Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 34: Tranh Giành Chém Gϊếŧ1
*
Trong khi Lam Anh vẫn còn di chuyển chậm rì phía sau.
Thì nhóm của Thiện Thuật và Nhựt Thư đã dọc theo con đường DT1747B hiểm hiểm chạm đến giao lộ quốc lộ A1 rộng lớn.
Chỉ cần họ cố tránh né tang thi và di chuyển nhanh hơn nữa, tỉ lệ gặp quân đội nhân dân càng cao.
Tang thi càng ngày càng mạnh, người gia nhập hoặc mặt dày xin đi cùng càng nhiều, đội ngũ bắt đầu có thương vong do đội có người già và trẻ nhỏ.
Thiện Thuật và Nhựt Thư dẫn đầu đã dần thấm mệt với rắc rối mà những người đó gây ra.
“Toàn kéo chân sau!” Mỗi ngày đều có người mạnh khỏe oán giận kiểu vậy.
Có lần bị hơn hai mươi tang thi vây quanh.
Đáng lẽ ra với nhiều thành viên mang dị năng và thông minh như vậy sẽ an toàn vượt qua.
Nhưng sức lực của tang thi đột ngột thoát khỏi dự đoán, thậm chí có tang thi biến dị.
Những điều này không chỉ gây ra thương vong mà còn bắt đầu khiến họ khiếp sợ, hoang mang.
Thương là bên nhóm người trẻ tuổi, vong mạng nhiều nhất là người già và trẻ nhỏ.
Đó chỉ là nguyên nhân khách quan, chủ yếu chính là họ chưa phát hiện ra viên tinh hạch.
Tất nhiên, ai cũng không rảnh rỗi chẻ đầu và mò sọ não xác chết.
Áp lực tâm lí và không may mắn.
Tuy nhiên, chỉ có Phạm Băng biết điều này.
Nhưng Phạm Băng cũng không có ý định cho kẻ thứ hai biết, mà chỉ lén thu họach một mình.
Đội ngũ vì thế dần rơi vào hạ phong.
Trong khi đó,
mặt trái của con người dần dần lộ rõ.
_________ Giờ,
Đội ngũ đang đứng trước một tiệm xăng dầu cỡ lớn, nhưng nơi này dường như đã bị người khác càn quét một lượt.
Các cửa hàng bánh trái, tiệm tạp hóa lớn, các quán ăn, cà phê ven đường …!cũng đã bị dọn trống rỗng.
Những thứ sử dụng được không còn lại bao nhiêu, vài xác sống lẻ tẻ.
Nơi này là chợ CN.
Mọi người đều thất vọng, họ đã đến chậm.
Mấy ngày nay thức ăn đã sắp hết, đa phần là họ tìm từ những nhà dân bỏ trống.
Đồ ăn cũng không được bao nhiêu, nên giờ nhìn ai cũng gầy ốm xanh xao.
Cả nhóm Nhựt Thư cũng vậy.
Trước tiên, mọi người không ai nhắc ai liền bắt đầu tràn vào các tiệm bánh mì còn sót lại, nạy cửa, cạy kho hàng.
Nhóm người Nhựt Thư nhảy xuống xe đi qua hội họp cùng bên Thiện Thuật.
“Thấy thế nào?” Nhựt Thư hỏi anh ta.
Nơi này giống như đã được người khác thanh lý (dọn dẹp) hết tang thi vậy.
Nhưng nhóm người Nhựt Thư vẫn cảm thấy kì quái, ám ảnh từ con quái vật lưỡi dài lần trước vẫn luẩn quẩn trong tâm họ.
Thiện Thuật lắc đầu: “Không rõ.” Hốc mắt thâm quầng, chứng tỏ anh ta cũng chịu khổ mấy nay.
“Nhưng nếu chậm nữa thì bọn người đó sẽ lấy hết.”
“Những người đó quá quắc!” Ngọc Thảo bình thường tương đối dễ chịu và thoải mái, nhưng cũng nhịn không được cắn môi oán.
“Thiện Thuật! Anh cứ che chở cho họ mãi như vậy sớm muộn gì cũng tự tìm đường đói chết.”
Kỳ Kỳ dậm chân nói.
Phạm Băng đứng cạnh, đang nhìn quanh xem còn nơi nào có thể xuống tay không.
Cô rất vui thú, mấy ngày nay tuy không thể lén lấy tinh hạch tang thi từ tay mấy người này gϊếŧ, nhưng cô cũng thu thập được năm sáu viên.
Liên tục ném vào không gian để tăng diện tích.
Bây giờ không gian của cô (P.Băng) đã tăng đến hai nghìn mét vuông.
Kết quả này vẫn chưa vừa lòng lắm nhưng thật sự đãi vui sướng đến đắc ý.
Hiện tại ngoài hai người kia (N.Thư và T.Thuật) ra thì tiếng nói của cô là cao nhất.
Bởi cô hay lén trao đổi vật tư với hai người đó, nên hai người đó vẫn ngầm đồng ý với các yêu cầu của Phạm Băng.
Tiên quyết nhất là không được để cho đám người mới gia nhập kia biết đến!
Lại nói về nhóm này vì sao gầy ốm.
Chiếu cố một đám người mới gia nhập: thu thập được vật tư chia cho họ, gϊếŧ xác sống thì họ lùi xa phía sau, mà đám người này lại có mấy đứa con nít hay khóc nháo…!Mấy lần suýt bị xác sống đàn vây lại.
Cãi nhau ư?
“Các cậu còn trẻ, nên giúp đỡ chúng tôi một chút.”
“Gia đình tôi đã hai ngày không có cơm ăn, xin các cậu tìm giúp với!?”
“Sao các cậu có thể vô nhân tính mà đẩy chúng tôi vào đám ghê tởm này được chứ?!”
“Tụi mày cứ đánh xác sống đi, tao nhất định sẽ trả đủ tiền nếu lên được tỉnh XX…”
“…” v.v
Các loại từ ngữ từ khuyên giải, khóc lóc cầu xin, uy hiếp, đe dọa, mắng nhiếc, giảng giải đạo lí đều có…
Phiền hà đến nỗi người hiền lành như Như Ý và hung hăng như Tần đều bị họ làm cho mệt tâm mệt thần.
Cái gì cũng không muốn nhiều lời.
“Nếu anh còn nhân nhượng nữa thì bọn em sẽ tách khỏi đội ngũ.”
Tần gằng giọng nói với Thiện Thuật, đôi mắt phủ tơ máu hiện rõ mệt mỏi quá độ.
Cậu ta nói vậy, Phạm Băng, Kỳ Kỳ cùng một thanh niên khác cũng đứng thành một bên.
Thiện Thuật buồn bực định kéo cậu ta:
“Đừng làm mệt đầu nữa! Phạm Băng, đồ của mọi người đều ở trong không gian của cô, cô đừng có nháo loạn nhóm nữa!!?”
Tần hất tay anh ta ta, cậu ta không cần sợ Thiện Thuật nữa, lần trước được Phạm Băng lén cho sử dụng một viên tinh hạch kiến năng lực cậu ta đã tăng lên, nên giờ cậu ta mớ có dũng khí muốn độc lập.
Nhóm người mới gia nhập kia thật sự quá phiền phức, bản thân còn chưa đủ ăn đủ ngủ thì làm sao có đủ tâm và sức để chiếu cố đám người đó!?
Phạm Băng cũng mắt lạnh nhìn, sau đó không để ý đến họ, đi vòng qua.
Nếu nhớ không lầm thì nơi này có mấy tiệm tạp hóa lớn, đi một đoạn nữa sẽ có vài cái siêu thị.
Nhóm người thấy cô ta di đến mục tiêu thì cũng nhanh chân chạy qua, chỉ sợ đồ vật bị người lấy hết.
Kết quả_____,
“A! Lại có một đám người đến muốn giành kìa!”
“Lại tới nữa, tiệm này lớn cũng không có chỗ cướp đồ được!”
“Móa!! Bọn này đến trước, muốn giành hả? Giành vỏ chuối đi!”
“Tụi bây ngon thì mở cửa kính đi! Xí…, mạnh miệng lắm mà!”
“…”
Đội ngũ hơn ba mươi người bên Nhựt Thư và Thiện Thuật, Phạm Băng há hốc mồm, cằm sắp rớt xuống đất nhìn một đám người vây quanh cửa tiệm rộng lớn.
Phía bên kia cửa kính, một đám lít nhít xác sống dán răng nanh gầm gừ, bộ dạng muốn xông lên ăn hết đám người trước cửa.
Đám người đứng trước cửa kính kia đã nhắm vào cửa tiệm lớn này, hơn nữa họ cũng nghe đồn quân đội nhân dân sắp đi ngang, nên tụ tập càng đông người.
Tuy nhiên, không có ai dám mở cửa, bởi một đám xác sống đang nhìn chằm chằm họ.
Nhìn thấy một nhóm hơn ba mươi người đến, ánh mắt của đa số bọn họ dần hiện lên cảnh giác và ác ý.
.