Hoàng Đạo vương triều

Chương 13


Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 13

Yến tiệc diễn ra linh đình. Những quan đại thần chức tước lớn không ngừng nịnh bợ Hoàng thượng mong con gái mình có cơ hội được sắc phong Phi, thậm chí là Hoàng hậu. Cự Giải được ưu tiên ngồi gần với Hoàng thượng cùng các Vương gia, lãi còn được Hoàng thượng thỉnh thoảng nói chuyện cùng, khiến đám tố nữ sinh lòng ganh gét, đem nàng trở thành cái gai trong mắt.
“Cự Giải, những món ăn này có hợp khẩu vị hay không?”- Ma Kết quan tâm hỏi han.
” Vâng. . . rất vừa miệng.”- Cự Giải mỉm cười nói.
“Cự Giải tỷ, trong viện có ai dám bắt nạt tỷ hay không?”- Nhân Mã miệng vừa nhai vừa nói.
“Mã Ngốc. . . đệ đừng vừa ăn vừa nói như vậy, phun hết tất cả vào mặt của huynh rồi.”- Song Tử chau mày nói. Cự Giải thấy vậy, che miệng cười.
“Không có ai bắt nạt tỷ đâu.”
“Ha ha ha , muội hiền lành, thiện lương như vậy, ai nỡ bắt nạt muội. Nhưng muội cũng không nên giữ mãi tính cách đó, không chừng bị người khác cướp mất nha” -Bạch Dương nói đùa.
Cự Giải toàn thân cứng ngắc, nàng chưa nghĩ tới chuyện này a, đợt tuyển tú nữ này, quả thực có quá nhiều mỹ nhân, tâm Cự Giải có hơi lo lắng một chút.
“Được rồi, đừng trêu chọc nàng nữa”- Thiên Yết từ nãy giờ im lặng, nay lại mở lời.
Bọn họ vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau, nhưng Cự Giải không để ý rằng, phía đối diện nàng, có một ánh mắt luôn hướng tới nàng, từng cử chỉ, từng hành động của nàng hắn đều thu vào tầm mắt, ánh mắt vừa yêu lại vừa hận, nhưng thương cảm cũng không ít.
“Ngưu nhi, đừng ăn nhiều như vậy?”- Ngưu mẫu sắc mặt lúng túng nói. Thật là nữ nhi ngốc a.
Kim Ngưu dường như làm lơ, không thèm để vào tai, tiếp tục chén.Bạch Dương ngồi gần đó, thấy tình cảnh này, không khỏi bật cười.
“Ha ha ha, nữ nhi của Tể Tướng thật hảo ăn.”
“Để Vương gia chê cười rồi.”- Ngưu phụ xấu hổ nói.
“Vì sao lại phải chê cười, những tiểu thư khác ăn uống e lệ, cứng nhắc, không bằng tiểu thư của ngài đây, ăn uống sảng khoái, khiến người khác chưa nếm qua cũng biết món đó ngon a”.

Bạch Dương tươi cười nói, hắn là một tướng quân, hắn không thích thú gì mấy một nữ nhân chỉ biết quy củ, những nữ nhân ấy chỉ hợp với những công tử thích ngâm thơ, thưởng trà, huống hồ hắn lại là một quan võ.
“Cha thấy không? Ngay cả người khác cũng hiểu biết hơn cha và nương nhiều?” -Kim Ngưu nghe vậy, gật gật đầu nói.
“Ngưu nhi, không được vô lễ.”- Ngưu mẫu cốc đầu nàng.
“Nàng tên là gì?”- Bạch Dương nhịn cười vì hành động của hai mẹ con nhà Tể Tướng, hỏi.
“Kim Ngưu a”- Kim Ngưu trả lời.
“Nha đầu ngươi, không biết lễ nghi là gì sao?”- Ngưu mẫu nói bên tai Kim Ngưu, giọng nói mang vẻ tức giận.
Bạch Dương bật cười một cái tên khỏe mạnh. Chàng cười khiến cho khóe mắt cong lại thành một hình vòng cung, khuôn mặt trở nên anh tuấn, gần gũi hơn.
Kim Ngưu chợt sững người ra, nam nhân trước mắt cười thật đẹp, không như những công tử khác, có cười cũng chỉ cười mím môi, nhìn rất gượng, không giống chàng, cười sảng khoái, thật thân thiết. Kim Ngưu cảm thán.
“Ngưu nhi, Ngưu nhi . . .” -Ngưu mẫu lay lay Kim Ngưu đang mê ngắm mỹ nam”.
“Hả? Dạ?”- Kim Ngưu định thần lại, tiếp tục ăn uống, lâu lâu lại liếc nhìn về phía nam nhân có nụ cười tỏa nắng ấy, bất giác cười.
Bữa tiệc diễn ra một lúc lâu, đám quan lại đã ngà ngà say, nhưng không ai dám cáo từ về trước, trừ khi Hoàng Thượng rời khỏi bữa tiệc. Thiên Yết biết được điều này, liền đứng dậy.
“Trẫm hơi mệt, các khanh cứ tiếp tục yến tiệc.”
Nghe vậy, bọn họ tính đứng dậy hành lễ, nhưng Thiên Yết đã ngăn lại.
“Không cần đa lễ.”
Nói rồi, nhanh chóng rời đi theo hướng khác, hắn không muốn lại phải đi qua đám tố nữ, cảm giác rất khó chịu khi bị hàng trăm con mắt dò xét. Các vị Vương gia cũng đã thấm mệt, liền rời đi, về phủ của mình. Đám quan đại thần thấy vậy, cũng lần lượt cáo từ màrời đi. Còn lại đám tú nữ tiếc nuối vì không được Hoàng thượng để mắt tới. Cự Giải cũng nhanh chóng đứng dậy, nàng ngồi lâu, cũng thấy khá mỏi người, liền đưa tay để Thúy Vân dìu nàng về phòng.
Đám tú nữ cũng đứng dậy, bây giờ cũng không còn sớm, ngày mai đã bắt đầu cuộc thi tuyển tú, các nàng phải hảo hảo nghỉ ngơi.
“Tiểu thư, chúng ta về thôi”- Tử Liên lại gần Song Ngư nói.
Song Ngư ánh mắt nghỉ ngợi miên man, dường như không nghe thấy, mãi cho đến khi Tử Liên lay lay vai nàng, nàng mới định thần mà đáp.
“Hửm . . . ừ về thôi.”- Song Ngư đứng dậy, vươn vai, ngồi nãy giờ, thật sự rất khó chịu.
Đi về Lan Uyển viện, phải đi ngang qua Ngự hoa viên. Song Ngư cảm thấy vẫn chưa buồn ngủ, bèn nói với Tử Liên để nàng về phòng trước, nàng muốn đi dạo một lát. Bước vào Ngự hoa viên, cảnh sắc nơi đây về đêm thật đẹp, chỉ có ánh trăng sáng chiếu rọi xuống, khung cảnh mờ ảo, yên bình. Song Ngư rảo bước chậm rãi, nhẹ hít thật sâu, hương thơm thoang thoảng của trăm loài hoa như hòa làm một, thật dễ chịu. Tới gần cái hồ giữa ngự hoa viên, chợt thấy thân ảnh khá là quen thuộc.
………………………………
Trước đó, tại Long Ngâm điện.
Sau khi đã cởi long bào, đặt mình xuống long sàn, nhưng Thiên Yết không tài nào ngủ được. Cảm giác rất khó chịu. Hắn chán nản, đứng dậy, khoác lên mình bộ thường phục, thẳng tiến ra khỏi điện.
“Hoàng thượng . . . người . . .”- Hỉ công công thấy vậy vội hỏi.
“Không cần theo trẫm” Thiên Yết khoác tay nói. Thẳng tiến tới Ngự hoa viên.

*long sàn: giường vua.
…………………………………….
“Tiểu Yết”- Song Ngư kinh ngạc nói.
Thiên Yết đang đứng trước hồ, mắt hướng lên cao thưởng trăng, hai tay chắp ở sau lưng, không khoác long bào nhưng vẫn mang khí thế cao ngạo, uy nghiêm.
Nghe thấy có kẻ to gan dám gọi tục danh của hắn. Khuôn mặt tức giận, xoay người lại nhìn xem kẻ nào ăn gan trời dám gọi hắn như vậy. Đôi mắt sắc bén của Thiên Yết sau khi đã nhìn thấy người trước mắt, chợt giãn ra. Thì ra là tên ngốc hôm đó. Song Ngư vui vẻ chạy lại gần, miệng tính mở ra thì đã sớm bị kẻ khác cướp lời.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”- Thiên Yết hỏi.
“Ăn vận xinh đẹp nhỉ? Không phải là đi hẹn hò với tên thái giám nào chứ?”
“Ngươi . . . ngươi nói ai đi hẹn hò với thái giám hả?”- Song Ngư tức giận nói, dùng chân đạp một cái thật mạnh lên chân Thiên Yết.
“Ai . . . ngươi . .. to gan thật”- Thiên Yết cúi xuống ôm chân nói.
“Hứ! Ai bảo dám nói sai sự thật.”- Song Ngư đắc ý nói.
“Ngươi! Tới đây làm gì hả?”- Song Ngư hỏi ngược lại.
“Trẫm . . à không . . .Ta đi đâu mặc kệ ta.”- Thiên Yết đứng dậy nói, hướng cái đình gần hồ mà đi tới. Song Ngư lẽo đẽo theo sau.
“Đêm hôm không ngủ, ra đây hẹn hò với cung nữ nào phải hay không?”- Song Ngư như một người đàn bà bắt quả tang phu quân mình ngoại tình, tra hỏi.
“Hừ . . .ta không rãnh như ngươi.”- Thiên Yết quay mặt đi nói.
“Tiểu Yết!”- Song Ngư lên tiếng.
“. . . “
“Tiểu Yết”

“. . . “
“Tiểu Yết, Tiểu Yết, Tiểu Yết, Tiểu Yết . . . “
“Chuyện gì?”- Thiên Yết bực tức nói.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”- Song Ngư hỏi.
“Vậy ngươi là ai?”- Thiên Yết không trả lời, hỏi ngược lại.
“Ta hỏi ngươi trước mà.”
“Ngươi trả lời vấn đề của ta đi rồi ta sẽ trả lời lại vấn đề của ngươi”- Thiên Yết khoanh tay trước ngực nói.
“Ngươi trả lời trước rồi ta sẽ trả lời lại ngươi.” Song Ngư không chịu thua.
“Ngươi . . .” Thiên Yết tức giận.
“Hừ”.
“Ngươi, ngươi, ngươi cái gì mà ngươi. . . mặc kệ ngươi, ta đi đây”- Song Ngư không cho Thiên Yết có cơ hội nói tiếp. Nói rồi, xoay người nhanh chóng rời khỏi Ngự hoa viên.
Thiên Yết ngồi đó, tức giận trong lòng đã giảm, nhưng hắn vẫn thật tò mò, rốt cuộc.
“Nàng là ai?”
*tục danh: tên riêng ý. Tên riêng của hoàng thượng không thể gọi tùy tiện được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.