Hoàn Lam Anh

Chương 21: Tượng Ẩn Thân


Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 21: Tượng Ẩn Thân


5h 10″ sáng.
Đốm lửa cuối cùng đã tắt ngấm.

Mọi người yên tĩnh ngủ trong xe.

Nhóm canh gác cũng đã ngủ gục từ lâu.
Trong không khí se lạnh có hơi nước đọng thành giọt lạnh giá, con người vẫn chưa nhận ra thời tiết đã bắt đầu biến chuyển.
Lam Anh ngồi trên nóc xe kiểm tra ba lô của mình.
Tối hôm qua cô chỉ đơn giản đi luyện tập dị năng không gian mà thôi.
Cô đã thử nắm bắt một không gian phiêu miểu loại nhỏ nhỏ ẩn vào ba lô của cô.
Lam Anh mở khóa kéo.

Ba lô màu nâu sẫm nhìn bề ngoài vô cùng bình thường.

Nhưng bên trong lại khá lớn, chính là vì không gian trong chiếc ba lô này đã được giãn rộng ra.

Lam Anh có thể dễ dàng dùng nó để che giấu đồ đạc và vật tư của mình.
Lam Anh chậc mấy tiếng tiếc rẻ.

Không gian của cô đáng lí ra rộng đến 6×6 mét vuông lập phương, không ngờ khi chiến đấu, tiêu hao dị năng làm cho không gian bị ép lại còn 10 mét vuông lập phương.

Đồ ăn lúc trước vơ vét ở khu chợ cũng bị chèn mất.

Chỉ còn lại đồ dùng hằng ngày, quần áo, và vài món ăn vặt là còn ở giữa không gian.
Chả nhẽ, sau này nếu không gian nới rộng ra, và khi cô thu vật tư vào, sau đó tiêu hao năng lượng dị năng quá mức: thì vật tư lại bị chèn mất tăm mất tích! Trời ơi…!
Lam Anh chống cằm sầu lo.
“!!!”
Quác …quác…
Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn hàng cây bằng lăng cách đấy không xa, một đàn chim chóc thoảng thốt bay loạn lên cao.

Cô bất an gõ gõ nóc xe.
” …!Gì?? “
Lại là cái mặt cáu kỉnh của Từ Phong ló ra từ cửa kính, xoa xoa đầu tóc bù xù ngước nhìn cô: “Ể, Lam Anh cô đi đâu từ tối hôm qua đến giờ vậy?”
Lam Anh lơ đi, tay chỉ về hướng hàng cây nói:
“Có cái gì đó đang đến.”
Dù mới tỉnh ngủ nhưng Từ Phong vẫn luôn nhớ đây là mạt thế.

Cậu ta tỉnh ngủ trong tích tắc, lay mọi người trong xe dậy.

Mở cửa nhảy xuống nói to:
“Thiện Thuật!!…Êk…”
Bang…bang…bang…
Từ Phong thô lỗ gõ mạnh lên cửa xe của nhóm Thiện Thuật.

Lam Anh cuống quýt chặn tay cậu ta.
“Suỵt!!!!”
Chẳng mấy chốc có người xuống xe.

Tân và Đạo nhảy xuống xe, trừng mắt nhìn Từ Phong:
“Muốn cái gì nữa hả? Sáng sớm không để người ta ngủ yên! Chẳng phải 2 giờ sáng đến 6 giờ là các người canh hay sao?”
.

“Sz !!!”
Lại một âm thanh kì lạ phát ra từ hướng hàng cây khi nãy.

Tân im bặt.

Hiếu Đạo nhanh chóng đánh thức nhóm người còn lại.
Nhựt Thư cũng vừa đi lại & nghe thấy âm thanh ấy.

Nghe tựa như là vật nặng cào lên đám lá khô vậy.

Trong buổi sáng sương mai không có âm thanh sinh hoạt của con người càng tạo thêm cảm giác rợn tóc gáy, tiêu điều lạnh lẽo.

Sáng sớm đánh thức một loạt như vậy khiến nhiều người bất mãn to tiếng.

Thiện Thuật cho bọn họ cái ánh mắt cảnh cáo sắc bén, Lam Anh nhìn mà giật mình, xem ra anh trai này không dễ chọc.
“Không thể tin được là anh ta giận lên lại hung dữ như vậy!”.

Nghe Kim Như nói nhỏ bên tai, Lam Anh không có ý kiến gì, cô nhún vai.

Ai cũng có vảy ngược thôi.
Trước uy hiếp của Thiện Thuật không ai dám tỏ vẻ nữa.

Học theo bộ dáng của cậu ta, nghiêm túc nhìn hướng nào đó.
“…”
Đợi chỉ mới vài phút mà đã có người mất kiên nhẫn.

Kỳ Kỳ tự vuốt ve cái mặt tròn của mình, lẩm bẩm:
“Có gì đâu chứ!? Cứ…” (…cứ làm quá lên!)
Cô ta cứ chưa kịp nói trọn câu thì đã có tiếng gầm rú truyền tới.
Mọi người run lên.
Tái xanh mặt nhìn một con thú cao hơn mét đi ra từ bụi cây.

Cách xa họ chỉ hai trăm mét, đôi mắt xanh rợn của xác sống nhìn chằm chằm khiến họ chết lặng.

“A!”
Có người kinh hoàng hét toáng, liền bị bịt miệng, mắng “Im mồm”.
Thân nó đen thui còn dính nhiều vệt máu khô đọng lại, da lông không trọn vẹn mà chi chít những vết cào xé và hư thối, hàm răng to đùng hé mở.

Gợi nên cảm giác hung ác tột cùng.
“Trời xanh đại địa ạ!”
Nhóm người đều hãi hùng khiếp vía.
Hạ Liên thân hình kiều diễm giữa đám người im phăng phắc nuốt “ực” một cái, run run giọng nói nhỏ:
“Nó, nó rốt cuộc là chó, hay là sói?”
Nó là chó tang thi.
Nhưng không ai trả lời.

Mặt kệ nó là gì thì bây giờ nó cũng là mối đe dọa lớn đến họ.
Lam Anh bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

Từng đợt từng đợt da gà chạy dọc lên cánh tay.

Cô khẽ cúi người, dường như cảm thấy nó đang nhìn cô.

Quái lạ.

Hôm qua cô không có đi tạo nghiệp(!), làm sao có thể kinh động nó chạy đến đây được.

Con chó tang thi này, quen quen.
Con chó nhe răng lên hung dữ, cách xa như thế nhưng mọi người giống như là có thể nghe thấy nó đang hầm hừ đe dọa “g rừ…g rừ”.
Thiện Thuật nghe mọi người cùng hít thở khí lạnh đến căng thẳng, lùi lại đến bên cạnh Nhựt Thư và Hiếu Đạo, nhỏ giọng phân phó:
“Giằng co không phải là cách, nhóm của cô ai có dị năng phụ trách tấn công cùng tôi, ai thể chất biến dị bọc hậu…”
Thiện Thuật nói chưa đầy một phút.

Không biết ai kinh ngạc nói lên một câu:
“Nhìn nó kìa..!? “
Tang thi chó giống như xem thường, hoặc đại loại như nhìn mọi người là trò cười.

Chân trước giẫm lên đám cỏ khô, đổi sang một phương hướng khác, tạo nên trận bụi đất nhỏ.
Thiện Thuật cũng kinh ngạc như mọi người.

Nhìn qua phía Nhựt Thư lấy ý kiến.

Cô ấy cắn môi, lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Đáng lẽ ra nó phải điên cuồng hưng phấn chạy lại săn đầu người chứ(?)
Mọi người ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Nhưng nhiều hơn là điều quái dị đó khiến họ sợ hãi.

Càng nói chi mấy cô gái, đều bị dọa, vội vội vã vã kêu khởi động xe.

Lỡ nó đổi ý quay lại thì toang.
Chuyện này đâu dễ kết thúc như vậy.
Lam Anh muốn nói như vậy.
Nhìn thấy mọi người lại lục tục và gấp gáp lên xe.

Cô do dự.
HOÀN THIÊN hệ thống bế quan một ngày đột ngột nói, từng chữ thể hiện ý cảnh báo:《Chủ nhân.Người đừng chủ quan!》
“Hệ thống vô dụng? Chẳng phải ngươi đang off sao??”
Hệ thống《…》
Lam Anh đành quay lên xe.

Cô không hề nghĩ mình sẽ chủ quan.

Cô còn nhớ mấy hôm trước đọa lạc giả đã cho cô một bài học như thế nào.

Đến giờ đối với động vật biến dị hay tang thi thì cô cũng có một cảm giác vô cùng đè nén, nguy hiểm mãnh liệt.
___________
_____
Ba chiếc xe lớn lần lượt rời khỏi.
Chỉ mới vượt qua một khúc quanh co, hàng cây bằng lăng ngày càng gần.

Đây chỉ mới là tháng năm.


Nụ hoa chớm nở màu tím nhạt như là không chịu nổi không khí như bãi tha ma này, đã sớm héo úa.
Một vài ngôi nhà tường xanh trắng hiện ra trước mắt.

Trước cửa vài nhà còn có vết máu kéo lê trên sàn gạch.
Nhựt Thư nhìn bốn phía,
mày chầm chậm khóa lại.
“Vắng, quá tĩnh mịch rồi.”
Lam Anh nói ra đúng với suy nghĩ của cô ấy.

Nhựt Thư càng bất an hơn.

So với tiếng gào thét của dã thú, cô ấy còn sợ cái mùi vị bãi tha ma này hơn nhiều.

“Vắng thì tốt hơn mà chị??”
Kỷ Nguyên thắc mắc, đáng lẽ, vắng lặng thì có nghĩa là không có tang thi nào đến tạo nguy hiểm chứ.
Từ Phong đột nhiên tốt tính giải thích:
“Nhóc, giả sử còn có con nào nguy hiểm hơn đang ẩn núp thì sao!? Nhóc không nhớ cảnh hồi sáng sớm nay à.”
Kỷ Nguyên im bặt.

Cậu vẫn còn nhớ rõ cái con chó kinh khủng hồi sáng nay.

Nó hoàn toàn đánh gãy nhận thức của cậu về quê hương này.

Đây không còn là nơi an cư lúc trước nữa.

__________Xế trưa.
Đoàn xe dừng lại trước một tiệm xăng, bên cạnh còn có một cửa hàng bán nước lọc.

Nhìn xuyên qua cửa kính bị vỡ có thể nhìn thấy rất nhiều bình nước lọc còn mới tinh, nhưng còn phân nửa thì lộn xộn, huyết tinh đầy sàn, bàn kệ bị gãy, dấu vết hỗn độn khắp nơi.
Lam Anh có con mắt biến dị nên hoàn toàn có thể nhìn rõ.

Lòng dấy lên nghi ngờ.

Bên trong hỗn loạn như vậy nhưng lại không có dấu vết của những người đến lấy nước, máu dính trên sàn cũng không hấp dẫn mũi của tang thi tìm đến.

Không thể nào là chúng bỏ đi được.

Tang thi hiện giờ dù nhanh nhẹn hơn nhưng cũng sẽ không chủ động chuyển đi vùng khác.
Lam Anh muốn nhắc nhở một câu với mọi người.

Quay lại nhìn thì họ đã lục tục xuống xe gần hết.

Từ Phong còn đề nghị với Nhựt Thư:
“Xe chúng ta còn chỗ, có thể vào đó lấy vài bình nước và xăng dầu.”
“Được! Vậy chị Hạ Liên với Lam Anh ở lại trông xe giúp nhé! Ừm, còn…”.

Nhựt Thư nhìn lại phía cô (L.Anh), vốn muốn để Kỷ Nguyên ở lại cùng vì nhóc còn nhỏ, nhưng nhóm chỉ có Từ Phong là thể lực tốt, đành dẫn Kỷ Nguyên theo vậy.
Mà Lam Anh bước tới:
“Để tôi cùng đi với, Kỷ Nguyên ở lại đi!” Lam Anh nhìn Kỷ Nguyên liếc mắt, cậu bé bất đắc dĩ phải ở lại coi xe.
Thiện Thuật cũng phân mấy thanh niên cao lớn đi vào cùng.
Trạm xăng nói rộng không rộng nói lớn cũng không lớn, bên cạnh cửa hàng nước lọc có phân thành hai gian, nhà kho ở phía sau.
Lam Anh để nhóm Từ Phong thảo luận, mình cô đi vào phía nhà kho, cô muốn mang theo ba lô, nhưng nghĩ lại ba lô đó chỉ nới rộng có một ít, mang vào họ sẽ nghi kỵ mất!
Trước họ, Phạm Băng, Linh Duy, Kỳ Kỳ cùng hai nam sinh đã vào trước.
Thiện Thuật nhìn thấy nhưng không nói gì, dù sao thì bên gian hàng cũng còn nhiều, nhóm Phạm Băng có mấy người thì lấy được bao nhiêu, họ cứ thong thả là được.
Không phải là Thiện Thuật và Nhựt Thư không biết nhìn xa trông rộng.

Chỉ thấy cách Thiện Thuật dẫn nhóm toàn thanh niên lực lưỡng và Nhựt Thư thu nhận nhiều người có dị năng thì biết.

Họ có túi đựng đồ ăn, có nước suối, có xe bảo vệ mỗi tối, cùng người quen (đa số là bạn học) nên khiến họ an tâm và tin tưởng hơn về con đường phía trước.


Cộng thêm vùng quê dân cư đa phần thiện lương, tiếp xúc này đó, thông tin liên lạc bị cắt đứt, nên họ không biết hiện giờ bên ngoài loạn như thế nào.
Có lẽ mạt thế không bao lâu sẽ kết, giống như đại dịch toàn cầu vậy_____Không ít người cầu nguyện thế.

Nhưng ai biết đây chỉ là mở đầu.
Đi từng bước vào trong,  Lam Anh loáng thoáng nghe thấy Hiếu Đạo nói với Nhựt Thư:
“Ý tỉnh chưa? “
“…Chưa, ngủ như chết ấy.”
“Mấy nay Phạm Băng mơ ác mộng kiểu gì ấy, còn la lớn cái gì mà phải có không gian vật tư mới sống được.”
“Có loại dị năng đó sao?”
“Không biết, haizz, chắc chấn kinh quá độ ấy mà.

Còn la cái gì mà vua zombie …”
“…”
Lam Anh không dừng bước, nhưng cô thầm ghi nhớ những lời thuật lại này.
Nói về dị năng thì, mọi người rất sùng bái nhưng sẽ không đề cập nhiều.

Mọi người đều ngầm hiểu mà không nói, họ tránh né thảo luận về dị năng của bản thân.

Có một âm thanh vô hình nói cho họ biết: nó (dn) sắp sửa trở thành cọng rơm cứu mạng sau này của họ.
__________Càng bước về phía kho hàng càng thấy ớn lạnh, Lam Anh dừng bước.

Khí lạnh công kích từ lòng bàn chân trở lên khiến cô khó chịu, tính của cô cũng không phải ngu si, cái gì nên sợ sẽ sợ, cái gì đối cứng thì cứ đối.

Cô hiểu rõ chỗ đứng hiện tại của bản thân.

Cái ngu ngốc nhất của con người chính là đánh giá sai vị trí và ý nghĩa của mình trong xã hội này.
Lam Anh vừa đưa chân về phía sau thì có một âm thanh nhỏ giọng truyền đến.

Phía trước có ngã rẽ ngăn cách nhờ bức tường.

Sau lưng cô là một cánh cửa nối với căn phòng, loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của mọi người.
Lam Anh nén lại âm thanh bước chân, rón rén nấp sau bức tường.

Phía bên trái là hai người Phạm Băng và Kỳ Kỳ, sau lưng họ là cánh cửa kho hàng.

Còn bên phải là nhóm người Linh Duy đang nói gì đó, có ba người, Lam Anh không quen nhưng lúc kia cô đã nhìn thấy họ cùng nhau.
Nhóm Linh Duy đứng xa còn có cả một cái tủ che chắn nên họ không chứng kiến thấy tình hình bên Phạm Băng.

Ngược lại Lam Anh đứng khá gần nên miễn cưỡng nghe được.

Nội dung họ cãi vả có chỗ Lam Anh để ý.
Cô mím môi, nhẹ nhàng thở, mi mắt rũ xuống che giấu sự kinh ngạc.
Phạm Băng thức tỉnh hệ không gian!
Hơn nữa cô ta còn có dị năng hệ thủy!!
“Đúng vậy, tôi có một cái không gian, có thể chứa đồ vật, đồ ăn hay đồ dùng gì cũng được.

Kỳ Kỳ có muốn cùng đội với tôi không!? Xem nè_____”
Trên tay trống rỗng của Phạm Băng xuất hiện một khẩu súng.
Lúc này, đáng kinh ngạc hơn nữa là
Hệ Thống nhảy lên nói:《_____tích_____Phát hiện số liệu thất thường từ Phạm Băng_________》
《Nhắc nhở: đối tượng Phạm Băng
Thân phận: dị giới giả
Giải thích: nhận được [kí ức không trọn vẹn] từ thế giới song song thứ 35》
[Số liệu phát hiện ngày 18/5]
Hack não…
Một hàng thông báo của Hệ Thống trực tiếp đánh sập lên đầu não Lam Anh.
#
***22***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.