Hoàn Lam Anh

Chương 52: Đả Kích!


Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 52: Đả Kích!


Chương 53: Bị đả kích
*
Hoàn Lam Anh nhanh chân đuổi kịp bọn họ, năng lượng hệ Không gian và hệ Thủy sẵn sàng tụ lại trong lòng bàn tay.
Đến trước cổng một nhà dân ba tầng thì họ nhìn thấy thảm cảnh, một mớ cơ thể con người bị xé nát bấy rải rác trước cổng nhà tan hoang, bao gồm người dân và cả đồng bạn đã liều mình canh giữ.
Mọi người bi phẫn xông lên, một con Thiểm Thực Giả đang vươn lưỡi xoắn lấy đống huyết nhục, hình thể có vẻ gầy hơn con quái vật vừa nãy.

Đôi mắt màu máu xoay tròn nhìn đám đồ ăn xông lên định bắt lấy nó.
Bắp chân quái vật động đậy, lặp tức bật ra xa hơn chục mét tránh đi mấy quỹ đạo dị năng vừa công kích đến, nó vẫn thảnh thơi nhai nhai mớ huyết nhục vừa cuốn vào hàm.
Trong miệng gầm gừ mấy tiếng cảnh cáo khiến mọi người càng thận trọng.
Người đàn ông chỉ huy và Lam Anh chạy đến chậm hơn phía sau, con mắt thị huyết của quái vật nhìn qua rồi phát sáng ra ánh đỏ.

Nó đã xác nhận được hai người đến chậm này tản ra nguồn năng lượng khiến nó thèm thuồng muốn nhai nát.
Quái vật gào lên, hưng phấn nhào đến.

Hai người cường hóa cơ thể lặp tức chặn lại nó, quái vật không để ý nên bị cường lực giam cầm, tốc độ chậm lại.

Ba người có dị năng nguyên tố nhanh chóng tung ra chiêu hiểm, mục tiêu là đầu của nó.
Tuy nhiên: Vụt!
Hình ảnh con quái vật lắc lư rồi tan ra hòa vào không khí, mọi người hãi hùng khiếp vía cuống quýt lùi lại bảo vệ nơi hiểm yếu.
Tàn ảnh! Là tàn ảnh!!!
Lam Anh cũng kinh hãi đứng lại, căng người đề phòng mọi thứ chung quanh.
Cường hóa chi sau? Tốc độ? Hay ảo ảnh? Mọi người tập trung tinh thần và đoán.

“Gió, là gió! Đừng để nó lừa.” – Ngay lúc này, Tấn Quốc thở hổn hển rống to nhắc nhở, mọi người bừng tỉnh.

Bằng vào lực lượng của gió, quái vật đã nhanh đến mức có thể di động tạo ra ảnh ảo.
Vừa lúc quái vật từ phía nào đó vươn cánh tay cuồn cuộn lực lượng xông đến, một người nhanh tay lẹ mắt vung ra một quả cầu lửa nóng cháy.

Cầu lửa nện vào móng vuốt, quái vật lại biến mất chỉ còn mảnh vỡ tàn ảnh, nhưng mọi người đã mơ hồ ngửi được mùi khét trong không khí.
Mọi người thở phào, may mắn là con quái vật lần này có da giòn hơn con vừa nãy, nếu không thì với sức chiến đấu ít ỏi còn sót lại của bọn họ, thì khó mà nói.
Thấy rõ vị trí quái vật tấn công là nơi Tấn Quốc và Lam Anh đang đứng, người có dị năng kim loại và hai người cường hoá vây hai người vào giữa, bốn người còn lại đứng lưng tựa lưng với nhau.

Nghe trong tiếng gió mơ hồ trộn lẫn tiếng gầm gào của Thiểm Thực Giả.

Tấn Quốc vừa bị quái vật cho một cú đau đớn nên cần chút ít thời gian tụ lại năng lượng, cũng là chỉ huy cần trọng điểm bảo hộ.
Lam Anh nhắm mắt thực hiện kết nối với không gian cảm nhận vị trí của Thiểm Thực Giả mang dị năng gió.
Trong màn ảnh tối mịt có từng luồng năng lượng bay bổng giữa không trung, càng nhận rõ từng nguồn năng lượng, Lam Anh lặp tức nhận ra nguồn lực lượng mạnh mẽ di động loạn xạ trong không khí.

Đó chính là nó! Nó đang di chuyển đến chỗ năm người bọn họ đang đứng.
Quái vật càng mạnh càng cần nguồn năng lượng lớn để thăng cấp, không khó để nhận ra nó đang tìm cách nuốt trọn năm người đang tụ lại lực lượng.
Lam Anh mở choàng mắt, chỉ vào một vị trí cách bọn họ năm mét:
“Ngay đó!”
Cô dùng lực lượng không gian vô hình chặn đứng lại bước chân nó vài giây, mà vài giây này cũng đủ để mọi người phản xạ.

Người hệ kim loại vung ra xích sắt cuốn lấy quái vật vừa hiện thân từ ngọn gió.


Hai người cường hóa cơ thể không nói mà ăn ý xông đến giữ hai chi của nó, góc độ xảo quyệt tránh đi cái đuôi và nơi đầu lưỡi có thể vươn đến.

Bốn người bên kia chạy qua tung dị năng đánh vào sau ót nó.
Đã đến lúc nên thử thách giới hạn của cơ thể này!
Lam Anh tụ lại lực lượng trong cơ thể, hung hăng xông qua kéo lấy và xé đi một cánh tay của nó, bước chân nện xuống mặt đất thậm chí để lại một dấu vết nặng nề.

Đồng thời, tay trái tạo ra hai mũi tên nước nén lại, đâm thẳng vào đôi mắt lòi của nó.
Quái vật bị hạn chế, công kích từ bốn phía liên tục đập vào cơ thể, nó vươn một cánh tay trước hung ác xả cơn tức về phía trước, cú đánh khiến Lam Anh văng ra xa mấy mét.
Bịch!
Tiếp xúc với mặt đất lạnh băng, Lam Anh cảm thấy bên lưng mình như muốn rụng rời thành vài khúc, cô nằm ngửa trên mặt đất nhe răng trợn mắt nghi ngờ.

Mẹ kiếp! Rõ ràng cô đã được hệ thống cường hóa cơ thể rồi cơ mà.

Sao chỉ có một cú huơ tay của Thiểm Thực Giả thôi mà đã bị hất văng đi vài mét rồi?
Tấn Quốc nhìn thiếu nữ với ánh mắt ngạc nhiên và thông cảm.

Vừa rồi khi Lam Anh bùng nổ lực lượng cơ thể ra thì Tấn Quốc đã phát hiện, sức mạnh này lớn gấp năm sáu lần con người bình thường.

Tuy nhiên, vừa lúc nãy anh ta cũng đã bị Thiểm Thực Giả cho một cú đến chấn thương, đủ để biết đám quái vật này khó giải quyết đến mức nào.


Cũng may cho cô là nó không dùng cái lưỡi.
Chút tự tin vừa mới được cường hóa hoàn toàn bị dập tắt, nhìn lại Thiểm Thực Giả đang bị vây công, cánh tay nó cũng chỉ có một vết rách.
“Bị đả kích đi thôi? Túc chủ.”
Nếu Aiktimal thường hay an ủi thì AinX đúng là ngược lại.

Đúng kiểu hệ thống thích cười nhạo người chủ yếu ớt.
Lam Anh cắn răng đứng lên:
“Không cận chiến được thì xạ chiến!” Đồng thời cũng tự cổ vũ mình, với lực lượng này thì vẫn có thể xét nát xác sống cấp thấp mà.
Quay lại trận chiến, Thủy hệ đối với thứ quái vật da dày thịt béo này quả là trứng so với đá.

Con quái vật vẫn có thể tấn công những người xong quanh dựa vào khứu giác.

Lam Anh đành đứng bên cạnh Tấn Quốc, một người sử dụng lát cắt không gian tùy thời cắt tứ chi của nó, một người sử dụng lực lượng hư không đánh lén.
Qua một lúc quần công hợp lực ăn ý của bọn họ, quái vật mang dị năng của gió cuối cùng cũng ngã xuống, vết thương trí mạng vẫn là sau ót ngay đầu não của chính nó.
*
Cuộc chiến sống và chết đến hồi kết với mấy chục mạng người, và xác của ba con quái vật mang cấp cao nhất mà bọn họ từng đụng độ đến.
Cảm xúc của mọi người rất xấu, khuôn mặt chữ điền của Tấn Quốc càng sa sút, anh ta tập hợp lại mọi người, hít sâu chỉ huy:
“Người trẻ còn khỏe mạnh bước ra cùng tôi dọn dẹp đám xác sống bên ngoài.

Những người còn lại xử lí xác chết và mùi máu…”
Mấy chục mạng người dưới tay quái vật đa phần là nhóm người dân yếu nhược bị chúng tìm ra.

Cảm xúc của người nhà bọn họ còn u ám hơn những người tham gia chiến đấu và bảo vệ nơi này.

Tấn Quốc để lại vài người có tiếng nói trấn an bọn họ, rồi lê cơ thể mỏi nhừ mang một nhóm người tản ra bên ngoài diệt xác sống cấp thấp.

Lam Anh cùng với vài người theo phân phó tản ra một hướng, trùng hợp là có Mai Phương và Đoàn Vân Khải đi cùng.
“Lam Anh!”
Mai Phương gọi một tiếng, ngạc nhiên và thở phào đi bên cạnh cô:
“Thật là may mắn, tôi cứ nghĩ lần này mọi người sẽ bị diệt mất rồi.”
“Khi nào mà mọi người được thả ra?” – Lam Anh hỏi, nhìn qua Đoàn Vân Khải vẫn ổn định đi sau vài bước.
Mai Phương trả lời:
“Ngay lúc mấy con quái vật đó đến, tình cảnh lúc ấy quá hung hiểm, nếu không hợp sức thì quá nguy.

Nhóm người lúc trước bắt bọn mình về là nhóm làm phản, quản lí không ra gì hết nên mới để chuyện hung hiểm này xảy ra.”
Dĩ nhiên, người lãnh đạo tuyệt đối là người đàn ông tên Tấn Quốc và đồng bạn của anh ta.

Nếu không có họ, nhóm người già và trẻ nhỏ đâu thể được bảo vệ gắt gao đến lúc này.
“Nhóm sinh viên của bọn mình mang tỉ lệ dị năng cao nhất, bọn tôi nghĩ người thủ lĩnh kia sẽ giữ chúng ta lại khu an toàn này.” – Mai Phương suy ngẫm vài phút trước khi mở miệng nói với Lam Anh.

Lam Anh tự nghĩ, cô ấy đang tự coi trọng bản thân quá sao? Nhưng mà cũng tốt, người trẻ thường có sức sống và hy vọng cao hơn trong cái thế giới tàn khốc này.
Vừa nãy lượng dị năng tiêu hao để chiến đấu khá lớn, nên giờ Lam Anh cũng rất muốn nghỉ ngơi, nhưng mà, cô vẫn muốn góp một chút sức của mình để tham gia bảo vệ nơi an toàn tạm thời này.
“Lam Anh à, cô gia nhập với bọn tôi đi.” – Mai Phương nói như thế.
Lam Anh đột nhiên quay lại nhìn cô ấy, khẽ nhúc nhích môi, sau đó cô không nói gì, quay đầu lại mà bước tới dọn dẹp xác sống.
“Lam…” – Mai Phương ngơ ngác kêu, Đoàn Vân Khải bước tới kéo tay cô ấy, anh ta lắc đầu nói:
“Cô ấy không muốn ở lại nơi này, có khuyên bảo cũng vô dụng, vả lại…” – Anh ta dừng một chút rồi tiếp:
“Có lẽ cô ấy không muốn cùng với chúng ta thành một đội.”
Mai Phương muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thể thốt nên thành lời.
Thời buổi này, có ai muốn nguyện ý tin tưởng người khác không điều kiện chứ?
#k


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.