Hoàng Đạo vương triều

Chương 40


Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 40

LongNgâmđiện.
Sáu tuấn lãng nam nhân đang tề tựu về một phương. Khung cảnh hiện tại thật đẹp a. Ai nấy đều có vẻ đẹp nghiêng thùng đổ nước, thật khiến bao người ganh ghét.
“Bạch huynh, huynh dự định khi nào thì thành thân?” -Song Tử nôn nao hỏi.
“Huynh nhờ người xem ngày rồi, phải vào giữa tháng sau a.” -Bạch Dương thở dài, chán nản nói.
“Hiện tại đã sang tháng mười, vậy là phải chờ thêm một tháng rưỡi nữa sao??” -Ma Kết vuốt cằm nói.
“Mặc kệ đi, cứ tổ chức a.” -Nhân Mã nói.
“Sao có thể qua loa như vậy được” -Thiên Yết nhấp một ngụm trà, bây giờ mới lên tiếng.
“Huynh cũng nghĩ vậy, phải chọn ngày lành tháng tốt, sau đó khua chiên gõ trống cho cả đất nước biết, phải tổ chức thật linh đình nga, tiệc sẽ kéo dài ba ngày ba đêm mới được!!” -Sư Tử gật đầu nói.
“Huynh có cần khoa trương thế không?” -Nhân Mã bĩu môi nói.
“Ta thấy cũng được đó nga.” -Song Tử thích thú, phải để cho tất cả người trong thiên hạ biết chứ.
“Aizzz, biết làm sao được, đành phải chờ tiếp thôi.” -Bạch Dương chống cằm, thở dài.
“Đệ nghĩ như vậy cũng tốt, sắp tới đây sẽ tổ chức cuộc thi tuyển chọn hiền tài a. Nhất định sẽ rất bận rộn, đợi qua một tháng khi mọi việc êm xuôi, thì hẳn tổ chức lễ thành thân. Mọi người thấy thế nào?” -Ma Kết phát biểu ý kiến của mình.
Mọi người nghe xong, gật gật đầu đồng tình, dù sao người vất vả là hai người đó a.
“Được, quyết định vậy đi. Còn nữa, tất cả mọi người phải tham gia coi thi, không được để tình trạng gian lận xảy ra.” -Thiên Yết đanh mắt, nhìn bọn họ, ý cười tà ác, phải bắt các người chịu khó một tí a.
“Cái gì??????” -Nhân Mã ngạc nhiên.
“Thôi thôi, đệ không ham đâu.” -Song Tử xua tay, đứng dậy tính bỏ trốn.
Bạch Dương kịp túm hắn lại, ép hắn ngồi lại vị trí cũ.
“Đệ làm vậy mà được à? Chỉ là coi thi, đâu có khó gì đâu.”
“Huynh không tham gia được, sắp tới huynh phải đi họp mặt các bang chủ, thũ lĩnh của các bang phái trong giang hồ rồi” -Sư Tử giơ” tay nói.
“Vâng. Không sao, huynh trước giờ cũng giúp nhiều rồi, chuyện này huynh không cần tham gia cũng được.” -Thiên Yết gật đầu.
“Vậy, huynh xin phép cáo từ trước.” -Sư Tử đứng dậy, chắp tay cúi chào, sau đó đi khỏi.
“Được rồi, đây là nhiệm vụ của mọi người. Bạch Dương, huynh thống lĩnh bọn lính lác, bảo vệ chắc chắn đề thi, và nhất là không được để bất kỳ kẻ lạ mặt nào lọt vào hội trường thi. Nhân Mã, Song Tử, hai đệ công việc nhẹ nhàng lắm, kiểm tra xem họ có mang tài liệu hay không, nếu có, đuổi hắn ra, vĩnh viễn không cho phép tham gia bất kỳ khoa thi nào nữa!!” -Ma Kết giọng nghiêm túc nói.
“Đã là thi cử thì phải công bằng, mọi người hãy cố gắng làm tốt công việc của mình.” -Thiên Yết nói.

“Đệ hiểu rồi” -Nhân Mã và Song Tử nói, công việc cũng nhẹ nhàng a, làm một tí cũng có sao.
Bạch Dương cũng gật đầu.
“Chuyện này không khó, ta nhất định làm được”
“Tốt. Mọi người lui ra đi” -Thiên Yết phất phất tay.
Sau khi mọi người đã lui ra hết, Ma Kết mới lên tiếng, vẻ mặt cười gian gian.
“Đêm qua sao rồi a??”
“Sao là sao?” -Thiên Yết dửng dưng đáp.
“Đệ đừng mắc cở a, nói ra đi”
“Thì nàng ta chiếm hết cái long sàn của trẫm, còn trẫm phải vào ngự thư phòng ở chứ thế nào nữa?” -Thiên Yết nói.
“Cái gì????? Trời ơi cái đầu đệ có vấn đề rồi phải hay không? Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng a, sao đệ lại mỗi người một nơi như vậy???” -Ma Kết ngạc nhiên nói.
“Huynh hạ thấp giọng xuống, thật tình, trẫm là người ngay thẳng a, sao có thể lợi dụng nữ nhân lúc say rượu mà làm càn? Rất mất mặt!!”
“Hừ! Thật chán đệ quá, huynh đi đây. Theo dự tính, năm ngày sau sẽ tổ chức hội thi” -Ma Kết đứng dậy, nói vài câu rồi đi mất dạng.
Thiên Yết vẫn ngồi đó, chống cằm, suy nghĩ miên man về điều gì đó, bất giác hắn lại bật cười.
……………………….
LamDươngviện.
“Tiểu thư, từ lúc trở về đây, em thấy tiểu thư hơi lạ đó nha.” -Tử Liên nói.
“Đâu có đâu!” -Song Ngư mặt đỏ bừng nói.
“Đừng xạo nha. Đêm qua tiểu thư ở lại tẩm cung của Hoàng thượng, chuyện này sớm lan truyền trong Hoàng cung rồi a.”
“Sao?? Khắp cung đều biết á? Không xong rồi.” -Song Ngư ngạc nhiên đứng dậy sau đó lại ngồi xuống ôm đầu.
“Như vậy tốt mà, được Hoàng thượng để mắt tới, rất vinh hạnh nha” -Tử Liên ngây thơ nói.
“Em không hiểu chuyện đấy thôi, ta chỉ là một Chiêu Nghi nhỏ bé, nên biết an phận thủ thường, không bao giờ có ý nghĩ tranh chấp trong Hậu cung, hơn nữa ta không muốn rước họa vào thân đâu” -Song Ngư chán nản nói.
“Khó khăn vậy sao?” -Tử Liên khó hiểu, nhíu mày.

“Không phải ai cũng khao khát được vua sủng ái sao?”
“Haizz.. . . hiện tại em chưa hiểu hết được đâu.”
“Nhưng mà tiểu thư nha, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?” -Tử Liên ánh mắt tò mò nhìn Song Ngư.
Bị hỏi vậy, Song Ngư mặt càng thêm đỏ . . . . sáng nay . . . .
…………………………
Sáng sớm, nắng chói chang chiếu vào phòng, làm Song Ngư đang ngủ ngon bị đánh thức.
“Mặt trời chết tiệt, để ta ngủ a.” -Song Ngư càu nhàu nói, mắt thủy chung vẫn nhắm.
“Mau dậy đi!!” -Một giọng nam trầm thấp vang lên.
“Hả?? Giọng Tử Liên sao lạ vậy?” -Song Ngư đang nằm xoay người, cái lưng của nàng đối diện với nam nhân ấy.
“Trẫm không phải Tử Liên”
Song Ngư giật mình, mở to mắt, từ từ xoay người lại, sau khi nhìn rõ khuôn mặt đối phương, nàng mếu máo
“Hoàng . . . . . .hoàng thượng!!”
Thiên Yết đang nằm nghiêng, tay chống đầu nhìn nàng, nhếch mép cười, hắn nói.
“Ngươi chiếm hết long sàn của trẫm, báo hại trẫm một đêm không ngủ ngon, ngươi đền bù như thế nào đây?”
-Song Ngư hoảng hốt, bò xuống khỏi long sàn, quỳ xuống đất.
“Nô tỳ biết tội”
Thiên Yết ngồi dậy, nhìn nàng ở dưới mặt đất.
“Đứng dậy đi, nền rất lạnh”
Song Ngư im thin thít, không dám đứng dậy, Thiên Yết đành phải đỡ nàng đứng lên.
“Ngươi xem, tay lạnh ngắt rồi” -Thiên Yết cầm tay nàng nói.

Song Ngư giật mình, rút tay về, nhưng tay đã bị Thiên Yết giữ chặt, hắn hơi dùng lực, nàng ngã vào lòng hắn. Đặt nàng ngồi ngay ngắn trên đùi, hắn lên tiếng.
“Còn giận trẫm không?”
“Nô tỳ nào dám có ý giận Hoàng thượng” -Song Ngư mắt nhìn sang hướng khác, không trực tiếp nhìn vào mắt hắn đáp.
“Nhìn trẫm!!” -Thiên Yết lạnh giọng ra lệnh.
Song Ngư cứng đầu.
“Hoàng thượng, thỉnh buông nô tỳ ra”
“Không cho phép tự xưng nô tỳ” -Thiên Yết tay mạnh mẽ, gắt gao giữ chặt nàng, Song Ngư cứ giãy giụa, cố gắng thoát ra khỏi hắn.
“Nô tỳ thân phận thấp kém, không xưng nô tỳ thì phải xưng gì đây?” -Song Ngư nói.
“Xưng thiếp đi” -Thiên Yết nhìn nàng nói, nàng là phi tử của hắn, xưng vậy cũng được mà
Song Ngư nhíu mày.
“Nô tỳ không xứng”
“Nàng . . .” -Thiên Yết tức giận.
Bên ngoài truyền vào tiếng của Hỉ công công .
“Hoàng thượng, đã tới giờ thiết triều!!!!”
Thiên Yết đang muốn hảo hảo giáo huấn Song Ngư, nhưng quốc sự làm trọng, hắn buông nàng ra.
“Đêm nay trẫm sẽ tới” -Sau đó phất áo rời đi.
Song Ngư cảm thấy thật không có cảm tình với hắn tý nào, dám lừa dối nàng, xem nàng như một món đồ chơi sao????
…………………….
Ban đầu nghĩ về chuyện sáng nay, nàng có hơi đỏ mặt, nhưng ở khúc cuối thì khuôn mặt nàng tỏ vẻ bực tức vô cùng.
“Hắn nói tối nay đến? Haizzz, ta không muốn, một chút cũng không!!” -Song Ngư uể oải nói.
…………………………
VinhXuânphủ.
“Xử tỷ . . . !!” -Bảo Bình đẩy cửa phòng Xử Nữ, ung dung bước vào.
Xử Nữ đang ngồi trước bàn, tay đang cầm bút viết gì đó.
“Xử tỷ, tỷ đang làm gì?” -Bảo Bình tiến tới hỏi.
“Lần sau hãy gõ cửa trước rồi vào” -Xử Nữ mắt chăm chú vào tờ giấy nằm ngay ngắn trên bàn, tay cầm bút chậm rãi viết.

“Tỷ tỷ, đừng nói tỷ chuẩn bị cho cuộc thi nha” -Bảo Bình trợn mắt.
“Đúng vậy a!!” -Xử Nữ thật tình nói, nàng chờ ngày này lâu rồi a. Bây giờ chính là thời cơ.
“Tỷ điên rồi sao? -Nữ nhi làm sao có thể vào trường thi?”
“Không sao, ta sẽ cải trang thành nam, như vậy có thể thi rồi” -Xử Nữ bình thản đáp.
“Tỷ ơi là tỷ . . . nếu lỡ bị phát hiện thì sao? Sẽ bị phạt nặng a” -Bảo Bình mếu máo nói, Xử tỷ quả thực rất cứng đầu.
“Ta mặc kệ, ta nhất định phải đi thi” -Xử Nữ ánh mắt kiên quyết nhìn Bảo Bình.
“Được, muội sẽ giúp tỷ!”
“Giúp cái gì a?” -Xử Nữ khó hiểu hỏi.
“Hóa trang” -Bảo Bình cười gian manh đáp.
“Ừ! Đừng biến tỷ thành quái vật là được rồi a” -Xử Nữ gật gù đáp.
Sắp rồi, còn năm ngày nữa thôi, thật chờ mong a.
…………………….
Sơntrang.
Trong một căn phòng lớn, Sư Tử ngồi chễm chệ ở chính giữa, ghế của hắn được bọc bằng da thú trông thật oai. Hắn tư thế ngồi bá đạo, ngã người dựa ra sau, tay chống cằm nhìn tất cả những kẻ đang có mặt tại đây.
“Minh chủ, người tọa vị tại đây đã hơn hai năm, thiết nghĩ đã đến lúc đổi khác?” -Một tên mặt mũi hung dữ lên tiếng, trên người hắn vác theo cây đao rất to.
Mọi người xung quanh xem ra có vẻ đồng tình, liền gật đầu xì xào bàn tán.
“Trật tự” -Sư Tử giọng lạnh lẽo nói, ánh mắt sắc như dao liếc nhìn đám người phía dưới.
“Vẫn như thường lệ, sẽ tổ chức cuộc thi giành chức Võ lâm minh chủ, nhưng lần này sẽ khác, kẻ đánh bại tất cả mọi người trước khi muốn làm Võ lâm minh chủ phải chiến thắng được ta!!”
“Ngài có vẻ quá tự tin đi?” -Tên mặt mũi hung tợn nói.
“Cứ cho là vậy, nếu không vừa lòng, vậy thì đừng tham gia” -Sư Tử ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
“Ta tự hỏi một Vương gia như ngài sao lại thích lăn lộn giang hồ như vậy? Phải chăng nên ở phủ của mình ăn chơi cho qua ngày tháng a?” -Giọng điệu của hắn mỉa mai.
“Ồ! Ngươi cho là ta nên làm như thế sao? Vậy ta nói cho ngươi hay, một khi ta vẫn còn ở đây, người đừng hòng ngồi vào vị trí Võ lâm minh chủ” -Sư Tử giọng nói chắc như đinh đóng cột.
“Ngươi !!!!” -Hắn lộ rõ vẻ tức giận.
“Hừ!! Bảy ngày nữa sẽ tổ chức cuộc thi!” -Sư Tử nói sau đó bước khỏi căn phòng ấy, trở về phòng của mình.
Muốn giành những gì vốn thuộc về hắn? Không dễ đâu! Sư Tử ta chính là thiên hạ vô địch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.