Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 14
“Tiểu thư, người đi lâu quá vậy?”- Tử Liên hỏi.
“Chỉ là muốn thư giản một tí thôi, mai bắt đầu thi rồi, ta phải nghỉ sớm, muội cũng đi nghỉ đi.”- Song Ngư ngồi lên giường, vừa cởi hài vừa nói.
“Vâng .. . tiểu thư hảo nghỉ ngơi”- Tử Liên không hỏi gì thêm, rời khỏi phòng.Đặt mình xuống giường, Song Ngư lẩm bẩm.
“Rốt cuộc hắn là ai?”- Suy nghỉ một hồi, nàng dần thiếp đi.
…………………………..
Long Ngâm điện.
“Hoàng thượng . . . người đã đi đâu vậy?”- Hỉ công công từ xa chạy lại.
“Chỉ là đi dạo chút thôi, trẫm mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”- Thiên Yết trả lời qua loa, bước vào tẩm cung, Hỉ công công giúp hắn cởi thường phục. Sau đó lui ra.
“Phải rồi, ngươi tìm cho ta, trong cung có cung nữ nào tên Song Ngư hay không?” -Thiên Yết dặn dò.
“Dạ”- Hỉ công công khom người.
Thiên Yết tiến tới long sàn, nặng nề nằm xuống, hắn cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Aizzz, một ngày mệt mỏi.
…………………………..
Sáng hôm sau. Hoàng cung có phần nhộn nhịp hơn thường ngày. Hôm nay chính thức bắt đầu tuyển tú nữ.Ma Kết từ sớm đã vào cung, vừa tới Lan Uyển viện đã thấy đám tú nữ đã đứng ngay ngắn thẳng hàng từ lâu, những người đứng trên cùng đều là các tiểu thư có xuất thân cao quý, cha là quan lớn trong triều đình.
“Mọi người cũng biết, hôm nay sẽ bắt đầu tuyển tú. Tất cả sẽ qua bốn vòng thi: Cầm, kỳ, thi, họa. Cầm, thi, họa là để thể hiện tài năng, riêng kỳ là để thể hiện mưu trí của các nàng. Ai trải qua được bốn vòng thi trên, mới đủ tư cách làm phi tử của Hoàng thượng.”- Ma Kết dõng dạc phổ biến.
“Hôm nay chính thức bắt đầu vòng thi Cầm, ta sẽ cho các nàng thời gian một canh giờ để chuẩn bị, sau một canh giờ, vòng thi sẽ diễn ra.”
Đám tú nữ ai nấy về phòng riêng của mình, tự suy nghĩ sẽ biểu diễn bài nhạc nào, ai nấy đều hồi hộp, lo lắng.
“Tiểu thư, người sẽ biểu diễn cái gì?”- Thúy Vân tò mò hỏi.Cự Giải mỉm cười.
Phượng cầu Hoàng- Đây là bài sở trường của nàng, nó chứa đựng tâm tư của nàng gửi tới hắn.
“Tiểu thư, người đã nghĩ ra sẽ biểu gì bài nào chưa?”- Tử Liên nhìn Song Ngư đang ngồi trầm ngâm, mắt khẽ nhắm hờ, dáng vẻ thư thái.
“. . . Còn chưa biết.”- Song Ngư vẫn thủy chung khép mắt, trả lời.
“Cái gì? Sao còn chưa biết? Tiểu thư, người có tính thi hay không đây?”- Tử Liên sửng sốt.
“Thi, tất nhiên phải thi, nhưng có quá nhiều tú nữ, chắc chắn họ sẽ biểu diễn những bài nhạc nổi tiếng, ta không muốn giống như họ.”- Song Ngư rốt cuộc chịu mở mắt, ngữ khí bình thản nói.
“Vậy, người sẽ biểu diễn cái gì đây?”
“Lúc đó rồi tính.” -Song Ngư cười nhẹ, tiếp tục nhắm mắt chờ đợi.
Trải qua một canh giờ. Đám tú nữ có vẻ tự tin hơn hẳn. Nhưng kẻ có tài thực sự chưa biết trước được.Sân của Lan Uyển viện đã được cung nữ xếp đàn ngay ngắn, còn đang chờ người sử dụng tốt chúng. Vì số lượng tú nữ quá nhiều, nên chia làm nhiều tốp biểu diễn, mỗi tốp khoảng hai mươi người.
Cự Giải cùng các vị tiểu thư có cha làm quan nhất, nhị phẩm biểu diễn đầu tiên. Vì là bài sở trường, Cự Giải dường như thể hiện rất tốt bài thi của mình, tiếng đàn của nàng dường như lấn át những tiếng đàn khác, nhưng tiếng đàn khiến cho người nghe một tâm trạng ưu thương, nặng nề, như là tiếng nói của một người con gái gửi tình yêu tới một chàng trai, mong sao chàng trai có thể đáp trả tấm lòng của mình. Tốp đầu tiên chỉ có tám người được chọn.
Lần lượt từng tốp sau tiếp tục lên biểu diễn. Rất nhanh đã đến lượt của tốp cuối, mà Song Ngư là người thuộc tốp ấy.
Vừa ngồi xuống cạnh đàn, rất nhanh đã có tiếng đàn vang lên, đủ loại cảm xúc trên đời, nhưng Song Ngư vẫn chưa chịu chạm vào đàn, chỉ khép hờ mắt như đang suy nghĩ điều gì đó. Ma Kết vừa cảm thấy kì lạ vừa cảm thấy thích thú.
Một lúc sau, tay Song Ngư mới chạm vào đàn, tiếng đàn êm dịu vang lên. Khi thì trầm bổng, cô độc, khi thì hoan hỉ, có lúc lại miên man, khi thì hùng hồn như một bản nhạc ra trận, có lúc lại đong đầy nổi đau. Một bản nhạc đủ bốn sắc thái hỉ, nộ, ái, ố, khiến cho người nghe có cảm giác thật mới lạ, đám tú nữ cùng tốp với nàng sau khi nghe tiếng đàn ấy, chợt sững người, mắt tròn to nhìn nàng đang say mê đánh đàn, quên cả bài thi của mình. Cự Giải đứng một bên cũng hết lòng cảm thán nhìn nữ nhân trước mắt.
“Thật là một kì nữ”- Ma Kết kinh ngạc thốt lên. Mama cùng thái giám đứng ở bên cạnh cũng giật mình bởi lời khen ấy.
Tiếng đàn vừa dứt. Ma Kết không nhịn được mà đứng dậy, vừa tiến xuống phía Song Ngư vừa vỗ tay.
“Hay, hay lắm!”
Sau đó chàng nâng Song Ngư đứng dậy.
“Bổn Vương chưa từng nghe qua bản nhạc này, không biết nó có tên là gì?”
“Chỉ là một bản nhạc do nô tì tự mình nghĩ ra, vốn không có tên.”- Song Ngư cúi mặt nói.
“Vì sao nàng dám dùng bản nhạc này để biểu diễn, nàng không sợ mình không lọt vào vòng sau sao?”
“Sợ! Nhưng là những bài nhạc hay nhất nhất định đã có tiểu thư khác biểu diễn, chỉ sợ không đến lượt nô tì, hơn nữa nô tì không muốn biểu diễn giống với người khác.”- Song Ngư thẳng thắn nói.
“Tốt lắm. Bản nhạc này không có tên. Vậy bổn Vương có vinh hạnh được ban tên cho nó không?”- Ma Kết tươi cười nói.
“Vâng, nhờ Vương gia ban tên.”
“Vậy gọi Hỉ nộ vô thường đi”- Ma Kết suy ngẫm, rồi bật nói ra.
“Đa tạ Vương gia.”- Song Ngư cúi người hành lễ.
“Ha ha ha . . . vậy lần này, người cuối cùng lọt vào vòng sau là nàng. Cuộc thi hôm nay kết thúc, những tú nữ không được chọn có thể rời đi, trong hôm nay hoặc ngày mai.” -Ma Kết nói, cùng đám thái giám và mama rời khỏi Lan Uyển viện.
Đám tú nữ không được chọn hết sức thất vọng, khuôn mặt u ám trở về phòng dọn hành lý. Song Ngư cũng không lưu lại, mà hướng phòng mình đi tới. Bỏ lại những ánh mắt ghen tức ở phía sau. Đám tiểu thư được chọn sớm đã đem nàng trở thành gai trong mắt phải tận lực nhổ đi thì mới có thể an tâm. Về phần Cự Giải, nàng không ghen tị ngược lại còn rất ngưỡng mộ. Nếu có dịp mong được trò chuyện cùng với nàng ta. Cự Giải mỉm cười thầm nghĩ.
“Tiểu thư, người thật giỏi a”- Tử Liên mặt như nở hoa, cười tươi rói nói. Làm thân nha hoàn, chủ tử của mình xuất sắc như vậy, tất nhiên là nàng rất hãnh diện rồi.
“Muội quá lời rồi.”- Song Ngư đỏ mặt nói.
Tiểu thư ngồi nghỉ đi, em đi pha trà cho người.” Tử Liên sốt sắng nói.
Song Ngư ngồi xuống, miệng lẩm bẩm cái tên Hỉ nộ vô thường do Ma Kết đặt.
“Một cái tên hay”- Khẽ mỉm cười, nàng nói.