Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 41
Năm ngày . . . quả thực rất nhanh. Xử Nữ dậy sớm, chuẩn bị tốt mọi thứ, sau đó ngồi yên để Bảo Bình hóa trang, buộc tóc cao giúp mình. Khoác lên mình bộ y phục nam nhân, Xử Nữ hài lòng nhìn mình trong gương.
“Tốt rồi!”
“Chúng ta đi thôi” -Bảo Bình nói.
“Được!” -Xử Nữ tâm trạng hồi hộp, phấn khởi, bước ra khỏi phủ.
Hôm nay trời thật đẹp . . . .
……………………………
Hộitrườngthi.
Nhân Mã và Song Tử đang đứng trước cửa, trên người mặc bộ Vương phục dành riêng cho Vương gia.
“Oáp . . . Công việc này quá nhàm chán a” -Nhân Mã ngáp dài nói.
“Đúng vậy, nhưng đã nhận rồi, phải làm thôi” -Song Tử khoanh tay trước ngực, mắt chăm chú nhìn đám thí sinh đang đăng ký và bước vào trường thi.
“Hai đệ đang than thở cái gì đó?” -Bạch Dương cũng mặc bộ y phục giống Nhân Mã và Song Tử, vui vẻ tiến tới.
“Huynh không đi làm nhiệm vụ của mình sao?” -Song Tử hỏi.
“Yên tâm đi, huynh cho người kiểm tra rồi, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì” -Bạch Dương đáp.
“Vậy thì tốt” -Song Tử gật đầu.
“Song huynh, huynh xem, hai người kia thật quen” -Nhân Mã lay lay Song Tử, đưa tay chỉ vào hai người đang đi tới.
“Không phải là Bảo Bình sao?” -Song Tử nhận ra.
“Phải a. Thế còn người đi bên cạnh?” -Nhân Mã nhíu mày.
“Không biết, trông có nét quen lắm. Tới xem thử”
Bạch Dương tuy không biết hai người đang nói tới ai, nhưng cũng nhiều chuyện bu theo.
“Bảo Bảo!!” -Nhân Mã kêu tên Bảo Bình.
Bảo Bình giật bắn người khi nhìn thấy Nhân Mã. . .
“Tiểu Mã, sao ngươi lại ở đây?”
“Ta phụ trách giám sát thí sinh mà” -Nhân Mã trả lời.
“Bảo Bảo, người bên cạnh muội là ai vậy?” -Song Tử vào vấn đề.
“Trông rất quen” -Nhân Mã nhìn chằm chằm vào người đứng bên cạnh Bảo Bình.
“À . . . là là người quen thôi” -Bảo Bình lắp bắp nói. Cầu trời đừng để bị phát hiện nha.
“Xạo a. Rõ ràng là Xử tỷ” -Nhân Mã tinh mắt nhận ra.
Xử Nữ bị dọa một phen hết hồn, run rẩy nói.
“Ta . . .ta . . .”
“Xử Nữ, sao cô lại hóa trang như vậy?” -Song Tử hỏi, hắn rất muốn biết lý do.
“Ta muốn tham gia thi” -Xử Nữ nuốt nước miếng, liều mạng nói.
“Cái gì?” -Ba huynh đệ họ ngạc nhiên.
“Xử tỷ, tỷ thật gan cùng mình nha” -Nhân Mã nói.
“Thật khâm phục nhưng xem ra bọn ta không thể để cho cô vào rồi” -Song Tử tuy cảm thán trước quyết định của Xử Nữ song hắn vẫn phải công ra công, tư ra tư.
“Không được, ta muốn thi” -Xử Nữ lắc đầu, nàng chờ ngày này đã từ lâu rồi a.
“Được!! Bổn Vương giúp vị cô nương đây” -Bạch Dương bây giờ mới lên tiếng.
Xử Nữ kinh ngạc nhìn Bạch Dương, hắn nói giúp nàng sao? Là thật sao?
“Huynh điên rồi!!! Ma Kết mà biết, sẽ không xong đâu” -Song Tử cao giọng.
“Có sao đâu, ta rất khâm phục ý chí của vị cô nương này, dù sao trước giờ cũng không có nữ nhân làm quan, bây giờ đổi mới thử xem sao?” -Bạch Dương nói.
“Tạ ơn Vương gia đã giúp đỡ” -Xử Nữ cảm kích, tính quỳ xuống để cảm tạ.
“Ấy ấy, đừng vậy, xem ra cô cũng là người quen của đệ đệ ta cho nên không cần khách sáo” -Bạch Dương nhanh tay đỡ lấy Xử Nữ, tránh cho nàng quỳ xuống.
“Được rồi, đệ sẽ giúp tỷ”
“Ta sẽ sắp xếp cho cô chỗ ngồi cách xa Ma Kết, như vậy hắn sẽ không nhận ra” -Song Tử cũng quyết định giúp đỡ.
“Cảm ơn .. . cảm ơn mọi người” -Xử Nữ khóe mắt đã ứa nước, sụt sịt nói.
“Đi thôi”
“Tỷ tỷ, cố gắng lên nha” -Bảo Bình nói. Nàng chỉ có thể đưa Xử Nữ tới cửa, không thể bước vào trong.
“Được, muội về trước đi” -Xử Nữ gật đầu, thân ảnh nàng biến mất vào đám người trong hội trường thi.
“Bảo Bảo, lâu lắm không gặp cô” -Nhân Mã không vào trong, mà đứng ngoài nói chuyện với Bảo Bình.
“Vâng. Cũng khá lâu thôi. Ngươi dạo này thế nào?”
“Bình thường thôi. Sống một cuộc sống nhàm chán a” -Nhân Mã than thở.
“Rãnh rỗi vậy sao?” -Bảo Bình hai mắt lóe tinh quang.
” Vâng” -Nhân Mã gật đầu.
“Vậy hôm nào ngươi cùng ta đi thu thập thảo dược đi” -Bảo Bình đề nghị.
“Cũng được. Nhưng sắp tới hai Hoàng huynh ta sẽ thành thân . . “
“Không vội, ngươi hứa đi cùng ta là được” -Bảo Bình nói.
“Được, Quyết định vậy đi”
“Vậy ta về đây”
“Tạm biệt” -Nhân Mã vẫy tay.
…………………………
“Xử Nữ, chỗ này là khuất nhất rồi, cô hãy hảo hảo cẩn thận, đừng bao giờ ngẩng mặt lên, cứ cắm cúi làm bài là được” -Song Tử dặn dò.
“Được, đa tạ Vương gia” -Xử Nữ cười đáp.
“Không cần khách sáo” -Song Tử cười.
“Ta ra với Mã đệ đây” -Xử Nữ gật gật đầu. Đã thuận lợi vào trường thi rồi, hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.
………………………
Hoàngcung.
“Tử Liên, em biết đường đến Giải Thu cung không?” -Song Ngư hỏi.
“Vâng, biết a! Tiểu thư muốn thăm Đức phi sao?”
“Dẫn ta đi”
………………………….
GiảiThucung.
“Tham kiến Ngư Chiêu Nghi” -Thúy Vân hành lễ.
“Được rồi, Đức phi hiện tại có thể gặp ta không?” -Song Ngư mở lời.
“Thật xin lỗi, Đức phi hiện tại thân thể không được khỏe, không thể tiếp Ngư Chiêu Nghi được”
“À . .. vậy sao? Vậy khi khác ta đến”
“Vâng” -Thúy Vân cúi người.
“Tử Liên, đi thôi” -Song Ngư bước ra khỏi Giải thu cung.
Sau khi thấy chủ tử hai người đi khỏi, Thúy Vân mới mở cửa phòng bước vào.
“Họ đã đi chưa?” -Cự Giải đang ngồi thêu khăn, mở miệng hỏi.
“Bẩm nương nương, họ đã rời khỏi” -Thúy Vân cung kính đáp.
“Ừ”
“Sao nương nương không muốn gặp Ngư Chiêu nghi? Không phải bình thường rất thân thiết sao?” -Thúy Vân khó hiểu.
“Hiện tại ta cảm thấy, không thể gần gũi với nàng ta được” -Cự Giải buông chiếc khăn cùng kim chỉ trên tay xuống, day day huyệt thái dương. Nàng rất khó xử, Song Ngư vốn là bằng hữu tốt, nhưng . . . .có cái gì đó ngăn cách, khiến Cự Giải không muốn tiếp xúc cùng Song Ngư.
…………………………….
“Tử Liên, hay chúng ta tới chỗ Thiên Bình công chúa đi”
“Vâng” -Tử Liên gật gật đầu, tiểu thư ở trong viện hoài sẽ sinh nhàm chán, đi thế này cũng tốt a.
“Cự Giải không biết thân thể có làm sao không a? Thật đáng lo” -Song Ngư vừa đi vừa nói.
“Đức phi là phi tử Hoàng thượng sủng ái, nhất định sẽ được Thái y tài giỏi chữa bệnh, tiểu thư không cần phải để tâm đâu” -Tử Liên thẳng thắn nói.
” . . . Ừ . . được sủng ái nhất mà” -Song Ngư cười cười . . .. Được Hoàng thượng sủng ái sao? Nàng ta . . .coi như may mắn đi.
……………………….
Dung phi đang đi dạo ở ngự hoa viên. Bắt gặp Song Ngư đi ngang, bèn kêu lại.
“Thấy bổn cung vì sao không hành lễ?” -Dung phi cao giọng nói.
Song Ngư và Tử Liên lúc này mới nhận ra là có người, vội quỳ xuống hành lễ.
“Nô tỳ tham kiến Dung phi”
“Thần thiếp tham kiến Dung Phi” -Song Ngư nhẫn nhục, cúi người hành lễ.
“Tốt! Nghe nói mấy ngày trước, Ngư Chiêu nghi được hoàng thượng sủng ái, lại còn được lưu lại Long Ngâm điện một đêm. Quả thực may mắn a”
“Chỉ là lời đồn, Hoàng thượng nào có sủng ái thần thiếp” -Song Ngư cúi mặt nói.
“Ha ha ha . . . Ngư Chiêu nghi không cần phải khiêm tốn, chuyện này trong cung ai mà không biết a?” -Dung phi cười rộ lên, tiến tới gần Song Ngư.
“Bổn cung cảnh cáo ngươi, tốt nhất là an phận làm một Chiêu nghi, đừng mơ mộng có ngày bay lên làm phượng hoàng, không có cửa đâu” -Dung phi giọng nói tràn đầy ý đe dọa.
“Dung phi nương nương, hình như nương nương nghĩ xa quá rồi?” -Song Ngư ánh mắt chán ghét nhìn Dung phi.
“Chát!!”
Trên mặt Song Ngư hiện rõ năm dấu tay đỏ ửng.
“Ngươi dám dùng ánh mắt đó với bổn cung? Hừ, hôm nay chỉ là một cái tát cảnh cáo, nếu ngươi còn thích làm càn, bổn cung sẽ cho ngươi phải hối hận vì điều này! Đi!” -Dung phi giận dữ nói, sau đó tức tối rời khỏi ngự hoa viên.
Song Ngư tay nắm thành quyền, môi mím chặt tới bật máu.
“Tiểu thư, người có sao không?” -Tử Liên lo lắng, xoa xoa má của nàng.
“Ta không sao” -Song Ngư giọng đầy uất hận nói. Dung phi, cái tát này ta sẽ ghi nhớ.