Yết đã mặc lại quần áo ngồi ngay ngắn trên giường.
Bọn cung nhân tính tiến gần nhưng đã bị Thiên Yết ngăn lại.
“Không cần tiến vào, trẫm tự ra” -Sau đó đứng dậy bước tới cái ghế rồi ngồi xuống cho bọn họ hầu hạ.
“Ngư mỹ . . .” -Hỉ công công tính nói gì đó . ..
“Được rồi! Cứ để nàng ấy ngủ.” -Thiên Yết lên tiếng ngăn lại, hắn thừa biết nàng không hề ngủ, đưa mắt nhìn người đang trùm kín chăn trên giường hắn nhoẻn miệng cười.
Hỉ công công không nhiều chuyện nữa, tập trung sửa soạn cho Thiên Yết. Hắn đứng dậy để Hỉ công công khoác long bào vào, tóc hắn đã được chải gọn gàng.
“Truyền ngự . . . ” -Hỉ công công lại rống.
“Không cần! Trẫm không đói!” -Thiên Yết tiếp tục cắt lời của Hỉ công công, sau đó bước ra ngoài.
Hỉ công công trề môi bất mãn, Hoàng thượng ba lần bảy lượt không cho hắn nói hết câu đã vội cắt ngang, thật không vui tý nào a. Suy nghĩ vậy thôi nhưng hắn cũng lật đật chạy theo sau Thiên Yết. Đoàn người Thiên Yết kéo dài sau đó biến mất khỏi Lam Dương viện. Tử Liên chỉ biết trố mắt đứng nhìn .. . .Thật không ngờ tên thái giám mà tiểu thư nhà nàng nói lại là một hoàng thượng a!
“Chết rồi! Tiểu thư . . .” -Tử Liên sực nhớ ra điều gì, mở cửa chạy vào phòng trong.
“Tiểu thư, người dậy chưa?” -Tử Liên tới gần giường hỏi.
Song Ngư đang trùm kín chăn, cuộn tròn một góc “Hắn đi chưa?”
“Hắn? A . . . Hoàng thượng đã đi rồi a” -Tử Liên đáp.
“Em . . . mau lấy y phục cho ta . . .” -Song Ngư xấu hổ lí nhí nói.
Tử Liên lúc này mới cẩn thận nhìn một lượt, bắt gặp y phục của Song Ngư đang nằm dưới đất . .. Mặt Tử Liên bỗng dưng ửng đỏ, nàng bối rối đi lấy y phục cho Song Ngư.
“Em giúp ta chuẩn bị nước tắm” -Song Ngư mệt mỏi nói, người nàng hiện tại đang đau nhức a.
“Vâng” -Tử Liên gật đầu, nhanh nhẹn đi làm.
Song Ngư ngồi yên, nhắm hờ mắt . . . .Lại nghĩ đến đêm qua, khuôn mặt nàng đỏ bừng, nóng ran cả lên . . .
“Ô ô ô nương ơi . . . con bị sói nó xơi sạch rồi a, bây giờ còn mặt mũi nào mà nhìn nương đây. Con thật hổ thẹn với tổ tông nhà mình mà” -Song Ngư mếu máo nói.
“Bây giờ cái quý giá cũng không còn, sau này ai mà thèm yêu đây??” -Song Ngư chán nản nói.
“Cũng tại hắn a . . .. tên khó ưa ấy, lừa dối ta hết lần này đến lần khác, chỉ tại khuôn mặt tà mị của hắn, khiến háo sắc tính bộc phát, vì quá mê mẩn long nhan của hắn mà bị ăn sạch lúc nào không hay”
*long nhan: mặt rồng.
“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi a, để em giúp người” -Tử Liên nói.
“Không cần, em đi chuẩn bị bữa sáng đi, ta tự mình tắm được” -Song Ngư xua tay nói.
“Vâng”
………………………….
LongNgâmđiện- Ngựthưphòng.
Sau khi thiết triều xong, Thiên Yết cùng năm huynh đệ của hắn đều ngồi quây quần với nhau.
“Kết huynh, thi khoa như thế nào rồi?” -Thiên Yết trầm giọng.
“Đã chọn ra được trạng nguyên, ngày mai sẽ dán thông báo toàn quốc!” -Ma Kết đáp.
Ba huynh đệ Bạch Dương, Song Tử, Nhân Mã nghe vậy đã sớm đoán ra đó là ai, trong lòng vừa mừng vừa lo lắng cho cô nàng Xử Nữ.
“Được, còn huynh, Sư Tử, tình hình bên huynh hiện tại như thế nào?” -Thiên Yết chuyển sang hỏi Sư Tử.
“Hai ngày nữa sẽ tô chức, địa điểm là ở Côn Luân Sơn trang. Chiều nay huynh sẽ xuất phát tới đó” -Sư Tử giọng đều đều nói.
“Huynh đi cùng được không?” -Bạch Dương ánh mắt háo hức.
“Đệ cũng muốn đi a” -Nhân Mã giơ tay.
“Các người đi hết sao? Đệ cũng muốn đi” -Song Tử đương nhiên là kẻ ham vui rồi.
“Được, vậy các người cùng nhau đi đi” -Thiên Yết đồng ý, dù sao đi nhiều người sẽ tiện hơn.
“Nhưng phải lo hoàn thành chính sự rồi hẳn nghĩ tới việc chơi, Võ lâm minh chủ mà để lọt vào tay kẻ khác thì không xong với trẫm đâu!”
“Chuyện nhỏ a, đệ nghĩ huynh là ai nha” -Sư Tử hất hàm.
“Nói ít làm nhiều. Lần này đi nhớ cẩn thận chút” -Ma Kết nhắc nhở.
“Bọn ta rõ mà”
“Thú thật trẫm cũng rất muốn đi cùng” -Thiên Yết nói, hắn cũng là một người luyện võ, hơn nữa võ công của hắn cũng không hẳn là thua kém các huynh đệ của hắn.
“Vậy thì cùng đi luôn a” -Nhân Mã đề nghị.
“Đệ điên à” -Ma Kết mắng Nhân Mã.
“Nào có đâu, suốt ngày cứ ở đây hoài, không khéo dễ nổi điên hơn đệ” -Nhân Mã nói, đây là sự thật a.
Nghe Nhân Mã nói vậy, Ma Kết hơi trầm xuống, quay mặt nhìn Thiên Yết đệ đệ của hắn, hắn thấy hơi đau lòng.
“Diễn ra trong bao lâu?”
“Khoảng bảy ngày” -Sư Tử nhẩm tính.
“Được, Thiên Yết đệ hãy đi cùng bọn họ đi, mọi việc ở đây cứ giao cho huynh” -Ma Kết gật đầu, nhìn Thiên Yết nói.
“Dù là vậy, nếu bọn quan mà biết, sẽ kịch liệt phản đối a” -Thiên Yết chán nản.
“Cứ bảo là huynh lâm trọng bệnh, phải nghĩ dưỡng dài ngày, mọi thứ giao cho Ma Kết tiếp quản” -Song Tử lanh lẹ đề xuất ý kiến.
“Đệ thật thông minh đột xuất a” -Bạch Dương cười nói.
“Được, vậy quyết định thế đi! Chiều nay xuất phát” -Nhân Mã hào hứng đứng bật dậy, chống nạnh nói.
“Chúng ta về thu xếp thôi” -Sư Tử đứng dậy, khoác vai Nhân Mã.
“Vậy Thiên Yết, chiều nay chúng ta sẽ ở cửa cung chờ đệ” -Bạch Dương cũng đứng dậy.
Thiên Yết không nói gì chỉ gật đầu, sau khi bọn họ đã đi hết hắn mới nhìn Ma Kết.
“Đa tạ huynh”
“Đa tạ cái gì đâu?” -Ma Kết mỉm cười.
“Đệ vất vả vì giang sơn này đã lâu, cũng nên đi ra ngoài khuây khỏa, thư giản một tí”
“Ừm, vậy trẫm cũng nên đi chuẩn bị thôi” -Thiên Yết vẫn nét mặt nghiêm nói, sau đó đứng dậy ra khỏi Ngự thư phòng, bạc môi mỏng của hắn cong lại thành hình vòng cung, hắn thật rất hưng phấn nha.
………………………
Ngựhoa viên.
Sau khi dùng bữa sáng, Song Ngư cùng Tử Liên tới Ngự hoa viên đi dạo một chút.
“Ồ, không phải là Ngư mỹ nhân đấy sao?” -Một giọng nói đanh đá vang lên ở phía sau Song Ngư.
Song Ngư cùng Tử Liên quay lại, hành lễ.
“Tham kiến Dung phi nương nương”
Dung phi tiến lại gần, nhìn Song Ngư một lượt từ trên xuống dưới.
“Miễn lễ!”
Song Ngư và Tử Liên đứng thẳng người trở lại.
“Dung phi nương nương hôm nay cũng có nhã hứng đi dạo Ngự hoa viên sao?”
“Trời đẹp thế này, ở trong cung thì thật phí. Ồ! Ngư mỹ nhân quả là một mỹ nhân a.” -Dung phi bây giờ mới nhìn kĩ dung mạo của Song Ngư, nàng quả thực ghét khuôn mặt này a.
Chợt nảy ra ý nghĩ gì đó, ánh mắt của Dung phi hiện lên một tia giảo hoạt.
“Ngư mỹ nhân được lòng Hoàng thượng, lại nhận được thánh sủng, khiến người khác ganh tị không thôi, nhập cung đã lâu nhưng chúng ta vẫn chưa nói chuyện qua, hôm nay có chút quà tặng muội, muội không chê chứ?” -Dung phi rút cây trâm ngọc trên tóc xuống, đưa tới gần Song Ngư.
Song Ngư lúng túng.
“Dung phi nương nương, món quà này thần thiếp không dám nhận”
“Tức là muội đang chê cây trâm ngọc này của ta hay sao?” -Dung phi mỉa mai.
“Thần thiếp không có ý đó”
“Vậy nên nhận đi thôi”
Song Ngư nhìn Dung phi, sau đó đưa hai tay lên nhận.
“Keng”
Tay Song Ngư vừa tới gần thì lập tức cây trâm ngọc trong tay Dung phi rơi xuống đất, gãy làm đôi. Song Ngư ngạc nhiên nhìn cây trâm không còn nguyên vẹn dưới đất.
“Ngư mỹ nhân, cô thật to gan!!!!!” -Dung phi giọng tức giận, hahaha trúng kế của ta rồi.
“Thần thiếp không có” -Song Ngư bối rối, lắc đầu, ánh mắt hoang mang lo sợ.
“Hừ, còn không chịu nhận tội?” -Dung phi gằn giọng.
“Thần thiếp quả thực không có” -Song Ngư nước mắt đã lăn trên má, hoảng hốt quỳ xuống.
“Nhất quyết không nhận? Người đâu, tát ả cho ta, tới khi nào ả nhận tội thì thôi!!!!!” -Dung phi chớp lấy thời cơ, độc ác ra lệnh.
Lập tức có hai cung nữ tiến về phía sau Song Ngư, giữ lấy người nàng. Một cung nữ khác đứng trước mặt, giơ tay hạ thủ.
“Chát!”
“Chát!
Tiếng tát vang lên liên tục, cung nữ tát Song Ngư miệng cười độc ác, ra sức tát.
“Vân Tú, tát mạnh hơn cho ta” -Dung phi độc ác nói.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?” -Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.