Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 20: Gặp Mặt
***
7 giờ sáng ngày 17-5-2020.
Mây đen dần nhạt đi, bầu trời tuy vẫn còn âm u nhưng vẫn đại biểu trời đã sáng.
Trận mưa kéo dài ba ngày này đã làm thay đổi vận mệnh vô số người.
Ngồi trong xe, Ngọc Thảo nghẹn cục tức nhìn nhóm người chen lấn hai hàng ghế sau.
Kỷ Nguyên mặt đen thui ngồi lên ghế lái.
Một người thanh niên đeo kính nhìn thấy sắc mặt bực tức của cô gái ngồi ở ghế phụ, gượng cười:
“À, Ngọc Thảo này, dù sao chúng ta đã từng học chung trường, cùng quê hương vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau…”
Ngọc Thảo không nghe hết mà chỉ “xùy” một tiếng, quay mặt sang nơi khác.
Sắc mặt Kỷ Nguyên hơi khó coi nhưng vẫn im lặng.
Nhìn qua ngoài cửa kính có ba xác sống đang dí sát chiếc xe.
Rạng sáng năm giờ thì nhóm năm người này hớt ha hớt hải chạy đến đây, không nói hai lời liền đập cửa kính muốn vào xe.
Mới đầu nhìn thấy trong nhóm có phụ nữ, Ngọc Thảo mềm lòng hé cửa.
Nào ngờ phía sau mấy người này có ba cái xác sống đuổi theo.
Ngọc Thảo cùng Kỷ Nguyên đều sợ ngây người, nhóm người này liền leo vào, hai người trẻ suýt bị lôi khỏi xe.
Xác sống rất không cam lòng đập thành xe bang bang hồi lâu, thành ra bây giờ chúng vẫn luẩn quẩn ngoài cửa.
Lại nói nhóm người này có hai người quen.
Bạn học cùng trường Linh Duy, bạn cùng lớp Kỳ Kỳ, một cô gái trẻ ôm đứa nhỏ 4 tuổi, cùng đôi vợ chồng nghe đâu đó là chú thím của Kỳ Kỳ.
Vừa dọa cho hai người Ngọc Thảo một phen chết khiếp, còn không thèm cảm ơn hai người.
Bà cô có thân hình tròn mập không nói hai lời liền giật lấy túi đồ ăn để trên xe.
Đúng vậy, chính là giật lấy!
Ngọc Thảo và Kỷ Nguyên: “!!!” Đó là thức ăn tránh nạn của họ!! Làm sao nói giật là có thể giật.
Nhóm họ năm người sao không tự đi tìm mà lại tranh với hai đứa vị thành niên! Liền xảy ra tranh chấp miệng lưỡi một hồi.
Rốt cuộc là bắt nạt kẻ yếu.
Ông chú bụng bia vừa mồm ăn vừa giải giảng đạo đức, ngược lại bà cô kia thì túm chặt lấy túi không muốn chia lại.
Đứa trẻ nhỏ trên tay phụ nữ thì khóc nháo inh ỏi.
Loạn cào cào.
Kỳ Kỳ trước ánh mắt bùng lửa của Ngọc Thảo liền khuyên bà cô trả người ta một ít, còn đưa tiền cho Ngọc Thảo(!)
Không khí chán ghét cứ như vậy lảng vảng trong xe.
Đột nhiên như có âm thanh hấp dẫn thính giác của ba cái xác sống, chúng liền đi về hướng đó.
Hai người Ngọc Thảo mở to mắt thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Tiếp theo thân ảnh đó tới gần.
Lam Anh mở cửa xe ra, Kỷ Nguyên mừng kêu một tiếng.
Liếc cũng không thèm liếc nhóm người phía sau liền xuống xe, Ngọc Thảo luyến tiếc mớ đồ ăn mà nhóm Kỳ Kỳ giành lấy, nhưng cũng mười phần chán ghét, tránh họ càng xa càng tốt.
Lúc nãy Lam Anh đứng xa nhưng vì thị giác đã biến dị nên cô hoàn toàn có thể nhìn rõ nhóm năm người này.
Linh Duy nhìn thấy cô gái tay trắng noãn mở cửa, tóc mái rũ xuống che một bên mắt.
Không tự nhiên quay mặt qua nơi khác.
Lam Anh nhìn thấy túi đồ ăn xẹp mất hơn phân nửa thì cũng trầm mắt xuống, lại nhìn thấy trẻ con trong xe.
Bỏ vậy, coi như tích đức đi, chỉ lần này mà thôi.
Ba người vác ba lô và dao phay đi tìm chiếc xe khác.
Kỳ Kỳ nhìn họ, tự cho là họ kiêu ngạo, nên chút xấu hổ lúc nãy cũng bay mất, nhỏ giọng oán giận lầu bầu trong xe.
Hít một ngụm không khí sáng mát.
Ngọc Thảo sau hai ngày ngủ trong xe thì đã hồi phục sức lực, cao hứng vì cả ba đạt được năng lực kỳ lạ, sớm quên hỏi ba ngày nay Lam Anh đi đâu, chỉ biết còn sống là tốt.
Ngọc Thảo hệ phong (gió), Lam Anh hệ thủy, Kỷ Nguyên hệ thổ.
Ngọc Thảo hỏi:
“Sao? Lúc có năng lực lạ này mày như thế nào?”
“Nóng sốt, choáng váng, đau đớn, bất tỉnh.” Lam Anh thuận miệng trả lời.
Kỷ Nguyên quay hỏi:
“Không có sốt.”
Lam Anh câm nín.
Cô chỉ đạt được hệ thủy này vào ngày thứ hai của vĩnh dạ, vốn vẫn còn là tang thi nên một chút ấn tượng cũng không có, chỉ nói bừa mà thôi.
Cô nhìn hai người suy tư điều gì đó.
Trải qua chuyện chứng kiến ở cổng trường hôm trước.
Lam Anh mới chân chính nhận thức được sự tàn khốc của thời đầu mạt thế.
Bởi có Hệ Thống kề bên cùng dị năng không gian, cô có chút lâng lâng mơ hồ ỷ lại.
Cho đến khi kinh hoàng nhận ra bản thân vẫn không có chút năng lực nào để bảo vệ người bản thân muốn bảo vệ.
Một khi nhận thức được việc mình nghĩ là sẽ ổn chợt vượt khỏi ranh giới, lần đầu Lam Anh chân chính sợ hãi cực kì, sự lo sợ lan tỏa đến trong linh hồn.
Lại suy nghĩ mấy vòng đến cha mẹ đang cực khổ ở nơi nào đó, khiến Lam Anh muốn phát điên.
Cô không thể chấp nhận được việc bản thân mình yếu đuối bị động.
Lần đầu tiên, Hoàn Lam Anh muốn lực lượng, muốn mạnh hơn nữa…
Nhưng Hệ Thống khuyên cô không nên hấp tấp vội vã, phải vững từng bước.
Vì vậy Lam Anh mới tỉnh táo lại.
Tuy nhiên, trong hai đêm mưa vĩnh dạ, Lam Anh đã gϊếŧ chóc, hạ móng vuốt với đám xác sống cấp thấp nhất.
Ngọc Thảo đang ẩn ẩn vui vẻ nên không phát hiện ra ánh mắt Lam Anh xuất hiện tia tàn khốc.
Ngược lại Kỷ Nguyên cảm thấy óc lạnh buốt, cậu liền nhìn quanh.
Vừa đi hơn trăm mét thì phía trước có hai tang thi lảo đảo đi nhanh tới chỗ ba người.
Tốc độ chúng rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, khớp chân cũng không lung lay như mấy hôn trước.
Tang thi ngửi thấy mùi thịt người thì hưng phấn rống.
Nhưng mà chúng lại đi chậm hơn một chút, …sao mà cái người có tóc mái che một bên mắt có mùi mơ hồ kỳ lạ…
Dù sao cũng không cưỡng lại được thức ăn trước mắt, chúng huơ tay loạn xạ xông lên.
Ngọc Thảo cười hết nổi, nghiêm trọng nhìn qua Lam Anh.
Lam Anh chỉ phiêu cho hai người cái ánh mắt, nhăn mũi nói rõ:
“Không gϊếŧ một sẽ còn hai.
Không thể chờ chết”.
Sẵn đây luyện tập dị năng hệ thủy của cô.
Mắt thấy mùi thịt hôi thối dần nồng đậm.
Cuống quýt điều động dị năng chuẩn bị chiến đấu.
Thì tiếng bánh xe từ đâu đến gần.
Lam Anh sửng sốt…
Ầm…m..
Rét…
Một chiếc xe lớn tông thẳng vào hai tang thi trước mặt.
Hai cái xác nọ nhanh chóng bị văng ra, máu tung tóe.
Chiếc xe vì thế cũng chấn động một cái rẽ qua bên phải, lộ ra phía sau một chiếc xe khác xông lên.
Thế là hai tang thi chưa kịp lung la đứng dậy, lại bị bánh xe nghiền thành thịt vụn, huyết nhục dính vương vãi trên mui xe.
“…”
Ơ.
Đám người Kỳ Kỳ nghe tiếng thắng xe bên này, tưởng có người cứu trợ, liền hô lên kinh hỉ chạy ào ào lại.
Góc tối lại có vài tang thi bị âm thanh hô to dẫn ra.
Ngọc Thảo chướng mắt, lẩm bẩm:
“Mấy người này muốn dẫn xác sống tới nữa!!”
Chiếc xe đi đầu vừa tông vào tang thi mở cửa, người trên xe tràn xuống, chiếc xe nghiền ép tang thi cũng bước xuống vài người.
Cư nhiên toàn người quen, mặt ai cũng hiện lên đau khổ, chấn kinh, nhưng ít mệt mỏi hơn mấy ngày trước nhiều.
Lam Anh lần nữa kinh ngạc, sắc mặt mọi người cũng khá hơn, xem ra có người thức tỉnh dị năng.
Anh Thiện Thuật, Hiếu Đạo và một chàng trai cao gầy dẫn đầu.
Đối với mọi người còn sống có mặt ở đây gật đầu một cái như chào hỏi.
Thiện Thuật phân phó trước khi có năm, sáu tang thi đi nhanh đến:
“Ai có đặc dị công năng xin bước ra cùng hợp sức.
“
Anh ta nói dứt khoát, xong dẫn theo hai người kia công lấy tang thi đi đến trước nhất.
Cả cánh tay Thiện Thuật đột nhiên hiện lên màu bạc của kim loại, trên mu bàn tay dài ra một loại vật chất trông rất giống thanh thép.
Dứt khoát chém lên óc tang thi đang vươn móng gào tới.
Bốp!!
Mọi người tròn mắt nhìn.
Óc xám xen lẫn màu đỏ hồng nhầy nhụa văng ra tung tóe, tang thi mất hơn nửa đầu còn lảo đảo vài lần, lại bị Thuật vỗ thêm một cái, tang thi ngã bịch xuống lề đường.
Mọi người choáng váng, đột nhiên có ai đó sờ sờ trên đầu bản thân, rùng rợn cả mình, giả sử bị đập như thế.
Thanh niên cao gầy đi cùng Thiện Thuật thấy mọi người bị cảnh trước mắt làm cho đầu óc trình trệ, bực tức hô lên:
“Còn muốn sống không hả??? Còn không mau tới giúp đi chứ! “
Ba người Lam Anh nhìn nhau, Ngọc Thảo xoa xoa tay muốn thử, mắt Kỷ Nguyên hiện lên sự ngưỡng mộ.
Ba người ăn ý cùng tiến lên vây công một tang thi khác có vẻ nhanh nhẹn hơn.
Kỷ Nguyên vung tay dựng một tường đất cao gần mét cản trước người tang thi, tang thi gào thét loạn xạ vươn móng cào lớp đất.
Ngọc Thảo vung lên một lưỡi gió.
Xẹt!
“Grao…”
Tang thi chỉ rống lên, cổ lúc lắc, lưỡi dao gió chỉ cắt trước cổ nó sâu một chút.
Máu xịt ra trước mắt, Ngọc Thảo choáng…
Lam Anh cũng đưa lên một lưỡi dao nước cắt ngay vết thương mới tạo ngay cổ, đường cắt lại sâu thêm một chút.
Mắt thấy tang thi đánh vỡ tường đất.
Hai cô gái cuối cùng cũng thay phiên nhau cắt trọn cổ tang thi.
Lộp bộp rơi xuống một cái đầu…
Những người có năng lực khác trước đó cũng chạy đến vây công tang thi.
Vẫn còn nhiều người sợ hãi hét ầm lên, nhịn không được ghê tởm nôn mửa không ngừng.
Vài tang thi cuối cùng cũng diệt hết.
Mắt thấy mùi máu và âm thanh lại hấp dẫn tang thi khác đến.
Thiện Thuật cau mày, nhanh chóng hướng mọi người nói:
“Lên xe trước rồi tính!”
Ý là chấp nhận mọi người cùng xe.
Nhóm Kỳ Kỳ vừa nấp ở đâu đó chạy ta, ồn ào đòi lên xe của Thiện Thuật.
Một trận nhao nhao lên.
Ba người đeo lên ba lô, Kỷ Nguyên ôm nửa thùng mì gói còn lại.
Ngọc Thảo lên xe trước.
Không ngờ nhóm người Thiên Kỳ ùa lên lấn hết chỗ ngồi.
Lam Anh mím môi, chần chừ mấy giây.
Lúc này chiếc xe kia chạy song song đến, dừng lại bên hai chị em Hoàn Lam Anh.
Người lái cư nhiên là Nhựt Thư:
“Lên đây, còn chỗ này!”
Ngọc Thảo lo lắng nhìn ra từ cửa kính, Lam Anh gật đầu với cô ấy rồi lên chiếc xe vừa dừng kế bên.
Phía ngoài xe, mùi máu và mùi thịt thối nồng đậm phiêu trong không khí.
Tiếng gào thét của tang thi lại gần…
Hai xe nhanh chóng khởi động.
Hướng đến con đường phía trước.
***20***
Trong xe khách không chật chội, ngược lại có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Tựa như nhóm đi du lịch bình thường.
Đương nhiên phải bỏ qua vẻ mặt nghiêm túc mỏi mệt của từng người và con đường loang lỗ máu phía trước.
Lam Anh ngồi hàng ghế sau, buồn cười nhìn hàng trên.
Nhựt Thư mỉm cười chào Lam Anh, cô ấy hình như có vẻ lạnh lùng hơn mấy ngày trước, tay cầm vô lăng.
Ngược lại thanh niên cao lớn bên cạnh có vẻ mặt bất đắc dĩ, cứ lắc đầu mãi.
Kiểu như muốn giúp nhưng người bên cạnh lại nhất quyết giành việc.
Sau lưng chị em Lam Anh là hai cô gái, Kim Như và chị Hạ Liên.
Hai người này ngược lại sắc mặt khá hơn, có điểm hồng nhuận.
Gặp lại bạn học quen cũng khiến Lam Anh bớt căng thẳng rất nhiều, cô thoáng thả lỏng thì cơn buồn ngủ ập đến.
Chị Hạ Liên rướn người lên bắt chuyện, mắt tuy thâm quầng nhưng vẫn nhìn ta khuôn mặt chị ấy kiều diễm.
Nếu nhớ không nhầm thì chị này cũng là một trong những học bá lớn của trường.
“Xin chào! Chúng ta thật may mắn khi gặp lại nhau nga! Chị tên là Hạ Liên.”
Lam Anh nghiêng đầu qua phía sau:
“Vâng.
Em tên Lam Anh, đây là em trai của em, Kỷ Nguyên.”
Không biết có phải ảo giác, Kỷ Nguyên dường như nghe thấy giọng của chị mình cứng ngắc.
Cậu cũng dạ ứng một tiếng.
Tô Kim Như bên cạnh rút lại trạng thái mơ hồ từ khi lên xe chung với nhóm người Nhựt Thư, cô ấy thở nhẹ ra một hơi, nói:
“Mọi người thích ứng tốt quá!”
Sáu người trong xe trao đổi nói chuyện với nhau, không khí âm trầm do đám xác sống ảnh hưởng tới cũng giảm hẳn, trong xe thoáng sinh khí hơn nhiều.
_____Xe bỗng dưng ngưng lại.
Mọi người trong xe nhìn ra phía trước.
Xe của anh Thiện Thuật mở cửa, một đám người xô đẩy bước xuống.
Xem ra đã xảy ra tranh chấp.
Nhựt Thư ngậm miệng nhìn tình hình phía trước.
Con đường trống vắng toàn cây cối, tuy là nói ít tang thi nhưng không đảm bảo chúng có thể tìm đến nữa.
Mấy người này không biết hoàn cảnh hiện giờ của mình sao?
Nhóm bọn họ dừng lại phía sau xe nhóm Thiện Thuật.
Được một lát thì Hiếu Đạo cùng Ngọc Thảo dìu một người lại đây, Lam Anh nhận ra đó là bạn cùng lớp, Như Ý.
Nhựt Thư bước xuống hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“..Bên kia lấn hết chỗ, cho nên..” Hai người Ngọc Thảo và Như Ý chuyển qua đây.
“Làm sao mà không đủ được?”
Ngọc Thảo oán giận:
“Là nhà Kỳ Kỳ ỷ lớn lấn chỗ chứ ai!”
Hiếu Đạo hơi không đồng ý nói: “Họ là người lớn, với lại có trẻ con.”
“Dừng.” Nhựt Thư đưa tay cản lại câu nói của Hiếu Đạo: “Tôi không có nghĩa vụ đó, là người thân của người nào thì người nấy lo đi”.
Hiếu Đạo và Ngọc Thảo kinh ngạc nhìn cô ấy.
Trong ấn tượng bạn cùng lớp, Nhựt Thư luôn giữ thái độ đúng mực và cách hành xử rất thoả đáng.
Nhưng Nhựt Thư trước mắt trực tiếp lạnh mặt cự tuyệt và có vẻ xa cách.
Điều này làm bên Hiếu Đạo có chút khó xử.
Thấy Nhựt Thư xụ mặt xuống thì Từ Phong ló đầu ra nói:
“Ê! Bên đó có người thân thì bên đây cũng có nhé, huống chi là người lớn, tâm tính kiên định hơn bọn tôi nhiều, hiện tại rất áp lực, bọn tôi thật sự rất hoảng loạn đó!” Mặt Từ Phong lộ vẻ chân thành khiến mọi người trong xe trộm cười liên tục.
“Này.” Lại một người không chấp nhận nhường chỗ, Hiếu Đạo càng á khẩu không biết phải làm sao.
Ngọc Thảo mở to mắt nhìn, có vẻ như Nhựt Thư đã được mọi người nhất trí là dẫn đầu.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nhựt Thư, lần đầu tiên Ngọc Thảo không nói gì được.
Cô ấy cầu cứu nhìn về phía Lam Anh.
Hoàn Lam Anh nhìn Nhựt Thư nửa giây, cô hời hợt chuyển chú ý: “Như Ý sao đến giờ vẫn chưa tỉnh?”
“Là bạn ấy thức tỉnh dị năng đó! Chắc là dị năng đặc biệt nên cứ hai giờ lại ngất nửa giờ.” Ngọc Thảo đón ý chuyển đề theo, quái dị nói, thật ra cô ấy cũng nghi ngờ dị năng của Như Ý.
Nghe vậy Nhựt Thư có điều suy nghĩ mà im lặng nửa phút.
Hà Từ Phong ở trong xe nói nhỏ với Lam Anh và mọi người: “Tôi xem, chắc là Nhựt Thư đang nghĩ nên mang theo một đứa con gái mang dị năng hay một đứa con trai lực lưỡng như Hiếu Đạo đảm bảo nhóm an toàn hơn ấy!”
Bên đây chỉ có Từ Phong và Kỷ Nguyên là nam, nhưng lại tới bốn đứa con gái, không thể phủ nhận là con trai có lực hơn con gái được, họ hiện giờ cần hợp sức người.
Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau.
Lam Anh đột nhiên có chút căng, nếu thái độ của Nhựt Thư đúng là như cậu ta nói, thì hiện tại cô và Kỷ Nguyên là yếu nhất nhóm.
Nhưng vẫn may, cả hai chị em đều có dị năng.
Lam Anh phân vân, cô có nên để lộ dị năng không gian trữ đồ?
“Được rồi!”
Cuối cùng tâm tính vẫn là học sinh cấp ba, nên mới mềm lòng.
Nhựt Thư quyết định để mọi người chịu khó dọn đồ đạc đặt bên cạnh chỗ ngồi, ngược lại để trống khoang xe phía sau cho Như Ý nằm nghỉ ngơi ở đó, Ngọc Thảo cũng ngượng ngùng lên chung.
Bên xe Thiện Thuật quá ồn ào, ngột ngạt vì đông người.
Vả lại:
“Cmn thằng Linh Duy bên kia!!”
Hà Từ Phong bật thô tục chửi ầm lên, vừa thấy bóng người quen cậu ta liền hỏi Hiếu Đạo.
Kết quả, cái tên hôm trước cùng với đứa con gái gọi là An Bảo, chính là đứa ném hộp máu tươi ý đồ lấy hai người (Nhựt Thư và Từ Phong ) bọn họ là mồi dụ xác sống.
Nghe Nhựt Thư và Từ Phong kể, mọi người vô cùng kinh hãi.
“Móa! Máu tươi luôn á, sao nó có thể xuống tay được cơ chứ?!” Chị Hạ Liên lẩm bẩm, hèn chi Nhựt Thư đối với nhóm bên kia lại lạnh lùng như vậy.
Không thể nào cho sắc mặt tốt được.
Dù Linh Duy không trực tiếp đẩy Nhựt Thư vào đường chết, nhưng ai có thể đảm bảo sau này hắn sẽ không xuống tay với những người chung đường được.
Lỡ như ném bịch máu ngay lúc bị vây giữa bầy tang thi đông đúc thì khó thoát chết.
Hạ Liên nói ra ngẫm nghĩ của mình, khiến da đầu mọi người đều run lên một trận.
“May à, không chung xe với bọn bên đấy! Ai mà biết được thằng Linh Duy kia có giấu bịch máu nào khác!”
Ngọc Thảo và Kỷ Nguyên cũng hãi hùng khiếp vía:
“Hồi sáng họ còn suýt đá tôi và Kỷ Nguyên xuống xe nữa, nghĩ lại đúng là hù chết người!”
Tô Kim Như giống như mơ màng đi vào cõi thần tiên, không biết nghĩ đến nơi nào, lúc này lại thở dài:
“Thay đổi rồi! Từ nay chắc không còn yên ổn nữa đâu.”
Ngoài Như Ý ngủ mê sảng ra thì cả nhóm cùng bàn tán rôm rả, khoay khỏa cho tinh thần tĩnh lại.
“Dù gì thì bên kia Thiện Thuật cũng không phải đứa ngốc!”
“Trật tự xã hội, haizz! Có người lấy người khác làm mồi dụ zombie, cảnh sát cũng không ngăn được.”
“Có sao? Cảnh sát hay quân đội hiện giờ cũng bận tối tăm mặt mũi rồi.
Đợi đến khi nào mới đến tiếp ứng vùng quê nghèo như bọn mình chứ.”
“Tao lại thấy may mắn vì miền quê ít zombie hơn thành thị!”
“Ừ.
Nếu tiếp ứng thì chắc tiếp trên trung tâm tỉnh mình, không biết bộ chỉ huy quân sự tỉnh mình thế nào rồi.”
“Mọi người nghĩ căn cứ Thành phố H như thế nào, trước mắt thì tôi thấy xa quá!”
“Tôi nghĩ lên căn cứ thành phố X Thơ trước đã, Bộ tư lệnh quân khu 9 ở đó, chắc là lập căn cứ an toàn.”
“Lên trung tâm tỉnh mình trước rồi tính.”
“…”
Từ tỉnh Hắc Thủy hiện giờ là điểm xuất phát của họ.
Muốn sớm đến căn cứ Thành Phố H phải đi bằng đường quốc lộ lớn nhất, thì đi qua 5 tỉnh.
Nói thì dễ.
Nhưng mỗi tỉnh ít nhất trên 1,5 triệu dân.
Diện tích đất đai thì ít.
Tính sương sương số lượng xác sống thì đã vã mồ hôi lạnh(!), quá….!nhiều…
Trước đó đi lên tỉnh H chỉ mất một ngày đi xe lớn.
Bây giờ có thể mất đến vài tuần, đến vài tháng cũng có thể.
Không tính đường bị chặn do cơn bão trước đó.
Tính từ khi xác sống xuất hiện đột ngột, con người làm sao có thể nghĩ đến người bên cạnh đột nhiên hóa điên cắn người.
Tai nạn xe liên hoàn chắc chắn là không thể tránh khỏi, đường quốc lộ liền nguy hiểm.
Chỉ cần xui một tí xíu, liền bị mấy trăm hoặc mấy nghìn xác sống vây phanh thây!!!
Ai cũng không muốn chết sớm cả.
______”Ui sao bên kia vẫn chưa cho xe chạy, Thiện Thuật trúng gió gì vậy!”
Hà Từ Phong sốt ruột nói, lần nữa may mắn con đường hiện tại khá hoang vắng ít người, nếu không thì tránh không khỏi gặp được xác sống vây lại rồi.
Đợi đợi thêm năm mười phút thì phía trước có người ló đầu ra ra hiệu.
Hai xe lại khởi động di chuyển.
______Nhưng đi được một đoạn thì xe phía trước lại chầm chậm dừng.
Nhóm Nhựt Thư: ……
Mọi người trong xe quay nhìn nhau, biểu cảm nhăn nhó khó hiểu.
Phía trước có một cây cầu sắt.
Bảy người lần lượt bước xuống xe,
mùi tanh nồng của huyết nhục lởn vởn trong không khí trở nên nồng đậm, hai ba người bên nhóm Thiện Thuật bịt mũi chạy qua bên lề, ói mửa.
Trên cầu có một nhóm xác sống đang lắc lư qua lại.
Cây cầu sắt này là con đường duy nhất để đến tuyến đường chính, họ bắt buộc phải đi qua.
Thiện Thuật từ bên kia phiêu cho Nhựt Thư một cái ánh mắt, đổi lại là cái lườm ác liệt của Từ Phong.
“Hừ!! Ai nguyện muốn làm chim đầu đàn chứ!”
Nghe Từ Phong lẩm bẩm, mọi người liếc nhau không nói gì, dù sao xe của họ cũng ở phía sau.
Nhựt Thư nhìn thấy hơn mười cái xác sống, chúng nghe tiếng phanh xe và hương vị của con người, nhanh chân xiêu vẹo đi hướng này.
Nhựt Thư nói với các bạn mình:
“Được rồi! Chúng ta không góp sức hạ nhóm zombie này thì cũng sẽ có nhóm khác tới thôi”.
Lam Anh âm thầm khởi động dị năng, dặn dò Kỷ Nguyên:
“Tang thi đã nhanh hơn mấy hôm trước nhiều, em cần phải nhanh hơn nó mới có thể sống”.
Kỷ Nguyên gật đầu.
Nhựt Thư hơi quái lạ nhìn cô, mọi người đều thống nhất gọi đám xác sống kia là zombie, vậy sao chỉ Hoàn Lam Anh lại gọi là tang thi(?).
Chẳng lẽ là gọi cho nó trang nghiêm!! ____Nhựt Thư chỉ nghi sơ qua rồi không nhắc lại nữa.
Hiện giờ trừ Như Ý trong xe ra thì Nhựt Thư, Tô Kim Như, Ngọc Thảo, Kỷ Nguyên và Lam Anh là có dị năng.
“Bất ngờ thật!” Lam Anh cảm thán.
Tô Kim Như cùng Nhựt Thư đều là hỏa hệ, lực sát thương tính đến bây giờ là mạnh nhất rồi.
Mọi người hợp sức, kể cả chị Hạ Liên và Từ Phong cũng cầm một món vũ khí ra sức.
Hệ hỏa tiên phong trước, hai cầu hỏa đỏ rực liền đốt rụi một đầu xác sống.
“Móa! Lợi hại quá!” Hạ Liên kinh ngạc.
Tô Kim Như cười khổ: “Lợi hại thật nhưng mà một ngày cũng chỉ tạo được hai cầu lửa kiểu này thôi.”
Nhựt Thư gật đầu.
Ba cái đánh trúng thì thiêu rụi được nhưng mà đánh hụt thì chỉ có tiếc.
Ba người Lam Anh hành động theo kiểu hợp tác, gϊếŧ được nhiều nhất.
Hạ Liên và Từ Phong sẽ đánh gục những con còn giãy giụa.
Nhóm người bên Thiện Thuật rất lợi hại.
Thậm chí có Hiếu Đạo là biến dị lực lượng, một phát quật ngã tang thi đang bổ nhào đến.
Mặc dù còn có một số cá nhân ghê tởm ói đến long trời lở đất, sợ hãi núp gọn trong xe.
Hơn mười tang thi đã bị cả đoàn diệt tất.
…
Một lát sau,
tất cả mọi người mệt mỏi trở lên xe.
Mùi tanh tưởi trên người quá nồng, còn có mùi khét phiêu đãng trong không khí.
Mọi người đều ước gì được tắm mát.
Nhìn trời xế chiều.
Ráng mây đỏ chiếu lên con đường đầy những vũng máu thịt.
Thiện Thuật đứng trước mui xe, đề nghị:
“Các bạn, chúng ta nên dừng lại ở nơi nào đó tạm nghỉ đã”!
Lam Anh nghe nói liền suy ngẫm, có thể nên dừng lại nghỉ ngơi qua đêm, cô sợ tình trạng tang thi hóa của mình sẽ bị mọi người
phát hiện.
Nhưng Từ Phong lên tiếng, biểu cảm châm biếm:
“Này, chúng ta vẫn có thể thay phiên nhau lái xe, cho nên không cần dừng lại chờ xác sống dẫn theo bầy đến đâu!”
Thiện Thuật nhìn về phía này, khẽ nhíu mày.
Nhựt Thư đã yên vị trên ghế lái, khoanh tay nhạt nhẽo nhìn hai người đấu mắt.
“Thay phiên nhau gác đêm đi! Tôi phân người canh trước.”
Thiện Thuật nói một câu liền quyết định.
Từ Phong:”…”
“Vậy đi, mọi người cũng mệt rồi.” Nhựt Thư vỗ vai cậu ta.
Lam Anh dựa vào ghế híp mắt nghỉ ngơi.
Dị Năng thủy hiện tại của cô chỉ có thể tung ra ba cầu nước hoặc 1 dao nước và 2mũi tên nước nhỏ.
Vừa rồi sử dụng đã cạn kiệt, hơn nữa còn lén dụng một lần không gian nhuận, mệt mỏi muốn đứt hơi.
Bỗng Tô Kim Như ngồi phía sau lên tiếng:
“Này, mấy người có thấy xác sống hôm nay nhanh nhẹn hơn hôm trước không?”
Cô ấy xõa tóc, coi dịu hơn biểu cảm lúc xông vào đám tang thi nhiều.
Mọi người trong xe đều gật gật đầu.
…
Mấy hôm trước tang thi quả thật còn rất chậm.
Chân tay của chúng cứng đơ, di chuyển xiêu vẹo.
Chỉ khi có con người lại gần thì chúng mới hung tợn lên xông nhanh tới.
Nếu lúc ấy người có thể chịu được thứ mùi & máu ghê tởm từ chúng và đủ nhanh nhẹn, thì có thể chặt đầu chúng dễ dàng.
“Nhưng mà bây giờ mấy người thấy không!? Mấy con xác sống này chân bước bình thường như con người vậy đó!”
Kim Như nghiêm trọng phân tích.
Cô ấy đang tưởng tượng nếu ngày mai bọn chúng còn có thể chạy.
Và sau này.
…Kim Như rùng mình, da gà lần lượt nổi lên, cô ấy mặc thêm vào một chiếc áo khoác có nón phủ đầu, nhịn không được lo và sợ.
Trong xe lâm vào im lặng.
Đoàn xe chạy qua khỏi cây cầu sắt, quyết định dừng lại ở một khu đất trống rộng lớn nghỉ qua đêm.
Thay phiên nhau ngủ.
_
2h sáng hôm sau.
Nhóm Nhựt Thư thay thế.
Tô Kim Như lấy ít cành khô ven đường, nhóm một đốm lửa nhỏ, lấy đồ hộp ra hâm nóng.
“Lam Anh chạy đi đâu rồi?”
“Ai biết! Đi từ lúc bảy giờ tối.”
“Thiệt là, không biết chạy loạn là bị zombie bắt hay sao ấy!”
Thấy Kỷ Nguyên lo lắng xoay quanh, nhưng Lam Anh trước khi đi lại dặn mọi người là không sao cả, nên họ cũng không làm gì được.
Không trách họ được, cũng không ai biết Lam Anh đi đâu.
_
Từ trên xe, Phạm Băng sắc mặt u ám bước xuống, cô ấy đã rút lại tính cách hoạt bát hằng ngày, âm trầm lẩm bẩm một mình:
“Hoàn Lam Anh, thật sự chỉ có hệ thủy thôi sao…”
Không hiểu sao đêm nay không có tiếng gào thét từ xa của xác sống.
Một đêm bình yên.
#
***21***