Bạn đang đọc Hoàn hảo: Chương 17
Chương 17
Khi họ đã đi được hơn 10 phút thì cũng là lúc Zack bắt đầu cảm thấy sự căng thẳng đang bóp nghẹt lồng ngực anh được giải thoát, anh hít vào một hơi sâu, dài – lần thở dễ dàng đầu tiên sau nhiều giờ liền. Không, nhiều tháng. Hay nhiều năm. Cảm giác vô ích không nơi nương nhờ đã chiếm cứ con người anh quá lâu đến mức anh thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn ra khi thoát khỏi chúng. Một chiếc xe màu đỏ vượt qua họ, chắn ngang lối ra đường liên bang, mất lái, và đâm trượt chiếc Blazer chỉ trong vài tấc – và điều đó cũng chỉ bởi vì tài lái xe 4 bánh đang kinh ngạc của người phụ nữ ngồi bên cạnh anh. Rủi thay, cô cũng đã lái quá nhanh, cùng với tính hung hăng của kẻ liều lĩnh và cơn giận không chút sợ hãi mà theo kinh nghiệm của Zack là nét độc đáo và truyền thống của người dân Texas.
Anh đã ước có cách nào đó khiến cô cho anh cầm lái khi cô nói bằng giọng buồn cười nhẹ nhàng “Anh có thể thư giãn rồi. Tôi đang chậm lại. Tôi không định làm anh sợ”.
“Tôi không sợ” Anh vô tình nói cộc lốc.
Cô nhìn vào anh và mỉm cười, một nụ cười chậm rãi, thấu hiểu “Anh đã nắm cái thanh chắn xe bằng cả hai tay. Đó thường là động tác chờ chết”.
Hai điều cùng đập vào Zack một lúc: anh đã ở trong tù quá lâu đến nỗi chỉ một lời nói đùa nhẹ tênh của một người khác phái khiến anh cảm thấy vừa vụng về vừa xa lạ và Julie Mathison có một nụ cười tuyệt đẹp. Nụ cười lấp lánh trong mắt cô và làm bừng sáng cả gương mặt, biến vẻ đẹp đơn thuần của cô trở nên say đắm. Khi nhận ra những thắc mắc về cô thì lý thú hơn là lo lắng cho những chuyện ngoài tầm kiểm soát, Zack tập trung chú ý vào cô. Cô không trang điểm nhiều ngoại trừ một lớp son môi mỏng, có một vẻ tươi tắn trong cô, đơn giản như cách cô chải mái tóc dày và nâu của mình, tất cả khiến cô trông như vẫn ở tuồi thiếu niên hay trễ hơn là khoảng đầu những năm 20 tuổi. Mặt khác, cô có vẻ tự tin và chắc chắn hơn tuổi 20 nhiều. “Cô bao nhiêu tuổi?” Zack hỏi thẳng rồi nhăn mặt vì câu hỏi có phần sống sượng. Lẽ dĩ nhiên nếu họ bắt và nhốt anh lại vào tù thì có lẽ anh cũng đã học được một cái gì đó mới mẻ – một sự nhã nhặn đơn sơ và cuộc đối thoại mang tính xã giao với phụ nữ.
Thay vì cảm thấy bực dọc vì câu hỏi, cô lại lướt qua anh một nụ cười mê hoặc khác và vui vẻ nói “Tôi 26”.
“Chúa ơi” Zack nghe bản thân thốt ra rồi nhắm mắt lại từ ghê tởm sự vụng về của bản thân “Ý tôi là” anh giải thích “trông cô không giống người ở tuổi đó”.
Julie cảm thấy được sự lúng túng của anh nên cô cười dịu dàng :.
“Có lẽ vì tôi mới tròn 26 tuổi có vài tuần”.
Zack e ngại rằng anh sẽ nói thêm điều gì tự phát nữa, anh đành nhìn ra cửa với nửa vầng trăng đang lung linh, trong đầu anh cẩn thận lựa chọn câu hỏi thay cho những từ ngữ vô vị mới vừa nãy. Cảm thấy câu này an toàn, anh nói .
“Cô làm nghề gì?”
“Tôi là giáo viên”.
“Cô trông không giống”.
Theo cách không giải thích được, tiếng cười lại lấp đầy trong mắt cô cho đến khi anh thấy nó bật ra thành tiếng. Cảm thấy hoàn toàn xa lạ và bối rối vì hành vi không thể đoán trước của cô, anh nói cộc lốc “Bộ tôi nói gì tức cười lắm hả?”
Julie lắc đầu nói “Không hẳn. Vì đó là những gì các cụ già nói”.
Zack không chắc Julie thật sự nghĩ anh hơi già so với cô hay cô chỉ ám chỉ những lời bình phẩm kì quái của anh thôi. Anh vẫn tò mò việc đó khi cô hỏi anh làm công việc gì và anh nói nhanh một nghề mà anh thấy phù hợp với những chuyện anh nói với cô trước đây.
“Tôi làm nhân viên công trường”.
“Thật sao! Anh tôi cũng làm việc ở công trường – anh ấy làm thầu xây dựng. Chuyên môn của anh là gì?”
Zack có cảm giác cuối cùng cái búa cũng giáng trúng ngón chân anh nên anh chọn một việc nghe có vẻ an toàn nhất “Tường” Anh đáp lại “Tôi là thợ xây tường”.
Cô đưa mắt khỏi con đường trước mặt rồi quay về phía anh “Tường à” cô tò mỏ, Zack cảm thấy bồn chồn “Ý tôi là anh không có chuyên môn gì cả sao?”
“Vâng, tường” Zack nói ngắn gọn, tự bực mình vì đã bắt đầu câu chuyện “Đó là chuyên môn của tôi. Tôi xây những bức tường”.
Julie nhận ra có lẽ cô đã hiểu nhầm ý anh ngay từ đầu “Tường khô” cô kêu lên “Anh là thợ làm khô tường phải ko?”
“Chính xác” .
“Nếu như vậy thì tôi thật sự thắc mắc sao anh khó kiếm được việc. Thợ làm khô tường thường rất khan hiếm”.
“Tôi không phải là thợ giỏi” Giọng anh đều đều ra chiều không muốn bàn về chủ đề này nữa.
Julie nghẹn giọng ột nụ cười ngạc nhiên vì câu trả lời của anh, cô tập trung vào đường đi. Anh không phải là một người đàn ông bình thường. Cô không thể xác định là cô thích anh và đã vui vì sự niềm nở của anh hay không. Và cô không thể thoát khỏi cảm giác kì lạ là anh gợi cho cô về một người nào đó. Cô ước gì mình có thể thấy mặt anh mà không có cặp kính mát và cô sẽ có thể biết anh là ai. Thành phố nhỏ dần qua kính chiếu hậu cùng bầu trời ngày càng u ám trong ánh sáng nhá nhem buổi hoàng hôn. Sự yên lặng chiếm cứ trong xe và tuyết đang đổ dày trên lớp kính chắn gió. Họ đã đi được nửa giờ, Zack nhìn ra sau qua kính chiếu hậu – rồi anh đông cứng người. Cách họ khoảng nửa dặm là một chiếc xe cảnh sát với đèn báo xanh đỏ đang rít lên giận dữ.
Một giây sau, anh nghe tiếng hú rền ai oán.
Người phụ nữ cạnh anh cũng nghe thấy. Cô nhìn qua gương sau và nhấc chân khỏi bàn đạp. Cô chậm dần và tấp vào gần lề. Zack chạm vào túi áo, bàn tay anh để hờ lên cò súng mặc dù anh chẳng có ý tưởng rằng mình sẽ làm gì nếu cảnh sát cố kéo họ ra ngoài. Xe tuần tra đã đến quá gần. Anh có thể thấy không chỉ có một mà đến hai cảnh sát ngồi ghế trước. Họ bọc ngoài chiếc Blazer.
Và tiếp tục chạy.
“Có lẽ có một tai nạn gần đây” Cô nói khi họ băng qua ngọn đồi và dừng lại trước đoàn xe kẹt dài 5 dặm trên đường liên bang đầy tuyết. Một lúc sau hai chiếc cứu thương xẹt ngang qua họ.
Lượng adrenalin trong Zack giảm mạnh, anh run lên và rũ xuống. Anh có cảm giác mình đã vượt quá khả năng chịu đựng những cảnh hành động hay cái gì khác, tất cả chỉ vì Zack đã trù tính cho kế hoạch đào tẩu đơn giản và hiệu quả của mình. Và nó sẽ thành công nếu Hadley không hoãn chuyến đi đến Amarillo lại 2 ngày. Mọi chuyện trở nên rối tung chỉ vì vụ đó. Anh nghi ngờ người liên lạc của anh có còn ở khách sạn Detroit để chờ anh gọi điện và thuê xe tới Windsor hay không. Cho đến khi Zack bỏ xa Amarillo càng lâu càng tốt, anh thậm chí không dám tìm buồng điện thoại. Hơn nữa, Colorado chỉ cách Amarillo 130 dặm thì nó vẫn kẹp giữa dãy đất Oklahoma và anh phải đi theo hướng Tây Bắc để đến đó, thế mà giờ anh đang đi theo hướng Đông Nam. Bản đồ Colorado trong đầu anh báo cho anh biết có một phần nhỏ Oklahoma nằm gần đất Texas do đó anh quyết định bỏ thời gian nghiên cứu đường đi mới. Xoay tròn người trên ghế ngồi, anh nói “Tôi nghĩ mình cần xem bản đồ”.
Hiển nhiên Julie cho rằng anh cần bản đồ để xác định công việc mới của anh ở chỗ nào trong bang Texas. “Anh tính đến đâu?” Julie hỏi.
“Allerton” anh đáp, nhoẻn miệng cười với cô khi choàng tay ra băng ghế sau lấy cái túi vải “Tôi phỏng vấn cho công việc ở Amarillo, nhưng tôi chưa từng đến công ty đó” anh thêm vào vừa kịp để cô không hỏi thêm vị trí chính xác.
“Tôi không nghĩ mình từng nghe đến Allerton” Một lúc sau, khi anh lật cuốn bản đồ lại trang đầu, Julie liền hỏi “anh đã tìm thấy Allerton chưa?”
“Chưa” Không mong muốn cô hỏi tiếp ột thị trấn không tồn tại, Zack lật nhanh qua những trang được đánh máy và nói “Tôi có những dòng chú thích đầy đủ nên tôi sẽ tìm ra thôi”.
Cô gật đầu nhưng tia nhìn của cô vẫn còn vướng lại “Tôi nghĩ chúng ta nên ra khỏi đường liên bang và đi qua đường nhỏ để tránh vụ tai nạn”.
“Ý hay đó” Lối thoát đột nhiên chuyển thành con đường nhỏ đi song song với đường liên bang trở nên đúng đắn.
“Có lẽ ý đó cũng không hay lắm” cô nói sau một lúc họ đã đi vào con đường tối đen với những cơn gió mạnh và cách xa đường chính.
Zack không đáp lời ngay lập tức. Giao lộ ở rất gần, có một trạm xăng bỏ phế cùng nhiều bãi đất trống, phía gần đường có một buồng điện thoại để mở. “Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại nếu cô không phiền. Sẽ chỉ mất vài phút”.
“Tôi không phiền gì cả” Julie cho chiếc Blazer đậu gần sát lề đường ngay buồng điện thoại và nhìn anh đi qua ánh sáng đèn đường. Bóng tối bủa vây sớm hơn thường lệ, và cơn bão như đang đuổi theo họ, làm nổ tung bông tuyết với sức mạnh đáng ngạc nhiên ngay cả với cơn gió dữ trên dải đất Texas. Quyết định thay chiếc áo choàng bằng một chiếc áo len sẽ giúp cô dễ chịu hơn khi lái xe, cô bật radio hy vọng sẽ có tin dự báo thời tiết, rồi cô ra khỏi xe, đi ra cốp xe, và mở nó ra.
Ngay khi cốp sau bật mở, giọng quảng cáo bán xe của phát thanh viên vang lên cho chiếc Wilson Ford đời mới.
“Bob Wilson sẽ gặp với mọi giá, mọi nơi, mọi lúc…” anh ta hăm hở.
Lắng nghe phần tin thời tiết, cô cởi áo khoác ra và kéo chiếc áo len từ túi xách ra, mắt cô thoáng liếc qua tập bản đồ trong túi vải của anh. Vì cô không mang theo bản đồ cũng như không chắc lắm về những đoạn giao lộ, có khi cô đã đưa người hành khách quá xa so với nơi anh cần đến và anh sẽ phải đi quá giang thêm một người khác, thế là cô quyết định xem bản đồ của anh. Cô liếc nhanh khi anh trong buồng điện thoại, dự định cầm bản đồ lên và hỏi mượn anh nhưng anh quay lưng về phía cô và trông có vẻ anh đang nói điện thoại. Cho rằng anh sẽ không phản đối, Julie mở phần hướng dẫn được đánh máy cũng như tấm bản đồ. Trải nó rộng ra trên cốp xe, cô quan sát nó bất chấp cơn gió mạnh chực chờ cuốn phăng tất cả. Phải mất một lúc lâu cô mới chắc đó không phải bản đồ Texas mà là của Colorado. Cảm thấy khó hiểu, cô liếc sang những lời hướng dẫn kèm theo:.
“Chính xác cách 26.4 dặm sau khi anh qua khỏi thị trấn Stanton” Nó nói “anh sẽ đến những ngã tư không được đánh dấu. Sau đó, đi tìm con đường đất nằm khuất bên phải trong những rặng cây cách xa lộ 5m. Ngôi nhà ở cuối đường, cách khoảng 5 dặm sau khi anh đổi hướng và không thể thấy được từ xa lộ hay ở bất kì góc nhìn nào từ ngọn núi”.
Miệng Julie há hốc vì kinh ngạc. Anh ta không phải tìm việc ở một thị trấn nào đó thuộc Texas mà là một ngôi nhà ở Colorado?.
Trên radio, phát thanh viên đã xong phần quảng cáo và nói “Tôi có một số tin cập nhật cho cơn bão sắp đến nhưng trước hết hãy điểm qua tin nóng hổi từ văn phòng cảnh sát…”
Julie chăm chú lắng nghe anh ta trong khi mắt cô dán chặt vào người đàn ông cao ráo đang gọi điện, cô lại có cảm giác kì lạ, khó hiểu của sự quen thuộc. Anh vẫn quay lưng lại với cô nhưng anh đã tháo kính ra và cầm nó trên tay. Ngay khi anh cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của cô, anh quay đầu lại. Mắt anh nheo lại với tấm bản đồ đang mở và cũng chỉ trong chốc lát Julie nhận ra tia sáng lóe lên từ mắt anh.
“Khoảng 4h chiều nay” giọng nói phát ra từ radio “Thông báo chính thức từ nhà tù cho biết kẻ bị kết tội giết người Zack Benedict đã trốn thoát khỏi nhà tù Amarillo”.
Ngay lập tức, Julie nhìn chằm chằm vào nét mặt khó chịu của Zack.
Và cô nhận ra.
“Không” cô kêu lên khi anh bỏ điện thoại đang cầm và chạy về phía cô. Cô len theo thân xe và leo vào trong, vừa cố ngồi vào ghế trước vừa đóng cửa xe lại, nhưng chỉ nửa giây sau Zack đã bật tung cửa xe ra và bóp chặt cổ tay cô. Với toàn bộ sức mạnh có được của người bị khủng bố, Julie cố giật tay mình ra khỏi anh và nhảy ra khỏi xe qua cánh cửa mở. Cô đáp đất bằng hông, gượng đứng dậy rồi vùng chạy. Chân cô trượt dài trên tuyết, miệng cô kêu gào giúp đỡ dù biết rằng chẳng ai nghe thấy. Anh bắt kịp cô sau 3m và lôi cô trở lại, đặt cô đứng cạnh chiếc Blazer .
“Ở yên đây và câm mồm”.
“Hãy lấy chiếc xe” Cô khóc “Hãy lấy chiếc xe và để tôi yên”.
Phớt lờ cô, anh đi nhặt lại tấm bản đồ bị thổi bay cách đó 5m. Một cách chậm rãi, Julie thấy anh lấy một vật nhỏ màu đen từ trong túi và chỉ nó vào cô trong khi anh cầm bản đồ lên và quay về xe. Một khẩu súng. Chúa ơi, anh ta có một khẩu súng.
Toàn thân cô đang run rẩy một cách không thể kiểm soát nổi khi cô nghe đài radio xác định thêm thông tin dù có phần trễ nải “Benedict được cho là có mang vũ khí và hắn rất nguy hiểm. Nếu bất kì ai thấy hắn thì hãy liên lạc ngay với cảnh sát. Người dân không nên tự ý tiếp cận hắn. Kẻ thứ hai bị cáo buộc bỏ trốn, Dominic Sandini, đã bị bắt và đang bị giám sát”.
Hai đầu gối cô run lập cập khi thấy anh đi về phía cô, một tay cầm súng tay kia cầm bản đồ. Ánh đèn từ đường cao tốc lờ mờ tít xa gần cả dặm, anh cho súng trở vào túi nhưng vẫn để tay trong đó.
“Quay trở vào xe” Anh ra lệnh.
Julie thoáng thấy bên trái vai cô là một chiếc xe tải, trong đầu cô điên cuồng tính toán xem có nên vùng ra khỏi tầm bắn để gây sự chú ý cho tài xế trước khi Zachary Benedict bắn hạ cô không.
“Đừng thử làm điều đó” Anh cảnh báo bằng giọng chết chóc.
Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, cô thấy chiếc xe quẹo trái ở ngã tư nhưng cô không dám chống lại anh. Không phải ở đây. Bản năng mách bảo cho cô biết quãng đường trống vắng này sẽ không thể làm thành công bất cứ cái gì ngoại trừ chuyện giết người.
“Đi vào trong” Anh túm lấy tay cô và lôi vào trong xe ở vị trí người lái. Tấm áo choàng bám đầy tuyết, Julie loạng choạng bước theo tên giết người với một khẩu súng trên tay. Cô có cảm giác ớn lạnh là họ đang sống trong một cảnh quay trong bộ phim cũ của anh – trong phim đó con tin đã bị giết.