Hoán Hồn [đam Mỹ]

Chương 43: Mềm Lòng


Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 43: Mềm Lòng

Sau khi nhìn rõ dãy số trên tấm thẻ ngân hàng, Thẩm Hoàng Sư đích thực đã bị ngạc nhiên không nhẹ.

“Nhóc còn có người quen làm việc ở quân khu MA379 à?”

“Không phải.” Thẩm Cơ Uy lắc đầu, “Cháu không biết ban đầu thẻ ngân hàng này thuộc quyền sở hữu của ai, nhưng về sau nó đã được chuyển giao lại cho mẹ cháu rồi đến đời cháu. Mấy năm qua cháu vốn không để tâm lắm, do hôm trước Giang Thuỵ nói thẻ này có liên quan đến ngân hàng quân đội thủ đô cùng nhiều vẫn đề phức tạp khác, cháu hơi bất an nên muốn hỏi thăm bác một chút.”

Thẩm Hoàng Sư chỉ lo nhìn chằm chằm vào tấm thẻ nên không phát hiện Thẩm Cơ Uy dùng từ Giang Thuỵ khi nhắc đến người đàn ông, khàn giọng hỏi: “Mẹ cháu tên là gì?”

“Diệp…” Hấp tấp nói được phân nửa thì cổ họng Thẩm Cơ Uy như đặc lại, tận lực khắc chế nói ra một cái tên, “Diêu Kim Hoa.”

“Diêu Kim Hoa…” Thẩm Hoàng Sư trầm mặc lục lọi cái tên này trong tiềm thức, cuối cùng đưa ra kết luận, “Chưa từng nghe qua, có điều bác sẽ tìm cách tra lại gia quyến của các thành viên hiện tại và cựu quân nhân thuộc quân đoàn MA379 xem thử có người nào tên này hay không, khi nào có tin tức sẽ nói cho nhóc biết.”

Ngón tay Thẩm Hoàng Sư lướt qua dòng chữ nổi trên mặt kim loại lạnh lẽo, xúc cảm quen thuộc này khiến cõi lòng ông run lên một cách khó hiểu. Cái tên Diêu Kim Hoa rất xa lạ, nhưng dãy số ngay ngắn này lại làm cho Thẩm Hoàng Sư cảm thấy vô cùng quen mắt, dường như trong quá khứ đã từng gặp ở đâu đó.

Thời gian Thẩm Hoàng Sư rời khỏi quân đội đã qua mười lăm năm, có nhiều vấn đề quy tắc đã sớm thay đổi. Những chuyện đủ sức nặng khiến ông lưu lại ấn tượng chỉ còn sót mấy phần ít ỏi, song tất cả đều vô cùng rõ ràng, nửa phần mơ mơ hồ hồ như hiện tại chính là lần đầu tiên được cảm nhận.

Rốt cuộc đã từng nhìn thấy ở đâu?

Rượu cạn hết gần ba chai lớn thì Thẩm Cơ Uy cũng đã đụng tới ngưỡng cuối, trụ hết nổi mà gục ngã xuống bàn, chỉ còn lại Thẩm Hoàng Sư cùng Giang Thuỵ ngồi đối mặt thong thả nhấp từng ngụm, tiếp tục thảo luận về câu chuyện vẫn còn đang dở dang.

Giang Thuỵ: “MA379 là quân khu chủ chốt lâu đời của thủ đô nước Q, quy chế lựa chọn quân nhân hằng năm đều cực kỳ khắc nghiệt, mỗi cá nhân trong đó không gia thế hiển hách thì chính là tài năng lí lịch nổi bật hơn người. Điển hình như thượng tướng Hoắc Tôn đương nhiệm bây giờ, nắm giữ binh lực nòng cốt của quốc gia, được người người tôn sùng, binh lính dưới trướng ông ta cũng không ai tầm thường. Nếu không phải tuổi già sức yếu hoặc gặp sự cố đặc biệt nghiêm trọng, chiếu theo tâm lý chung hẳn sẽ không có ai cam tâm tình nguyện chủ động rời khỏi một vị trí tốt như vậy.”

Thẩm Hoàng Sư nghiêm túc lắng nghe Giang Thuỵ phân tích xong, nhướng mày hỏi: “Còn gì nữa không?”


“Khẩu KAHR ARMS P380 bác dùng ở nước Q bị hạn chế lưu hành, số lượng ít ỏi nên đa phần chỉ xuất hiện trong quân đội, bắt buộc phải là những người có quyền hạn nhất định mới có thể sử dụng.” Giang Thuỵ bình tĩnh tường thuật, “Mười ba năm trước ở vùng biển Hải Điền nổ ra cuộc bạo động lớn được báo chí liên tục đưa tin, thượng tướng Du Diễn Hoàng đã sử dụng loại vũ khí cỡ nhỏ này để kết thúc cuộc chiến đấu nguy cấp trong vòng hai năm, dẹp gọn hoàn toàn mớ rủi ro phức tạp tại vùng biên giới. Vốn dĩ mang trên người chiến công lớn lao như thế cho đất nước, Du Diễn Hoàng đã sớm được định sẵn trở thành một ứng cử viên xứng đáng đảm nhận quân hàm đại tướng đứng đầu quân khu MA379, cũng chính là vị trí của Hoắc Tôn hiện tại. Nhưng điều kỳ lạ là chuyện thăng chức ấy không những không diễn ra, mà chỉ trong vòng ba ngày sau khi quay về thủ đô, sự nghiệp chiến đấu của Du Diễn Hoàng gầy dựng đã triệt để bốc hơi chỉ sau một đêm. Có lời đồn ông ấy xảy ra tranh chấp với lãnh đạo mà chủ động từ chức, cũng có người bảo ông ấy dính dáng quá đến nhiều vấn đề nhạy cảm của hào môn nên bị người khác hãm hại, song chung quy chẳng ai xác định được chính xác lí do.”

“Toàn bộ thông tin này là do cháu tự mình điều tra suốt cả buổi sáng, chú nghe xong có cảm thấy còn sai sót chỗ nào không?” Giang Thuỵ nhấn mạnh từng chữ, “Thượng tướng Du Diễn Hoàng?”

Thẩm Hoàng Sư, cũng chính là thượng tướng Du Diễn Hoàng, sau khi nghe Giang Thuỵ nói xong thì khuôn mặt điềm nhiên không khỏi hiện lên tia bất đắc dĩ. Khẽ lắc đầu, ông cười nhạt đùa nghịch cái bật lửa trong tay: “Cậu và Giang Thuỵ tính cách trái ngược hoàn toàn nhau, nhưng tôi luôn có cảm giác loại tính cách này của cậu phải gán ghép lên người Giang Thuỵ mới hợp lí. Nhóc con đó quá đơn thuần, so với cậu lòng dạ thâm sâu, biết cách hành xử có chừng mực, tôi nghĩ cậu càng giống với người đủ năng lực điều hành cả một công ty hơn.”

Giang Thuỵ im lặng.

Không đợi người đàn ông có thời gian phản ứng, Du Diễn Hoàng đã nói tiếp: “Giúp đỡ Giang Thuỵ thứ nhất vì tôi không thể trơ mắt nhìn bọn điên ZT làm hại người khác mà bỏ mặc không quản. Thứ hai tôi và nhóc con đó có giao tình, về tình về lý đều không thể làm ngơ. Trước đó vốn tưởng rằng người bọn chúng nhắm tới là mình, nhưng sau này cân nhắc rõ ràng tôi đã quyết định gửi thông tin qua cho Giang Thuỵ tự xử lí. Tôi cố tình dùng tài khoản ẩn danh, vậy mà đám nhóc các cậu cũng cố tìm ra danh tính cho bằng được.”

“Chú từng gặp cháu sao?” Giang Thuỵ ngập ngừng giây lát, đột nhiên hỏi.

“Lần đầu tiên thấy cậu, tôi quả thật có chút giật mình.” Sắc mặt Du Diễn Hoàng phủ thêm một màu hoài niệm, “Gương mặt của cậu rất giống một người quen cũ của tôi, có điều tôi và cô ấy đã không gặp nhau mười mấy năm, khả năng cao đã sớm không còn trên đời này nữa rồi. Mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi lại không nhịn được quan sát nhiều hơn một chút. Chắc là vì thời gian đã qua quá lâu, thân già này lại có thói quen thích nhớ về chuyện cũ, nên tới bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận sự thật.”

Giống sao?

Người với người có thể giống nhau đến mức độ nào để đủ khả năng sinh ra hoài niệm?

Giang Thuỵ chuyển ánh mắt sang Thẩm Cơ Uy đang nằm dài ra bàn, cả khuôn mặt say xỉn vùi vào khuỷu tay, cảnh tượng này làm lòng hắn bất giác mềm xuống, đối với Du Diễn Hoàng thì vẫn không mặn không nhạt hỏi: “Cô gái đó là mối tình đầu chú vừa nhắc đến à?”

“Đừng hiểu lầm, con bé đáng tuổi cháu tôi đấy.” Du Diễn Hoàng bật cười, “Một người phụ nữ xuất sắc như Tiểu Trân, để một kẻ suốt ngày chỉ biết đánh đánh đấm đấm như tôi thích thì quá uổng phí rồi.”

“Chú để ý đến cháu, là vì cho rằng cháu và cô ấy có liên quan với nhau sao?”


“Đã có một khoảng thời gian tôi thật sự sinh ra suy nghĩ đó, bởi giữa hai người có quá nhiều điểm trùng hợp.” Du Diễn Hoàng nói, “Không chỉ giống qua vẻ bề ngoài, cậu và Tiểu Trân còn cùng họ, tuổi tác cậu xêm xêm với con trai của con bé. Có điều càng tiếp xúc nhiều với cậu, tôi lại càng cảm thấy khả năng này rất nhỏ, bởi vì tính cách của cậu và Tiểu Trân vô cùng khác biệt, cậu không giống với đứa trẻ do chính tay con bé nuôi dạy.”

Giang Thuỵ rất muốn hỏi, đứa trẻ do chính tay cô ấy nuôi dạy lớn lên sẽ như thế nào?

Đầu óc có đơn giản dễ tin người hay không, kìm chế cơn tức giận có giỏi hay không, có thích khoe khoang thích đánh người hay không, có ham ăn ham ngủ hay không…

Có rất nhiều câu hỏi trong tích tắc đó đã hoá thành mớ tơ rối quấn quanh đại não của Giang Thuỵ, thúc giục hắn đi tìm đáp án, nhưng cuối cùng hắn vẫn không hỏi ra miệng.

Hắn không muốn xen vào chuyện của người khác, trước giờ vẫn luôn là vậy.

Một khắc mà bản thân nảy lên xung động muốn chạm đến gần hơn với quá khứ của ai đó, thật may mắn là hắn đã kịp thời thức tỉnh chính mình.

Giang Thuỵ không thích tâm tư của mình bị lệch ra khỏi quỹ đạo, điều đó chứng tỏ nhận định của hắn đang dần mất kiểm soát, tựa hồ nụ hôn vào buổi sáng, giống hệt như bị ma nhập vậy, không thể nào khống chế được. Một khi lao ra khỏi vạch an toàn, hắn sẽ có điểm yếu, và đó cũng chính là điểm chết duy nhất mà Giang Thuỵ sẽ không bao giờ cho phép xảy ra.

Thẩm Cơ Uy rụt vai vì lạnh, Giang Thuỵ nhận thấy được, hắn lấy âu phục đang khoác hờ sau ghế tuỳ tiện đắp lên cho cậu, xong xuôi mới dời tầm mắt lên người Du Diễn Hoàng: “Nếu như thông tin về chủ nhân thẻ ngân hàng chú tìm được có liên quan đến những người những chuyện không an toàn, hi vọng chú sẽ nói cho cháu trước tiên.”

Du Diễn Hoàng đánh giá hành động săn sóc cẩn thận của Giang Thuỵ bằng ánh mắt sâu xa, qua một lúc lâu sau ông mới thu hồi tiêu cự, chậm rãi gật đầu.

“Cậu đối với Giang Thuỵ rất tốt, nhìn không ra chỉ là quan hệ giữa sếp và trợ lý.”

Giang Thuỵ nhếch môi.


Mạng của hắn và nhóc con này dính cùng một chỗ, còn có thể đối xử không tốt với cậu ta sao?

“Sếp trả lương cho cháu rất cao, chăm sóc chu đáo cho cậu ấy là chuyện nên làm.”

Ngồi trò chuyện thêm một lúc thì cũng đã hơn mười hai giờ khuya, sau khi thanh toán xong, Giang Thuỵ nửa ôm nửa kéo con sâu rượu cao hơn mét chín ra tới bãi đổ xe mà toàn thân vật vã, hoàn toàn chẳng sai lệch một li nào với tình trạng của Du Diễn Hoàng lần trước. Chưa kể hắn còn không biết Thẩm Cơ Uy khi uống rượu lại có thói quen dính người, quãng đường chỉ vài bước chân mà cậu sáp đến gần hết cọ rồi lại hít, Giang Thuỵ bị cậu phả hơi nóng vào tai nhỏ giọng mềm mại suýt tí nữa đã xảy ra phản ứng.

“Khi đi với bác nhóc có thấy nhóc mè nheo thế này đâu nhỉ?” Cựu thượng tướng Du ở kế bên vui sướng khi thấy người gặp hoạ nói, “Cũng may tối nay có cậu xử lí nó, tôi không muốn lịch sử tối tăm kia lặp lại tí nào cả.”

“Lần sau chỉ cho phép cậu ta uống nước trái cây thôi.” Giang Thuỵ ôm đầu Thẩm Cơ Uy để tránh đụng vào cửa rồi đẩy cậu vào xe, sau đó thẳng lưng lịch sự gật đầu với Du Diễn Hoàng, “Cảm ơn chú đã gửi cho cháu bản thông tin kia, sau này có dịp cháu sẽ mời chú bữa cơm khác.”

Du Diễn Hoàng xua tay: “Sao cũng được, mau đưa cục cưng nhà cậu về đi, mắc công một hồi nôn đầy ra xe đấy.”

Mí mắt Giang Thuỵ giật giật: “Chú gọi cậu ấy là gì của cháu?”

“Cục cưng đó.” Du Diễn Hoàng cười thâm ý, “Chưa nghe câu cục cưng ôm ôm, chỉ có cục cưng mới được ôm à?”

Ông đọc được câu này của giới trẻ trên mạng xã hội.

Biểu tình Giang Thuỵ vô cùng đặc sắc, đối với mức độ tiến hoá cách xưng hô vi diệu của Du Diễn Hoàng căn bản không biết phản bác thế nào cho phải, nên hắn chỉ đành câm nín cho qua.

Cục cưng thì cục cưng.

Tuy không phải thật sự là cục cưng của hắn, nhưng chẳng phải hắn vẫn cưng đến tận trời đó sao?

Một đường về đến nhà khom lưng ném Thẩm Cơ Uy lên giường, Giang Thuỵ bị mùi rượu nồng nặc trên người cậu xen lẫn của bản thân hun đến choáng váng đầu óc, chất cồn trong cơ thể được hắn cố gắng dồn nén từ nãy đến giờ cũng bắt đầu rục rịch chạy tán loạn khắp tứ chi, khiến hốc mắt người đàn ông chuyển thành màu đỏ sậm, cúc áo đầu lại giảm thành cúc áo thứ hai, để lộ yết hầu nhô cao trượt lên xuống không ngừng.


Hắn lay tỉnh Thẩm Cơ Uy: “Ngồi dậy đi tắm, mình mẩy cậu nặng mùi lắm rồi.”

Thẩm Cơ Uy còn biết trời trăng mây nước gì nữa mà trả lời hắn, chỉ cựa quậy trở mình liền tiếp tục ngủ thẳng cẳng.

Giang Thuỵ không chịu bỏ qua một mực muốn lôi Thẩm Cơ Uy vào nhà vệ sinh xối nước, mới lê được nửa đường người trong lòng bỗng dưng mở to mắt ra, Giang Thuỵ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì oẹ một tiếng, một bãi nôn tràn ngập mùi chua trào ra, thấm ướt một mảng quần áo trước ngực hắn.

“…”

Mặt người đàn ông tức thì xanh lè.

Nếu như lúc này đổi lại thành người khác dám ói cả mật xanh mật vàng lên quần áo hắn thế này, Giang Thuỵ chắc chắn sẽ vặn cổ nó xuống trong vòng một nốt nhạc. Nhưng khi nghiêng đầu trông thấy dáng vẻ yếu ớt của Thẩm Cơ Uy nhu thuận tựa vào vai mình, hàng mi dịu ngoan rũ xuống che khuất đi sắc đỏ nơi bọng mắt, hắn lại sinh ra chút không nỡ.

Thẩm Cơ Uy chép miệng thì thầm gì đó.

Giang Thuỵ nghe không rõ, theo bản năng áp tai tới gần kêu cậu nói lại lần nữa.

Giây kế tiếp, vành tai nóng hôi nổi bị người ta liếm nhẹ qua.

“Tôi, muốn, ăn, hạt, dẻ, nướng.”

***

Lời tác giả:

Đáng lẽ chương này còn nhiều thứ hay ho phải viết, chính sự mình đã lằng nhằng vì mấy cái hint mấy chương rồi, nhưng vì ham chơi nên phải dồn hết vào chương sau, sorry :<<

Hướng Dương muốn nếu ý kiến: Mew, mình đã bị chủ nhân bỏ quên mấy chap rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.