Hoán Hồn [đam Mỹ]

Chương 42: Nốt Chu Sa Trong Lòng


Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 42: Nốt Chu Sa Trong Lòng

Tô Noãn Khiết bị đả kích, Thẩm Cơ Uy cũng bị doạ không hề kém.

Bản thân chủ động hôn người ta và bị người ta hôn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cậu có thể cảm thấy xấu hổ, tội lỗi, nhưng ít nhất quyền khống chế là do cậu nắm giữ, lần đó cậu không dám cắn hắn, chỉ đơn giản là môi chạm môi, trái tim tựa như mặt hồ luôn êm đềm bên ngoài cửa sổ sát đất. Ai ngờ đảo lộn một cái, mưa rơi xối xả, nước tràn bờ hồ, môi lại có thêm một vết cắn, đau muốn chết.

Tâm trí rối bời cùng nhịp tim nóng cháy đập bang bang khiến Thẩm Cơ Uy đinh ninh rằng Giang Thuỵ đang trả đũa mình, cậu giận lắm chứ, nhưng từ đầu đến cuối khi Tô Noãn Khiết rời đi, cậu cũng không thốt được một câu trách móc nào, yên lặng hoàn thành xong phần việc hôm nay, thái độ bình tĩnh chẳng khác gì với một con robot bị bảo trì.

Cậu nên trách cái gì bây giờ?

Thẩm Cơ Uy đâu phải thiếu nữ mới lớn, hôn thì hôn thôi, cậu cũng không thể bắt Giang Thuỵ lại để hỏi mấy câu đại loại như vì sao anh lại hôn tôi, anh có ý đồ gì, nghĩ thôi mà đã thấy thấy sượng trân.
Cảm xúc ngượng ngập chưa bao giờ đả động được dây thần kinh phẳng lì cậu, Thẩm Cơ Uy thậm chí còn có cảm giác hôn môi với đàn ông là bình thường hơn với phụ nữ nhiều, bởi vì cậu sợ lòng dạ đàn bà, cực kỳ e ngại tiếp xúc với bọn họ.

Ít nhất lần này cậu không còn khó chịu như lần trước nữa, hôn trả một cái, coi như huề nhau.

Đương lúc suy nghĩ vẩn vơ thì có một bàn tay đưa tới trước mặt cậu búng lách tách hai cái, Thẩm Cơ Uy hoàng hồn ngước đầu lên, thấy rõ người đến là ai nhất thời thở thào như trút được gánh nặng.

“Bác Thẩm, cuối cùng bác cũng tới, cháu đợi gần ba mươi phút rồi á.”

“Hôm nay sao lại nổi hứng muốn mời bác uống rượu thế?” Khác với dáng vẻ tuỳ tiện thường ngày, hôm nay Thẩm Hoàng Sư diện sơ mi quần tây rất nghiêm chỉnh, vạt áo quy củ bỏ vào bên trong, tóc tai cũng được chải chuốt vô cùng cẩn thận.

Thẩm Cơ Uy không nhịn được khen một tiếng quá đẹp trai, chọc cho Thẩm Hoàng Sư bật cười thành tiếng.

“Nhóc thối, nịnh nọt vậy là có mưu đồ gì?”

“Đâu có nịnh nọt đâu, cháu nói thật mà.” Thẩm Cơ Uy cười ha ha cúi đầu xem đồng hồ, “Chúng ta gọi món trước đi, anh ta sắp đến rồi.”

“Ai đến? Thẩm Cơ Uy?” Thẩm Hoàng Sư nhướng mày.

“Đúng vậy.” Thẩm Cơ Uy thẳng thắng gật đầu, yên lặng quan sát biểu tình của Thẩm Hoàng Sư.

Thẩm Hoàng Sư cười cười nhấp một ngụm nước, không lên tiếng.

Thẩm Cơ Uy tiếp tục hỏi: “Bác này, lần sau cháu lại đến nhà bác chơi được không? Đã lâu rồi cháu không đến đó chơi.”

“Được chứ.” Thẩm Hoàng Sư thoải mái đồng ý, “Có điều bác vừa đổi nơi ở rồi, lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho nhóc sau.”

“Đổi nơi ở?” Thẩm Cơ Uy sửng sốt, “Vì sao?”


“Giá thành đắt quá, trả không nổi.”

“…”

Thẩm Cơ Uy buồn cười: “Bác đừng có chọc cháu chứ, lần trước cháu trả lương bác gấp đôi bác cũng không chịu ở lại làm tài xế cho cháu, giờ lại thiếu chút tiền thuê nhà hả?”

Thẩm Hoàng Sư vẫy tay gọi phục vụ, không tán thành với Thẩm Cơ Uy: “Bác nghèo lắm, từ chối làm thêm cho nhóc là vì sợ gặp xui xẻo chứ không phải chê tiền đâu nhé.”

“Hôm đó bác hỏi cháu bọn người kia có phải nhắm vào một mình cháu không, lẽ nào bác cũng có người muốn đuổi cùng giết tận như thế?”

Rốt cuộc cũng vào vấn đề chính rồi.

Thái độ Thẩm Hoàng Sư vô cùng bình tĩnh, trên mặt hoàn toàn không xuất hiện chút mất tự nhiên nào, nửa giây đó đã đủ khiến cho Thẩm Cơ Uy không khỏi nảy sinh do dự bởi chính phán đoán của mình, nhưng rất nhanh tia ảo giác đó đã bị cậu trấn áp trở lại.

Thẩm Hoàng Sư càng tỏ ra bình tĩnh, càng chứng tỏ ông ấy có vấn đề.

Chiếu theo bình thường, phản ứng đầu tiên của người bị hỏi nếu nói trúng chính là chột dạ, nói trật thì chắc chắn sẽ phản đối ngay tắp lự.

Mà Thẩm Hoàng Sư đều không có hai loại phản ứng này, điều đó có nghĩa là khả năng cao ông ấy đã sớm biết Thẩm Cơ Uy muốn hỏi gì, thậm chí là cả mục đích hẹn uống rượu của tối hôm nay.

Bầu không khí đang rơi vào tĩnh mịch thì phục vụ bước đến hỏi món, Thẩm Hoàng Sư chậm rãi đẩy quyển menu về phía Thẩm Cơ Uy, ôn hoà nói: “Thích ăn món gì cứ gọi thoải mái, nhắn tin hỏi cả anh bạn của cháu luôn, bữa nay bác mời.”

Mí mắt Thẩm Cơ Uy giật giật, thật chẳng rõ giây trước là người nào nói đang không đủ tiền thuê nhà.

Rũ mắt nhìn giá cả món ăn đắt đỏ trên bàn, Thẩm Cơ Uy khiêm tốn chọn vài ba món ít nhót túi kèm theo hai chai rượu vang lớn, sau đó đưa lại thực đơn cho phục vụ.

Đồng hồ treo tường vừa điểm đúng chín giờ, dáng người cao lớn của Giang Thuỵ từ phía đại sảnh đẩy cửa tiến vào phòng ăn riêng, âu phục vắt hờ trên tay, cúc áo bung xoả hàng đầu. Có lẽ do gấp rút hoàn thành công việc trước thời gian nên khí sắc của hắn khó giấu được nét mệt mỏi, Thẩm Cơ Uy tay chân cứng ngắc mặc người đàn ông ngồi xuống bên cạnh mình, miệng mấp mấy muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ mím môi im lặng.

Thẩm Hoàng Sư nhạy bén nhận ra được cảm xúc kỳ lạ của hai người, giọng điệu bâng quơ nói với Giang Thuỵ: “Nhóc con nhà cậu vì ngóng trông cậu sớm giờ mà đứng ngồi không yên, cổ cứ nhìn về phía cửa mãi, chắc sắp trật khớp luôn rồi.”

Mặt Thẩm Cơ Uy đen thui: “Bác bớt bịa chuyện đi! Con chờ anh ta hồi nào?”

Giang Thuỵ chẳng biết có tin lời Thẩm Hoàng Sư hay không mà lại nghiêng đầu dùng ánh mắt sâu xa liếc Thẩm Cơ Uy một cái, Thẩm Cơ Uy bị nhìn đến cả người khó chịu, trừng mắt nói: “Nhìn tôi làm gì hả? Đừng nói bác ấy xạo mà anh cũng tin nhé!”


“Tin cậu thôi, được chưa?” Giang Thuỵ không thèm suy nghĩ đã buột miệng nói.

Lời vừa phát ra, cả hắn lẫn Thẩm Cơ Uy đều giật mình, mặt lúc xanh lúc đỏ trông hết sức khôi hài.

Khả năng kiềm chế của Giang Thuỵ xưa nay rất tốt, giây trước giây sau đã thu liễm lại bình thường, chỉ có Thẩm Cơ Uy mắc nghẹn đến mức đỉnh đầu bốc khói, hại Thẩm Hoàng Sư ở đối diện nhịn cười đến đau ruột.

“Hai người đã gọi món chưa? Tối nay tôi mời.” Giang Thuỵ tỉ mỉ dùng khăn lụa lau sơ qua chén dĩa, cất tiếng hỏi.

“Không cần đâu, bác đã nói với Giang Thuỵ bữa này sẽ mời hai đứa, ráng đợi tới lần sau đi nhé.”

Giang Thuỵ nghe xong cũng không tranh giành nữa.

Thức ăn chuyển lên rất nhanh, trong lúc chờ đợi Giang Thuỵ đã thuận tiện lau sạch luôn dụng cụ ăn uống của người con trai kế bên, động tác vô cùng tự nhiên, bàn tay trắng nõn hành động xong xuôi lại đặt về chỗ cũ.

Cảm nhận được Thẩm Hoàng Sư đang thích thú quan sát mình, Giang Thuỵ nâng mí mắt khách sáo hỏi: “Chú có cần cháu lau hộ luôn không?”

Thẩm Hoàng Sư không từ chối, Giang Thuỵ cứ vậy theo trình tự cũ mà làm.

Khui một chai rượu vang đỏ rót lưng chừng vào ba ly, Thẩm Hoàng Sư bỗng thấp giọng trút ra một bầu tâm sự không đầu không đuôi: “Bác từng có một mối tình đầu, đến tận bây giờ vẫn chưa từng quên người ấy.”

Giang Thuỵ: “…”

Thẩm Cơ Uy: “…”

Sau một hồi thích ứng với đề tài bất ngờ này, Thẩm Cơ Uy thắc mắc hỏi: “Nếu bác vẫn còn nhớ người đó thì tại sao lại không đi tìm?”

Chẳng lẽ người đó đã có gia đình rồi?

“Bác cũng không biết phải tìm ở đâu, đã mười lăm năm rồi không gặp nhau, đến tên bà ấy là gì bác còn không biết, có lẽ diện mạo bác bà ấy cũng chẳng còn ấn tượng nữa.”

Giang Thuỵ nhai nát một miếng cà chua, giọng điệu thờ ơ: “Đến tên người ta còn không biết mà lại có thể nhớ mãi không quên?”

“Cuộc đời ai rồi cũng sẽ gặp được chấp niệm thuộc về riêng mình, nó in hằn vào tim nhóc như một nốt chu sa, nhỏ bé đến mức đôi khi làm nhóc quên mất đi sự tồn tại của nó. Nhưng mỗi lần có một ánh trăng sáng khác xuất hiện, nhóc sẽ vô thức nhớ về nốt chu sa ấy, rồi lại tự hỏi bản thân ánh trăng kia trong mắt cháu có đẹp bằng nốt chu sa không, ánh sáng có mạnh mẽ tẩy sạch được sự tồn tại nốt chu sa không. Đời thì dài, vận may của chú kém, không gặp được ánh trăng sáng đến cứu rỗi mình, nên vĩnh viễn chỉ có thể mơ tưởng về nốt chu sa ấy, quên không được, cũng không nỡ quên.”


Thẩm Cơ Uy không hiểu lắm, đối với chuyện tình cảm lần đầu tiên sinh ra cảm xúc mờ mịt như thế: “Nếu không gặp được nốt chu sa, vậy ánh trăng kia, là tình yêu sao?”

Thẩm Hoàng Sư uống rượu vào liền trở thành tiền bối truyền thụ kinh nghiệm sống, hắng giọng nói: “Chu sa hay ánh trăng gì đều được, người thật sự khiến cháu tình nguyện để họ lấn át cả vầng hào quang của trăng, điểm rực rỡ của nốt chu sa, đó mới là tình yêu.”

Thẩm Cơ Uy chớp chớp mắt, tiêu cư mông lung giống như đang hồi tưởng về điều gì đó, bộ dạng ngẩn ngơ đó bị Thẩm Hoàng Sư bắt được, truy hỏi: “Ngây người gì đó? Cháu cũng gặp được ánh trăng hay nốt chu sa của đời mình rồi à?”

Động tác gắp thức ăn của Giang Thuỵ khựng lại, hờ hững liếc sang Thẩm Cơ Uy chốc lát, thính tai ngứa ngáy.

“Cháu cũng không chắc nữa.” Má Thẩm Cơ Uy phủ thêm một rặng mây hồng, “Cháu không nhớ rõ người đó tên gì, hình thù ra sao, nhưng chắc chắn là người vô cùng quan trọng với cháu, chấp niệm mà bác nhắc đến có lẽ từ khi sinh ra đã đi theo cháu rồi.”

“Ồ, thú vị đấy.” Thẩm Hoàng Sư hứng thú nâng cao ly rượu, “Nào, cạn một ly để chúc cho Tiểu Giang của chúng ta sớm tìm lại được nốt chu sa của đời mình nào.”

Giang Thuỵ từ nãy đến giờ vẫn luôn khư khư giữ yên lặng, lúc này nâng ly lên lại cụng rất mạnh, tiếng leng keng chói tai tựa thuỷ tinh sắp vỡ, chất lỏng sóng sánh rơi vãi hết ra ngoài.

“Xin lỗi, cháu lỡ tay.” Hắn rút khăn giấy lịch sự đưa cho Thẩm Hoàng Sư, đến lượt Thẩm Cơ Uy thì lung tung ném qua, trực tiếp bỏ lơ bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của cậu.

Sắc mặt Thẩm Cơ Uy đanh lại, có vẻ không vui rồi đó.

Giang Thuỵ không nhìn cậu, thẳng thừng chuyển sang mục đích chính của ngày hôm nay: “Trước tiên cháu phải xin lỗi chú một tiếng bởi vì đã tự ý điều tra lí lịch của chú khi chưa được sự cho phép, nhưng nhờ vậy cháu mới biết được quê gốc ở thành phố P, nghề nghiệp trước kia là nhân viên kỹ thuật xây dựng, từng có một đứa con trai bị tai nạn mất, tất cả đều là giả mạo.”

Tròng mắt đen tuyền của hắn xoáy sâu con ngươi Thẩm Hoàng Sư: “Tại sao bác phải tạo ra tờ lí lịch giả này?”

Nụ cười bên môi Thẩm Hoàng Sư vẫn đong đầy như cũ: “Tôi thiếu nợ người ta một khoản tiền kết xù, hết cách đành phải bỏ trốn sang một thành phố xa lạ, tạo ra một thân phận mới an ổn mà sống tiếp, giải thích này đủ thuyết phục chưa?”

Thẩm Cơ Uy biết Thẩm Hoàng Sư sắp ngã bài nên cậu hỏi thẳng: “Lúc trước bác là quân nhân, nghề nghiệp đáng quý như vậy có gì phải tốn công che giấu?”

“Trước hết trả lời tôi câu này đã.” Thẩm Hoàng Sư khoát một tay ra sau ghế, lạnh nhạt hỏi, “Ai trong hai người đắc tội với Triệu Triết Dung?”

Thẩm Cơ Uy nhíu mày quay sang người bên cạnh: “Triệu Triết Dung là ai? Anh quen không?”

“Chưa từng nghe.”

“Vậy cậu biết Trịnh Qua đúng không?” Thẩm Hoàng Sư nhìn Giang Thuỵ đau đáu.

“Người của tổ chức ZT.”

“Không sai.” Thẩm Hoàng Sư gật đầu, “Tôi với thủ lĩnh bọn họ quả thật từng có xích mích, ban đầu tôi vốn cho rằng đám ranh con hôm đó là muốn lấy mạng mình. Nhưng sau khi kỹ lưỡng phân tích, tôi cảm thấy xác suất để bọn nó tìm được tung tích của tôi căn bản là điều không thể, vậy nên người bị nhắm đến từ đầu hẳn chính là nhóc Tiểu Giang.”

Thẩm Hoàng Sư muốn nghỉ việc chính là vì phải quay về thủ đô một chuyến để điều tra chuyện này, quá trình đó vô cùng nguy hiểm, ông không dám đảo bảo tuyệt đối rằng sự trở lại của mình có bị phát hiện hay không. Bản thân bị tóm là việc nhỏ, lỡ như xui xẻo làm liên luỵ đến hai đứa nhóc kia thì ông sẽ cảm thấy có lỗi lắm.

“Vị trí chủ chốt của bọn họ có người nào họ Ngô không?” Giang Thuỵ thình lình bật ra một câu.


“Ngô Tông Đường, con cáo già chuyên gia góp một chân vào mấy vụ thuốc phiện mại dâm. Có điều nhà nước bây giờ tồi tàn quá, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không tìm được bằng chứng để tóm cổ ông ta.”

Ngô Tông Đường.

Giang Thuỵ: “Nhà mẹ của Ngô Ngân Châu, hình như có một người tên Ngô Tông Đường.”

Thẩm Cơ Uy: “Suy đi tính lại chúng ta vẫn không tính sổ lầm người.”

Giang Thuỵ: “Chú Thẩm, tại sao chú lại chắc chắn được người ra tay là tổ chức ZT?”

Thẩm Hoàng Sư: “Nhờ thằng ranh con gan thỏ đế Trịnh Qua đấy, lúc cậu kéo người tới bao vây anh em của nó, nó đã từ cửa khác của chiếc SUV trốn đi, trước khi lâm vào hôn mê tôi nhìn thấy nó.”

Giang Thuỵ trầm mặc một lúc, nghiêm túc hỏi: “Cháu có thể hỏi thêm là tại sao chú lại nhận ra Trịnh Qua không?”

Thẩm Hoàng Sư thở dài: “Thù cũ thôi. Tôi chỉ có thể tiết lộ là nó từng bị quân đội còng đầu không ít lần, tội danh nhiều lắm, bản mặt đó tôi nhìn suốt cả năm, muốn quên cũng khó.”

“Bác từng làm việc ở quân đội thủ đô, có thể cho cháu hỏi một câu không ạ?”

“Hỏi đi, bác biết được chuyện gì sẽ giải đáp cho nhóc.”

Thẩm Cơ Uy lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng kim loại đẩy đến trước mặt Thẩm Hoàng Sư, mã số 0228379 được chạm khắc bằng Rhodium loé lên trong ánh đèn mờ, độ sắc sảo được phô bày cực kì rõ ràng.

Khoảnh khắc đó, Thẩm Cơ Uy dường như đã thấy được một tia kinh ngạc loé lên từ sâu thẳm nơi con ngươi của Thẩm Hoàng Sư, phản chiếu ngược vào đôi mắt cậu, cũng giống như dãy số kia, đặc biệt rõ ràng.

TIỂU KỊCH TRƯỜNG: KỂ TÊN NỐT CHU SA VÀ ÁNH TRĂNG TRONG LÒNG BẠN?

Cáo nhỏ: Nốt chu sa là chủ nhân của chiếc cúc áo phỉ thuý tôi ôm ngắm mỗi ngày. Ánh trăng tạm thời chưa có, tương lai thì có một người.

Giang tổng: Không có nốt chu sa, ánh trăng chính là cáo nhỏ.

Bác sĩ Giang: nốt chu sa đã sớm không còn trên đời, ánh trăng họ Hoắc tên Nguyên.

Bạch Miêu: tôi không có nốt chu sa, ánh trăng chắc là tên họ Phục nào đó rất dở hơi.

Họ Phục dở hơi nào đó: Nốt chu sa là Đảng, ánh trăng thì có cả trăm cái, tôi nên kể cái nào trước nhỉ?

Giang Tiểu Mễ: Nốt chu sa là… anh trai, ánh trăng cũng là… anh trai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.