Bạn đang đọc Hoang Đảo Chủ Nô – Chương 10: Vào Rừng
-Tối nay chúng ta không thể tiếp tục qua đêm ở trên bãi biển được,chúng ta phải đi vào trong rừng rậm,xây một nơi trú ẩn,dùng để ngăn cản gió lạnh.
Trương Thành nhìn Dương Mịch cùng Cúc Tịnh Y hai người trước mắt nói.
Sau khi trải qua một phen nói chuyện,Cúc Tịnh Y đại khái đã biết tình hình của ba người hiện tại.
Hóa ra cái tên Trương Thành này chính là thủy thủ đoàn ở trên tàu,vậy mà vừa rồi Cúc Tịnh Y còn tưởng hắn là người dân ở trên đảo,đang có ý nghĩ được cứu liền đã bị dội một gáo nước lạnh.
Hơn nữa ban đầu khi ăn hết đống cua của hắn ta,còn có chút ý nghĩ day dứt,khó xử vốn định xin lỗi Trương Thành,nhưng khi Dương Mịch nói mới biết đó là đồ bỏ đi,liền suýt chút nữa lao lên ẩu đả với Trương Thành một phen,chỉ là một đống đồ bỏ đi,hắn vậy mà thái độ với mình như vậy.
Quả thực chính là quá xấu tính,khiến cho Cúc Tịnh Y ấn tượng khi vừa mới gặp Trương Thành liền đã sinh ra chán ghét.
Hơn nữa khi Cúc Tịnh Y nhìn vào tình trạng của Dương Mịch,thấy nàng không có mặc quần,cái áo là loại của nam nhân,chân hiện tại lại bị bong gân.
Liền càng khẳng định Trương Thành chính là một tên sắc lang vô sỉ,theo nàng suy đoán rất có thể hôm qua Dương Mịch đã bị Trương Thành cưỡng ép một phen,trong lúc phản kháng chạy đi liền đã vấp ngã bị thương,sau đó bởi vì dâm uy của hắn cũng như mặt mũi,sự nghiệp của mình nên mới không dám nói ra,hôm nay nhân lúc Trương Thành đi thăm dò liền trốn vào trong rừng,nhưng bởi vì thấy bản thân mình rơi vào nguy hiểm liền không thể thấy chết không cứu,đành phải ra mặt ứng phó,đúng vậy nhất định là như thế,Mịch Mịch tỷ vì ta lại tiếp tục rơi vào Trương Thành ma trảo.
Nghĩ đến đây Cúc Tịnh Y đột nhiên sinh ra cảm giác có lỗi cực kỳ với Dương Mịch,càng thêm chán ghét với Trương Thành đang tỏ vẻ ở trước mặt.
Quyết định nhất định sẽ bảo vệ thật tốt Dương Mịch,không để nàng chịu thêm ủy khuất,dù sao cho dù là nữ nhân nhưng bây giờ các nàng cũng có hai người,hắn chắc chắn không dám làm bậy.
Trương Thành,cho anh đắc ý ở trong hoàn cảnh này,đợi đến khi trở về liền sẽ cho anh biết tay.
Cúc Tịnh Y hung hăng nghĩ.
Dương Mịch nhìn thấy Cục Tịnh Y ôm chặt mình,cố ý che đi giữa hai chân của mình,trợn mắt nhìn chằm chằm Trương Thành liền hơi khó hiểu,nhưng cũng không để ý quá nhiều liền quay lại hỏi Trương Thành.
-Rừng rậm.
-Đúng.
Nhiệt độ không khí tối qua cô cũng tự mình thấy được,nếu như tối nay còn tiếp tục ở lại chỗ này,cho dù không chết cóng cũng lạnh đến liệt nửa người.
Trương Thành nói đến vấn đề này cũng khiến Cúc Tịnh Y nàng nhớ ra,hôm qua sau khi tỉnh lại,nàng phát hiện ra đã là quá nửa đêm,nhiệt độ thấp đến mức khiến nàng tay chân căng cứng,suýt nữa đã chết cóng,không cách nào ngủ nổi,co quắp giống như chó con nằm trên mặt đất,cũng may thời gian nàng tỉnh lại đã là quá nửa đêm,thậm chí là khoảng 3-4 giờ sáng cho nên phải chịu đựng không khí lạnh không có bao lâu,nhưng như thế đã đủ khiến nàng tiều tụy,cơ thể hư nhược đến đáng sợ.
Cúc Tịnh Y cảm giác nếu như không kịp thời tìm được đến đây sau đó bổ sung đồ ăn cùng nước uống lại có lửa sưởi ấm sợ rằng là đã cảm nặng,có nguy cơ chết lúc nào không hay.
Nhưng mà hiện tại Trương Thành với Dương Mịch tỉnh lại trước nàng gần một ngày,quần áo thì đơn bạc như vậy,hiện tại sắc mặt lại hồng hào rất tốt,cơ thể cũng không có biểu hiện mệt mỏi,không biết là làm cách nào trải qua cả đêm qua.
-Sao nhất định phải là rừng rậm chứ,xây chỗ trú ẩn ở trên bờ biển không được sao?Cúc Tịnh Y không nhịn được hỏi Trương Thành,nàng đêm qua không có lửa nên mới chết cóng,hai người bọn họ có lửa để sưởi ấm,vậy thì xây luôn ở đây cần gì phải phức tạp chạy vào rừng làm cái gì,ở trong rừng rất nguy hiểm,các loại động vật ăn thịt cùng côn trùng,bò sát như rắn,tên Trương Thành này rõ ràng là chả hiểu cái gì về sinh tồn hoang dã cả.
Trương Thành liếc mắt với Cúc Tịnh Y,nói.
-Trong rừng cây cối nhiều,vật tư phong phú,không nói đến có đủ vật liệu để xây dựng nơi trú ẩn,ở đó chúng ta có lẽ còn có thể tìm thấy được nhiều đồ ăn hơn.
Bãi biển nguồn sinh vật quá hạn chế,hơn nữa chúng ta cũng phải vào đó để tìm kiếm nguồn nước ngọt,không thể trông chờ vào mấy quả dừa này được.
Dương Mịch gật gật đầu: Được rồi,nghe anh hết.
Nga,nghe giống như rất có lý đây này.
Cúc Tịnh Y đối với Trương Thành có chút chán ghét,nhưng mà biết rằng mình là loại nữ nhân thiên kim,chân yếu tay mềm,ở trong hoàn cảnh này dựa vào nam nhân như Trương Thành mới là quyết định đúng đắn nhất.
Bởi vì thú thật nàng chưa rơi vào tình cảnh này bao giờ,cũng chẳng biết làm cái gì,có một cái đoàn đội để dựa vào sẽ tốt hơn rất nhiều.
Lại nói,Mịch Mịch tỷ đi đâu,nàng liền theo đấy đấy.
Cúc Tịnh Y: Vậy lúc nào chúng ta xuất phát.
Trương Thành:Sau khi tôi chuẩn bị đủ lượng nước ngọt,ngoài ra còn cần một tín hiệu cầu cứu,tránh đội cứu hộ bỏ lỡ mất chúng ta,hai người các cô giúp tôi để lại tín hiệu ở trên bãi biển đi.
Nói xong Trương Thành liền đứng lên,cởi xuống thắt lưng,lập tức phải đi trèo dừa.
Cúc Tịnh Y thấy động tác của hắn liền hơi đỏ mặt,vội vàng đề phòng lẫn che mặt,nói.
-Lưu manh,anh định làm cái gì ?!!!Trương Thành không để ý đến Cúc Tịnh Y lập tức đi đến dưới gốc một cây dừa gần đó,nối thắt lưng lại thành hình con số tám sau đó xỏ vào dưới giày của mình.
Đây là cách trèo dừa hoặc cây cau mà dân bản địa ngày xưa thường sử dụng,nó được gọi là khóa thừng hai chân.
Nguyên lý của cách này là lợi dụng gò bó của dây thừng,làm cho hai chân dán chặt vào trên thân cây,tăng thêm lực ma sát.
Đồng thời,dây thừng ở giữa hai chân sẽ có thể mắc ở trên thân cây,phòng tránh việc không cẩn thận rơi xuống.
Tuy cây dừa này khó trèo.
Thân cây trơn nhẵn,trên tay cũng không dễ phát lực để bám chắc,một khi không cẩn thận coi như là xong,nhưng kỹ thuật của Trương Thành rất tốt chỉ cần cẩn thận một chút là có thể trèo lên được.
Sau khi trèo lên được,Trương Thành dùng dao cắt xuống toàn bộ quả dừa.
Mà Dương Mịch hai người thấy được động tác thuần thục của Trương Thành kém chút liền há hốc mồm,hắn không phải là khỉ đi.
***Dừa tươi trên cây không giống với những quả dừa già rơi xuống đất,lượng nước bên trong gấp ba lần nhau,Trương Thành chỉ cần bổ một nửa chỗ dừa đó đã lấp đầy chai nước.
Công việc của Dương Mịch hai người đơn giản hơn Trương Thành rất nhiều,chỉ là dùng đá xếp lại một chữ SOS trên bãi biển,thấy Trương Thành bổ dừa lấy nước xong liền để lại một đống quả dừa tươi còn nguyên vẹn ở trên mặt đất có ý định bỏ đi liền tiến lên ôm theo.
Đây đều là đồ ăn cả,các nàng không muốn lãng phí.
-Các cô còn ôm theo mấy quả dừa này làm gì,chúng ta có đủ nước ngọt rồi,không thấy nặng sao? Nhanh vứt đi!Trương Thành vẻ mặt khó hiểu nói.
-Vứt đi? Anh có điên không đấy,nước ngọt khan hiếm như vậy? Hơn nữa anh khó khăn lắm mới hái xuống được,sao có thể nói vứt là vứt chứ.
Dương Mịch ở với Trương Thành lâu hơn,biết rằng kiến thức sinh tồn của hắn rất tốt liền không thắc mắc vứt xuống,nhưng Cúc Tịnh Y thì không cho là đúng,hơi nhíu mày đáp.
-Nói như vậy cũng không sai,nhưng cô cũng phải biết,nếu uống quá nhiều nước dừa,rất dễ nôn mửa và tiêu chảy.
Trong hoàn cảnh đấy cơ thể lại càng mất nước,khi chưa tìm được nguồn nước ngọt ổn định,đừng để mấy chuyện như vậy xảy ra,lại nói ở nơi hoang vu sơn dã như này có rất nhiều nguy hiểm như rắn rết chuột bọ,cô xác định muốn tiêu chảy nhiều lần trong hoàn cảnh như vậy ?Cúc Tịnh Y nghe Trương Thành nói,liền hoảng hốt ném hết đống dừa đi.
Quay mặt đi như từng chưa có chuyện gì xảy ra.
Trương Thành không để ý đến nàng nữa,lấy phao khoác lên người mình,một tay cầm theo chai nước.
Cảm thấy đã chuẩn bị kỹ càng liền không chậm trễ nữa,đi vào bên trong khu rừng.
***.