Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 43
Màn đêm buông xuống, đám cung nữ thái giám trong cung tất bật chuẩn bị bữa tối cho chủ tử của mình. Thân làm nô tài như bọn họ thật đáng thương, làm cả ngày tất bật không được nghỉ ngơi, bây giờ dù bụng đói méo nhưng vẫn phải phục vụ cho người khác trước.
“Hoàng thượng, nô tài cho người dọn bữa lên được hay chưa?” -Hỉ công công cung kính nói, Hoàng thượng đã ngồi trước ngự án suốt cả ngày hôm nay rồi.
Thiên Yết không đáp, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Không cần, bãi giá Giải Thu cung!” -Thiên Yết mở lời, đứng dậy bước đi.
Hỉ công công cũng đi theo sau, chuẩn bị kiệu cho Thiên Yết.
…………………………….
GiảiThucung.
“Nương nương, nô tỳ chuẫn bị bữa ăn cho người nha” -Thúy Vân nói.
“Ta không muốn ăn”
Cự Giải lắc đầu, nàng đang ngồi trước cửa sổ, đưa mắt nhìn những chậu hoa trong sân. Tâm trạng hiện tại của nàng rất không tốt, lo lắng xen lẫn bất an. Nàng luôn tin tưởng rằng, Thiên Yết sẽ vĩnh viễn yêu thương nàng, trước đây hắn vẫn luôn tới phủ thăm hỏi, cái gì nàng muốn hắn cũng đều đáp ứng, điều này làm nàng phụ thuộc vào hắn hơn . . . .dần dà không thể thoát ra được.
“Hoàng thượng giá lâm!” -Tiếng nói nữ tính của Hỉ công công vang lên, lôi tâm trí của Cự Giải đang lơ đãng nơi nào trở lại.
“Cái gì? Hoàng thượng đến đây?” -Cự Giải bất ngờ xen lẫn vui mừng, vội vội vàng vàng đứng dậy nghênh đón, thật không may là giẫm phải gấu váy, thân hình nàng chao đảo, hơi hốt hoảng, nàng không biết làm gì chỉ biết đưa hai tay che lấy mặt.
“Ít ra cũng không bị hỏng nhan sắc a”.
Khi nàng đang nghĩ bản thân sẽ bị ngã một trận thật đau, nhưng sao không có cảm giác gì hết . . . .Mở chậm mắt ra, nàng thấy màu vàng sáng quen thuộc và hơn nữa bên trên còn có thêu hình rồng . . . .Khoan đã? Hình rồng sao?
“Hoàng . . . . hoàng thượng . . ” -Cự Giải run rẩy kêu lên.
Nàng đang được Thiên Yết đỡ lấy, ôm nhẹ trong lòng.
“Nàng không sao chứ?” -Thiên Yết ánh mắt vẫn lạnh lẽo như thường nhìn nàng.
“A . .. đa tạ Hoàng thượng, thần thiếp không sao” -Cự Giải trống ngực đập thình thịch, ngượng ngùng nói.
“Lần sau hãy cẩn thận hơn” -Thiên Yết gật đầu, nhẹ buông nàng ra.
“Chưa dùng bữa sao?”
“Dạ, vẫn chưa” -Cự Giải trả lời.
“Hỉ công công, mau truyền ngự thiện” -Thiên Yết phân phó sau đó tự mình ngồi xuống bàn.
Cự Giải chỉnh trang lại y phục, bước gần tới Thiên Yết nhưng nàng chỉ e dè đứng đó.
“Làm sao vậy? Mau ngồi đi”- Thiên Yết nhìn nàng nói.
“Vâng” Cự Giải nhẹ nhàng ngồi xuống, đối diện với ánh mắt của Thiên Yết. Nàng luôn cảm thấy run rẩy, đồng thời ngây ngất vì ánh mắt lạnh của hắn.
“Sắc mặt nàng không tốt, có gì không vui sao?” -Thiên Yết với tay lấy tách trà.
Cự Giải nhanh nhẹn cầm lấy ấm trà, rót vào tách cho Thiên Yết.
“Chỉ là không khỏe trong người, Hoàng thượng đừng bận tâm”
“Cũng sắp sang đông, nên giữ ấm hơn” -Thiên Yết gật đầu.
Từ bên ngoài, một đám cung nhân tay bưng đồ ăn tiến vào. Chẳng mấy chốc, những món cao lương mỹ vị đều được dọn ra đầy trên bàn. Thiên Yết cầm đũa.
“Ăn đi”
Cự Giải mỉm cười, cũng dùng bữa, nàng bây giờ cảm thấy đói rồi nha.
“Nàng . . . Quen với Song Ngư sao?” -Rốt cuộc hắn cũng vào vấn đề.
Cự Giải hơi khựng lại, người cứng đờ, Hoàng thượng đến đây là để hỏi điều này?
“Dạ, có biết qua trong lần thi tuyển tú”
Thiên Yết gật đầu.
“Trẫm muốn nhờ nàng một việc”
“Hoàng thượng cứ nói, nếu làm được thần thiếp sẽ dốc hết sức mình”
“Thay trẫm chiếu cố nàng ta” -Thiên Yết nói ngắn gọn.
Đương nhiên nàng hiểu, nàng ta trong lời hắn là đang ám chỉ ai. . . .
“Tại sao vậy?” -Cự Giải nhịn không được tò mò, liền hỏi.
“Nàng ta chỉ là một mỹ nhân, gia thế lại bình thường, việc trẫm tiếp xúc với nàng ta sẽ làm cho các phi tần khác ganh ghét, đố kỵ, nhất định sẽ gây khó dễ với nàng ta. Hiện tại trẫm không thể ra mặt để bảo vệ nàng ta được, chỉ có thể nhờ tới nàng”
Thiên Yết nhìn Cự Giải nói. Hắn quả thực lo lắng . .. nhưng không thể làm gì hơn, thế lực của gia đình họ trong triều quả thực rất lớn, một khi hắn chưa thâu tóm lại quyền lực về tay mình, thì hắn vẫn phải đề phòng bọn người đó.
“Thần thiếp hiểu được” -Cự Giải cúi mặt, giọng hơi buồn đáp.
“Trẫm nhất định sẽ đền đáp xứng đáng với nàng” -Thiên Yết hài lòng nói.
Cự Giải im lặng, cả hai tiếp tục dùng cơm. Cho tới khi xong xuôi, Thiên Yết liền rời đi, nàng nghe loáng thoáng được, hắn nói.
“Bãi giá tới Lam Dương viện”
Tim Cự Giải chợt đau thắt lại, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Trước đây không phải giữa nàng và hắn rất tâm đầu ý hợp sao? Chẳng phải họ là thanh mai trúc mã sao?mTất cả . .. đều lỗi tại Song Ngư.
“Song Ngư, Song Ngư . . . Vì sao lại là SONG NGƯ?????” -Cự Giải hoảng loạn, tức giận nói, nàng điên cuồng hươ mọi chén dĩa đang nằm trên bàn xuống.
Tiếng “loảng, xoảng” vang lên không dứt. Bên ngoài Thúy Vân nghe được, liền chạy vào. Hoảng hốt khi thấy Cự Giải đang ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, xung quanh là những mảnh vỡ sắc nhọn.
“Nương nương, người làm sao vậy?” Thúy Vân lo lắng chạy tới.
“Nương nương, sao người lại khóc”
Thúy Vân lấy khăn lau đi nước mắt của Cự Giải.
“Bổn cung không cần ngươi lo”
Cự Giải hất tay của Thúy Vân ra. Loạng choạng đúng dậy, nước mắt lăn dài trên má. Hai tay nàng nắm chặt lại, móng tay bấu vào da thịt tới bật máu. Ánh mắt nàng cô đơn, đau buồn xen lẫn oán giận.
“Bổn cung nhất định sẽ giành lại tất cả!!!!!!!!!!!!” -Cự Giải nói, giọng chứa đầy sự tức giận. Sau đó nàng bật cười chua xót.
“HA HA HA HA HA!!!!” Nàng cười tới điên dại.
Thúy Vân hoảng sợ nhìn Cự Giải, đây có phải là tiểu thư hiền lành, dịu dàng ngày trước không?
……………………………
TamVươngphủ.
“Ma Kết, đệ sao vậy? Không muốn ăn sao?” -Tiếng của Sư Tử trầm ổn vang lên.
“Từ nãy giờ huynh ấy cứ đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó a” -Nhân Mã vừa ăn vừa nói.
“Tương tư tiểu thư nhà nào rồi sao?” -Bạch Dương nhếch mày hỏi.
“Chậc chậc . . .mau nói ra để đệ đi làm mai cho” -Song Tử huých người Ma Kết.
“Xùy . . . .mọi người suy diễn lung tung quá, làm gì tương tư ai đâu” -Ma Kết lườm bọn họ.
“Chứ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nha???” -Cả đám đồng thanh nói.
“Chỉ là suy nghĩ tới bài thi thôi . . . “
“Bài thi có vấn đề gì sao?”
“Chỉ là . .. đệ cố tình ra đề khó, đa phần đều thi không tốt, nhưng có một người vượt trội, xuất sắc hơn cả, tên là. . . Xử Nam???” -Ma Kết ánh mắt khó hiểu.
Lập tức Bạch Dương, Nhân Mã cùng Song Tử chột dạ.
“Wey!! Ba người làm sao thế, đang giấu diếm điều gì phải không?” -Sư Tử tinh mắt nhận ra.
“Giấu cái gì cơ chứ?” -Nhân Mã tỉnh bơ nói dối.
“Phải a, có gì đâu mà giấu” -Bạch Dương và Song Tử nhún vai nói.
“Xem ra trạng nguyên năm nay đã xuất hiện, đệ rất háo hức được gặp người có thể giải đề của đệ” -Ma Kết hứng thú, cầm lấy chén cơm, bắt đầu dùng bữa.
Ba huynh đệ bọn họ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt hiện lên một chữ KHÔNG XONG RỒI.
………………………………..
LamDươngviện.
Song Ngư đã thay y phục chuẩn bị đi ngủ. Nàng đang ngồi trước gương chải mái tóc dài mượt mà của nàng. Mái tóc này chính là niềm tự hào của nàng a, thật vất vả để nuôi dưỡng nó. Tử Liên đang loay hoay dọn giường ngủ cho Song Ngư, nàng thật là một người tận tâm với chủ của mình.
“Tử Liên, được rồi a! Em mau về phòng nghỉ ngơi đi” -Song Ngư nhìn Tử Liên đang tất bật ở trong gương, mỉm cười nhẹ nói.
“Tiểu thư, em đã chuẩn bị tốt rồi, tiểu thư ngủ ngon” -Tử Liên lấy tay lau lau đi mồ hôi, cười nhe răng nhìn Song Ngư.
“Ừ, cảm ơn em” -Song Ngư gật đầu, Tử Liên năm nay chỉ mới mười bốn, nàng ấy theo Song Ngư từ bé, chủ tử hai người rất hòa hợp.
Tử Liên bước ra khỏi phòng, nhẹ khép cửa lại. Song Ngư buông chiếc lược gỗ trên tay xuống, đứng dậy tiến tới gần cái đèn thổi tắt nến. Nàng cẩn thận từng bước từng bước tiến về cái giường. Vừa định nằm xuống thì . . . .
“Hoàng thượng giá lâm!” -Hỉ công công rống to ở bên ngoài.
Song Ngư giật mình.
“Gì? Sao . . . sao lại tới đây giờ này. . . .”
Hơi bất ngờ và không biết nên làm sao. Cửa phòng mở ra, áo bào màu vàng sáng chói lập tức xuất hiện. Song Ngư trong bóng tối dường như không thể định hướng rõ ràng, quờ quạng bước đi.
“Ái da. . .. . ” -Ui! Cái chân của nàng .. . .
Trong bóng tối, nàng ngã vào lồng ngực ấm áp của một người. Song Ngư cứ dựa mặt vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đập bình ổn của hắn. Tư thế này cứ bất động suốt, khiến nàng cảm thấy hơi lạ . . .
“Hoàng thượng . . .” -Tính vùng thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng xem ra là vô phương rồi.
“Đừng nhiễu loạn! Một chút thôi .. . . đễ trẫm ôm nàng một chút” -Thiên Yết đe dọa bằng chất giọng mềm mỏng.
Song Ngư không nói gì nữa, yên lặng để hắn ôm. Thiên Yết nhắm mắt, vùi mặt vào hõm vai của nàng, tham lam hít lấy mùi hương trên tóc nàng. Lát sau, hắn mới hơi nới lỏng tay, để mặt nàng đối diện với hắn, ánh trăng bên ngoài hắt vào cửa sổ khiến ánh sáng cứ lập lòe, người trước mặt lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ ảo ảo. Mắt hắn cứ nhìn đăm đăm vào nàng.
Nàng không tránh né, nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt đen láy, dài hẹp, sắc bén, khiến người nhìn vào hoảng sợ không thôi.
Thiên Yết di chuyển tay lên mặt nàng, vuốt ve một bên má, Song Ngư cảm thấy khuôn mặt hắn dường như thật gần . .. thật gần. Trong phút chốc, nàng đã có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở của hắn phà vào mặt. Khuôn mặt nàng nóng lên, thân thể cứng đờ. Môi hắn . .. . dường như không chịu yên phận . . . .nhẹ nhàng tiến tới gần đôi môi anh đào của nàng . . . . .