Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 53: Phát Tìm Vật Tư
Chương 54: Xuất phát tìm vật tư
*
Không như Mai Phương nói, nhóm người Tấn Quốc vẫn còn rất nhiều việc cần chấn chỉnh nên vẫn chưa để ý đến đám sinh viên trẻ là bọn họ.
An táng cho những người đã mất, dọn dẹp sạch sẽ những nguy cơ chung quanh, tu bổ lại hàng rào, xử lí những tàn dư bọn phản bội, phân nhóm đi tìm vật tư…
Hoàn Lam Anh được phân một phòng riêng tương đối an toàn và kín đáo, cô nghỉ ngơi đến khi cơ thể hồi phục hoàn toàn thì đã qua hai ngày sau.
Ngay buổi sáng hôm đó, Tấn Quốc triệu tập tất cả những người có kinh nghiệm thực chiến và có dị năng tập hợp dưới đại sảnh của nhà hàng.
Ăn xong bữa sáng mà họ cung cấp, Lam Anh mở cửa phòng đi xuống cầu thang, trùng hợp với nhóm Mai Phương và Đoàn Vân Khải cũng định xuống.
Nhìn thấy cô, Mai Phương dường như vẫn chưa từ bỏ ý định chào mời cô gia nhập nhóm, vẫn bước tới lôi kéo nói chuyện.
Ngược lại Đỗ Tuyết Nhung bình thường vẫn hay líu ríu thì im thin thít, cúi gằm mặt đi phía sau.
Lam Anh nhìn thoáng qua, thở dài.
Lí do cô không muốn cùng nhóm với bọn họ, có lẽ là do nội tâm còn nhút nhát.
Cô sợ bọn họ không hợp nhau, tựa như Trung, Ngân Đa và Kim Đỉnh lúc trước.
Cũng có thể, là sợ liên lụy bọn họ trước trạng thái tang thi bị phong ấn của cô, chó tang thi tìm đến trả thù.
Và hơn nữa, bây giờ cô còn kí kết với một hệ thống, cô lo lắng sẽ bị bại lộ.
Nhìn như cô đang có mục đích rất rõ ràng, nhưng thực tế dính líu đến mấy cái hệ thống, khiến sâu trong nội tâm cô cảm thấy mờ mịt đến tận cùng.
…
Bọn họ đi đến vừa lúc nhóm người Tấn Quốc đã đến trước đứng chờ ở nơi đó.
Lam Anh nhìn sơ qua, tổng cộng có khoảng trên dưới năm sáu mươi người, không tính những người vẫn giữ nguyên vị trí canh gác.
Trong đây rõ thấy cô và bọn Vân Khải là trẻ tuổi nhất.
Tiếp theo là nhóm người Tấn Quốc tương đối quen thuộc, nhóm chiến đấu với Thiểm Thực Giả và thanh thiếu niên trai tráng còn tính mạnh mẽ hoặc có dị năng.
Nhìn là đủ hiểu, trong số người từng tham gia đánh gϊếŧ xác sống này, nhóm người bên chú Tấn Quốc là mạnh mẽ nhất.
“Như mọi người đã biết, chúng ta vừa trải qua nguy cơ lớn nhất từ khi bước đầu thành lập khu an toàn này.
Chỉ có ba con quái vật mà chúng ta đã thiệt hại gần sáu mươi mạng người.” – Tấn Quốc gằn từng chữ:
“Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, và mười một người mang năng lực.”
“…”
Mọi người thổn thức, Lam Anh đứng nghe có vẻ nghiêm túc, nhưng cũng chẳng nhớ được bao nhiêu câu từ.
Chỉ hiểu ra là chú ấy đang kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý chí sống còn của mọi người, đồng thời nhắc nhở họ phải đồng tâm hiệp lực đối kháng với cuộc sống thiếu thốn tràn ngập nguy hiểm này.
Lam Anh rũ mắt xuống, chỉ tiếc cho ý chí cô hiện giờ không nằm ở nơi này, mà là ở con đường xa hơn, con đường đến căn cứ thành phố H.
“Lân, cậu nói đi!”
Tự nhiên Tấn Quốc gọi người này, Lam Anh có ấn tượng sơ sơ mà tò mò nhìn qua.
Cô nhớ, vết thương thủng trước bụng của anh ta là do chiến đấu với Thiểm Thực Giả đầu tiên.
Đó là một người đàn ông trẻ, để ý hơn, anh ta dường như là người có quyền nói nhất chỉ sau người lãnh đạo là Tấn Quốc.
Người đàn ông trẻ đó nói, bộ dạng bị thương hôm trước giống như đã hoàn toàn hồi phục:
“Tôi sẽ không dài dòng, mọi người vừa nghe Tấn Quốc nói đó, chúng ta cần thiết tìm một lượng lương thực và đồ dùng để rời khỏi nơi này.
Chúng tôi vừa nhận được tin tức, trung tâm thành phố tỉnh Hắc Thủy đã lập nên căn cứ từ nửa tháng trước, và đó sẽ là điểm đến của chúng ta.”
Mọi người nghe vậy, nhao nhao hỏi thăm tin tức từ đâu ra, và vì sao phải rời đi.
Đa số bọn họ đều có người nhà cần bảo vệ, chuyến đi này quá hung hiểm, bọn họ không dám lấy tính mạng người nhà ra đánh cược.
Người đàn ông tên Lân đó nhíu mày ra hiệu im lặng, sau khi giải thích nghi vấn của mọi người rồi nói thêm:
“Một tuần trước, nhóm chúng tôi phát hiện tại tuyến đường BT-KT có một nhóm người dân trú ngụ gần các cửa hàng bách hóa, chúng tôi đã thăm dò, số lượng thây ma bên đó rất thấp.
Ý của chúng tôi là, chúng ta sẽ cử một hai nhóm người thu thập vật tư bên đường BT-KT, tiện thể hội hợp với nhóm người dân bên đó, cùng tiến đến căn cứ.”
Nói đến đây, đa số mọi người và Lam Anh đã hiểu rõ.
Tập hợp đông người tiến về căn cứ mặc dù sẽ rất mạo hiểm, nhưng ở một khía cạnh nào đó, điều này cũng không hẳn là xấu.
Vả lại, đến đó cũng coi như là đã tiến thêm một bước đến mục tiêu, Lam Anh rất chấp nhận.
Mai Phương nhìn Lam Anh, cô ấy biết cô muốn đến tỉnh H, nếu Tấn Quốc đã quyết định vậy, điều này coi như là Lam Anh hoàn toàn chung đường với bọn họ.
Mai Phương nói khẽ với Lam Anh:
“Đi chung với mọi người đi, vẫn an toàn hơn mà.”
Lam Anh gật đầu, rồi cười nhẹ, cô ấy đang nghĩ mình muốn độc lập mà đi sao?
Bên kia, sau khi được phân tích thiệt và hại từ nhóm người Tấn Quốc cùng anh Lân nọ, mọi người thống nhất ý kiến.
Anh Lân sẽ dẫn một nửa người mang dị năng và thanh niên trai tráng xuất phát đến tuyến đường BT-KT góp nhặt vật phẩm cần thiết, tiện thể khuyên bảo nhóm người dân gần đó.
Trong khi bên Tấn Quốc vẫn canh giữ nơi này và chuẩn bị những thứ quan trọng khác sẵn sàng cho chuyến đi.
Mọi người bắt đầu bận rộn trở về, Lam Anh do dự trong vài phút, rồi cô hít sâu, tiến tới chỗ Tấn Quốc đang cau mày đứng một mình suy nghĩ gì đó.
“Ch…chú Quốc!”
Khuôn mặt chữ điền của Tấn Quốc ngạc nhiên nhìn qua khi thấy Lam Anh, khi nhìn kỹ, càng bất ngờ khi người hôm trước giúp bọn họ lại là một cô bé trông nhỏ nhắn như vậy.
Tất nhiên đối với nhóm người cao to trên dưới ba mươi như Tấn Quốc, Lam Anh vẫn còn nhỏ.
“Là cháu!”
“Đúng là người trẻ tuổi có khác, sau này chắc chắn là trụ cột vững mạnh nhất của quốc gia mình!!”
Tấn Quốc vừa cười vừa mở lời khen ngợi, thanh thiếu niên cam đảm đối chọi với quái vật anh ta thấy nhiều người, nhưng cô bé Lam Anh này đúng là một trong những người nhỏ tuổi nhất.
Lam Anh ngượng ngùng một chút, sau đó lấy viên tinh hạch của con quái vật mà cô đào được đưa cho Tấn Quốc trước khi anh ta kịp ngạc nhiên:
“Hấp thụ nó, chú sẽ bảo vệ được nhiều người hơn nữa…” – Lam Anh nói như thế, mặc dù trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng với kiểu người sẵn sàng hi sinh để bảo hộ cho người dân như Tấn Quốc, Lam Anh rất kính trọng.
“Cái này là cháu đáng có được, không cần đưa cho chú đâu!” – Tấn Quốc nói, đưa bàn tay to xoa đầu cô như đang dặn dò một cháu gái:
“Chú còn có đồng đội cùng kề vai chiến đấu, cái này cháu cứ giữ lại cho mình dùng.
Càng mạnh, càng sinh sống tốt đó cháu!”
Nhìn Lam Anh, Tấn Quốc nhớ đến cô con gái vừa tốt nghiệp đại học của mình, thoáng có cảm giác buồn bã.
Nhưng Lam Anh vẫn giữ nguyên lập trường của mình, dúi viên tinh hạch vào tay Tấn Quốc rồi chạy biến.
“…”
Nhìn theo hướng cô bé chạy lên tầng lầu, cảm xúc sa sút thoáng biến mất, Tấn Quốc bật cười.
…
[Túc chủ à…]
Khi Lam Anh về đến phòng và khóa kỹ cửa, Hệ Thống AinX cũng rất tiếc nuối réo gọi Lam Anh:
[Nếu có viên tinh hạch đó, chúng ta sẽ đạt càng nhiều năng lượng tinh nguyên hệ thống hơn ấy.]
“Biết rồi, lần sau ta tự đi săn cho mi! Vả lại, vẫn có mấy viên tinh hạch của tang thi sơ cấp mới góp nhặt hôm trước nữa mà.”
Hệ Thống AinX: […]
Nó không thèm, người cần hơn là túc chủ cơ mà?
Lam Anh chỉ mỉm cười, cô rất muốn mạnh mẽ lên một cách nhanh chóng, nhưng cô cũng sợ bản thân đạt được năng lượng quá nhiều, cô sẽ sinh ra thái độ ỷ lại hoặc kiêu ngạo.
Cô muốn mình mạnh mẽ, không chỉ lực lượng, mà còn có cả chiêu số bảo mệnh.
…
Không gian yên tĩnh một mình, Lam Anh chưa vội vàng hấp thu tinh hạch trắng, mà kêu gọi hệ thống Đối Kháng Mạt Thế.
“Hệ thống Đối Kháng Mạt Thế đã tiến vào trạng thái mở ra…!Kí chủ, ngài cần gì ạ?”
“Ta muốn số liệu hóa năng lực của mình, được không?”
“Nguyện phục vụ vì kí chủ…” – Âm vang điện từ của Hệ thống vang lên trong đầu cô gái.
#k