Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 33
*
Sáng sớm.
Bầu trời âm u, mây xanh sớm đã hóa thành vô số đám khói màu tím đỏ quỷ dị, tựa như chất độc hóa học cực mạnh, lơ lửng trên đầu khiến người ta hốt hoảng vì sợ chúng đổ ập xuống.
Bốn người và một trẻ con đang ngủ trong xe thì âm thanh đập và cào cửa kính vang lên chói tai.
Hoàn Lam Anh giật mình tỉnh dậy đầu tiên.
Cô dụi mắt quan sát, có hai con tang thi.
Lực của chúng khá mạnh đã bắt đầu làm nứt cửa kính.
Bé gái giật mình mếu máo muốn khóc, Trung vỗ vỗ lưng bé:”Đừng nháo!”
– Xuống xe mau!
Cả năm người sống nhảy khỏi xe, cùng lúc đó hai con tang thi đã đập vỡ cửa kính.
– Hai zombie này hình như mạnh hơn mấy con zombie hôm qua.
Trung cau mày nghiêm trọng nói, tất nhiên là trừ tang thi biến dị hỏa hệ kia.
Kim Đỉnh ôm bé gái chạy ra xa một khoảng, cả hai đều là đối tượng mà tang thi cấp cao muốn xuống tay nhanh nhất, nên nhất định phải tránh xa cuộc chiến.
Lam Anh, Ngân Đa và anh Trung cầm lấy vũ khí khẩn trương nhìn tang thi vòng qua xe đến gần.
Cơ thể lở loét đầy thịt thối của tang thi gào rống đánh tới.
Lam Anh nhanh nhất vòng qua nó, vung búa.
Phập.
Ngân Đa cơ hồ há to miệng kinh ngạc, lưỡi rìu sắc bén chỉ chém sâu vào mấy centimeter, máu tanh hôi rỉ ra, tang thi kia tức giận, theo bản năng gào thét đánh tới phía trước.
Ngân Đa giật thót, cơ thể nhấp nháy một cái liền đứng xa ba mét.
Dị Năng của Ngân Đa sử dụng hợp lí sẽ rất siêu phàm, nhưng cô ấy lại hay xúc động, làm tốn năng lượng khi vận hành trong một ngày.
Trong khi Trung lại là mục tiêu kế tiếp của tang thi đang đánh đến, anh ta đưa vũ khí lên đỡ.
“A!”
Lam Anh choáng váng né móng vuốt của tang thi thứ hai thì nghe tiếng kinh hô của Ngân Đa.
Quay nhìn thì thấy Trung bị đánh bay, đụng rầm vào mặt đường, anh ta một tay ôm dưới ngực, một tay chống đỡ cơ thể lên.
– Mạnh quá..!
Lam Anh cúi người né tang thi nhào tới, Ngân Đa lại di động sang sau lưng dùng thanh thép đánh vào gáy nó nhưng không ăn thua.
Rõ ràng lực lượng của hai con tang thi này mạnh gấp hơn ha ba lần con người, người bình thường bị Ngân Đa mạnh bạo gõ như vậy chắc chắn sẽ thủng lỗ đầu.
Lam Anh tung ra một lưỡi dao nước màu lam.
Xoẹt!
Trung cũng nhân cơ hội vung gậy đánh tới phần đầu tang thi.
Máu tươi phun ra, nhưng đầu tang thi vẫn lì lợm không rơi xuống, ngược lại lung lay treo tại cổ làm mọi người chua cổ họng.
“M**”!
Lam Anh nhịn không được cũng chửi tục một tiếng, lại sơ hở để con tang thi còn lại cào một cái trên lưng.
“Á!”
Móng của chúng hình như dài hơn xác sống sơ kì, lại làm rách áo khoác bên ngoài, lặp tức Lam Anh cảm thấy lưng đau rát, cô nhịn đau lại tránh khỏi răng nanh của nó.
Ngân Đa và anh Trung hợp lực đánh lạc hướng con tang thi sắp đứt cổ, Trung vung tay đánh gãy rạp hai cánh tay đầy móng vuốt của tang thi.
Sau đó Ngân Đa chớp nhoáng biến ra phía sau lưng nó, thanh thép chém ngang, cái đầu đầu máu liền lộp bộp rớt xuống.
Theo Lam Anh đoán, Trung hẳn là gãy xương sườn rồi, nhìn sắc mặt tái đi và tay luôn ôm dưới ngực là biết.
Ngân Đa cũng thở hồng hộc, xem ra dị năng cũng tiêu hao khá lớn.
Lam Anh nhấc chân lùi xa tang thi, đưa tay hình thành một mũi tên nước phóng vào giữa trán của nó.
Pụp!
Thành công!
Lam Anh nhảy lên trong đầu, mũi tên nước hoàn toàn đâm xuyên qua đầu tang thi, tuy nhiên vị trí lệch sang mi tâm một chút, Lam Anh thừa cơ đưa búa lên chém ngay trán nó.
Đầu tang thi rốt cuộc bị bổ ra.
Lam Anh đoán, nếu sử dụng lưỡi dao nước thì lực lượng dị năng sẽ bị tán đều ra, sát thương không rõ ràng.
Còn mũi tên nước thì lực lượng dị năng sẽ tụ lại một đường thẳng, vì vậy mũi tên mới có thể đâm xuyên hộp sọ cứng ngắc của chúng.
Phát hiện này làm cô rất mừng.
Hóa ra dị năng không nhất thiết là ảo diệu, vẫn có thể suy luận theo một vài cách thông thường.
Lam Anh lấy cán búa khuấy loạn trong hộp sọ, một viên tinh hạch nhỏ màu trắng đục lẫn lên với óc nhão.
Cô không hề ghét bỏ nó( t.hạch) dơ bẩn mà cầm lên.
Nó không chỉ giúp tăng năng lực của bản thân mà còn có thể là vật cứu mạng lúc hiểm nguy, cô cũng suy đoán sau này nó sẽ trở thành thứ “tiền tệ” đổi được vật tư nếu thiếu thốn(?)
Ngân Đa không hiểu nhìn Lam Anh, Kim Đỉnh cũng ôm bé gái đi lại, bịt miệng nôn khan.
Lam Anh coi như viên tinh hạch màu đỏ nhạt kia cũng có phần của mấy người họ, nên cô giao viên tinh hạch này vào tay Ngân Đa:
– Đây là viên tinh hạch, tôi nghĩ nó có thể giúp tăng dị năng nên đào ra, cho bạn.
Lam Anh nói là mình nghĩ chứ không hiêu rõ, thật ra cô cũng hơi thẹn nếu họ đòi chia viên tinh hạch đỏ kia.
Ngân Đa tròn mắt ngạc nhiên thốt lên:
– Thật? Thật á!!?
– Lúc trước tôi vô tình có một viên, sử dụng thì có cảm giác năng lượng tăng lên, nên đoán vậy!
“Aaaa!!” Ngân Đa thích thú chùi chùi viên tinh hạch, lăn qua lăn lại nhìn, sau lại ngượng ngùng đưa cho cô:
– Thôi, viên này là của bạn, cũng nhờ bạn nên hôm qua với lúc nãy bọn tôi mới thở được mấy hơi, nếu không thì cũng bị thương nặng rồi!
Lam Anh chưa nói gì, cô bước tới đào quả đầu của tang thi còn lại, mùi nặng nề dính trên quần áo đã sớm hun cho mũi cô nghẹt lại.
Ngân Đa cũng mò lại giúp Lam Anh tìm kiếm.
Trung bước tới bịt mắt bé gái lại, vừa nãy đã nghe Lam Anh nói về tinh hạch, cùng quan sát hai viên góc cạnh trắng đục, nhỏ bằng ngón tay.
“Thứ này nên dùng như thế nào?”
Lam Anh do dự, lúc trước là Hệ Thống chỉ cô nắm trong tay hấp thụ, còn việc nuốt tinh hạch là phi bằng ép cô nuốt.
Nếu là Ngân Đa thì cô còn chắc chắn, nhưng Kim Đỉnh và Trung thì biểu hiện dị năng không rõ ràng, cô cũng không thể lôi họ ra thí nghiệm được.
Nghĩ mấy vòng, cô nói:
“Tôi không chắc nữa, Ngân Đa muốn thử trước không?”
Hai người còn lại lo lắng nhìn cô và Ngân Đa, ngược lại Ngân Đa rất vui gật đầu.
“Thật muốn chứ?” Lam Anh hỏi lại cho chắc.
“Lam Anh thử lại được không?” Kim Đỉnh không tin tưởng lắm hỏi lại.
Trung cũng không chắc chắn nhìn Lam Anh ý muốn hỏi, lỡ như Ngân Đa bị thương gì gì thì sao.
Lam Anh biết họ nghĩ như vậy là đúng, nhưng vẫn nhịn không được buồn và cô đơn trong lòng.
Ngân Đa chưa phát hiện ra không khí xấu hổ, cô ấy vẫn mân mê viên tinh hạch:
– Lam Anh, chỉ tôi sử dụng đi!
Lam Anh niết một viên tinh hạch, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lần nữa mở ra, viên tinh hạch đã mất, thay vào đó là một lớp bụi phấn li ti, con mắt biến dị của cô còn nhìn thấy một tia khói đen định bay ra, nhưng lại bị một sợ tơ 《ám hệ》 của cô cuốn lấy lôi vào.
Lặp tức, cô nhận thấy được một nguồn lực lượng miễn cưỡng bổ sung vào năng lượng dị năng trong cơ thể, theo cánh tay tràn lên.
Lam Anh thoải mái thở ra thỏa mãn.
Kim Đỉnh và Trung mở to mắt kinh ngạc, Ngân Đa mắt sáng lên, sau đó cũng giống Lam Anh nắm viên tinh hạch trong lòng bàn tay phải.
Ngân Đa đột nhiên nhắm mắt.
Đại khái khoảng ba phút sau,
cô ấy vui mừng mở lòng bàn tay ra, một tia khói đen mà mắt thường không thấy được – chậm rãi hoà vào không khí.
Lam Anh như nhận ra cái gì.
Cô bước tới nắm tay Ngân Đa, cô ấy nghĩ là cô mừng cho mình, nhưng thật ra, tia khói kia giãy giụa một cái, sau đó bị 《ám hệ》 kéo vào tay Lam Anh.
Ngân Đa đắm chìm trong vui mừng, cô ấy cảm thấy cơ thể khỏe hẳn lên, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lại là lần đầu hấp thu năng lượng nén trong tinh hạch nên giây lát còn chưa khống chế được, chân liền chớp nhoáng đã cách xa năm thước.
“A!”
Ngân Đa hô nhỏ.
Lam Anh nhắc cô ấy:
– Bạn nên luyện tập khống chế phương vị đi, lần sau lỡ dịch vào trong vòng vây là nguy!
NgânĐa ngẩn ra, sau đó gật đầu như gà mổ thóc:”Nhất định! Nhất định!!”
Cô ấy càng ngẫm lại càng cảm thấy đúng, số lần không tự chủ được mà hao phí dị năng hết mấy lần rồi.
Lam Anh nói với Trung còn ngẩn người: “Lần sau tôi sẽ trả lại viên tinh hạch này.”
Trung phản ứng lại có chút hổ thẹn, anh ta nghĩ bản thân dường như rất thích nghi ngờ, Lam Anh cũng chỉ mới thành niên thôi, sao anh ta lại có thể gán suy nghĩ xấu xa cho một cô gái như vậy được.
Anh ta nói:
“Không sao, đó là cô gϊếŧ và lấy được.
Mà cũng nhờ cô nên chúng ta mới biết giá trị của nó.”
Thấy họ nhất trí, Lam Anh cũng không nhiều lời nữa.
.