Bạn đang đọc Hoàn hảo: Chương 16 Part 2
Zack quay lại góc tòa nhà, hướng về chiếc xe của mình. Nhưng anh dừng lại hoàn toàn, không thể tin vào mắt mình. Chiếc xe tải anh đi ngang qua lúc bước vào toa let đang kéo chiếc xe con màu đen biển số bang Illinois theo sau.
Sau một lúc, Zack đứng bất động, nhìn nó khuất dần. Bên cạnh anh, một nhân viên trạm xăng nói với một người khác “Tôi đã nói với anh đó là xe gian mà. Nó đậu ở đây ba ngày rồi”.
Giọng nói đó tát thẳng vào mặt Zack. Anh có thể quay lại toa let, mặc lại bộ đồ tù, bỏ lại mọi thứ đằng sau, cố làm lại kế hoạch trong một dịp khác. Chọn lựa này thật ra chẳng cần phải chọn nữa. Anh không trở vào tù, anh thà chết còn hơn. Khi anh nghĩ ra, anh làm việc duy nhất anh có thể nghĩ ra – anh đi qua ngã tư, tìm kiếm một phương tiện mới để đi ra khỏi thành phố. Một chiếc xe buýt đang dừng lại. Sau khi lượm bừa tờ báo cũ trong thùng rác, anh vẫy tay gọi xe buýt và leo lên. Giữ tờ báo trước mặt như thể đang tập trung vào nội dung của nó, anh dấu mình giữa lối đi, bước qua đám sinh viên đang bàn tán về trận bóng sắp tới, anh bước ra sau chiếc xe. Sau 20 phút chậm chạp, chiếc xe buýt phì khòi và hành khách tỏa ra khắp nơi, rồi nó chuyển bánh về phía đường liên bang. Khi con đường hiện ra trong tầm nhìn xung quanh đó là nửa tá sinh viên, trông họ nhưng đang thưởng thức trò vui.
Zack không có sự lựa chọn, anh bỏ đi về phía giao lộ cách đó một dặm nơi anh biết những đường liên bang sẽ tụ trung lại bên đường cao tốc. Đi nhờ một chiếc xe là lựa chọn duy nhất của anh, nhưng nó chỉ đủ tốt trong 30 phút nữa. Một khi Hadley nhận ra anh đã biến đi, cảnh sát trong bán kính 50 dặm sẽ tìm kiếm anh và chú ý tới bất kì người đi nhờ nào trên đường.
Tuyết rơi lả tả trên tóc anh và cuộn tròn dưới chân anh khi cố đương đầu cùng cơn gió mạnh. Rất nhiều xe tải đi qua anh, những tài xế phớt lờ ngón tay cái đưa ra của anh (dấu hiệu muốn đi nhờ xe ở Mĩ), anh đang chống chọi trước điềm báo hiểm họa đang tới gần. Giao thông đang rất tồi tệ trên những đoạn đường cao tốc, nhưng tất cả mọi người đang cố gắng đến nơi cần đến trước khi cơn bão ập tới, và họ sẽ không dừng lại cho bất kì điều gì. Ngay đầu nút giao lộ là một tiệm cà phê cũ kĩ kế bên trạm xăng, chỉ có hai chiếc xe đang đậu trong cả bãi xe rộng lớn – một chiếc Blazer màu đen và một xe chở hàng màu nâu. Quẩy cái túi vải lên vai, anh rảo nhanh qua đường, khi đến gần tiệm cà phê, mắt anh kín đáo nhìn vào trong. Chỉ có một người phụ nữ đang ngồi một mình một bàn, thêm một bà khác cùng hai đứa con nhỏ ở một bàn khác. Zack buộc miệng chửi thề khi cả hai chiếc xe đều thuộc về phụ nữ, và họ thường không cho ai đi nhờ. Không hề chậm lại, Zack tiếp tục đi về cuối tòa nhà nơi hai chiếc xe đang đậu, tự hỏi chìa khóa có còn trong ổ không. Dù nó có ở đó hay không thì Zack biết phải rất điên khùng mới dám lấy cắp chiếc xe vì anh sẽ phải lái nó qua ngay trước tấm kính lớn nếu muốn ra khỏi bãi xe. Nếu anh làm thế, chủ của chiếc xe sẽ gọi ngay cho cảnh sát, mô tả về anh và chiếc xe ngay trước khi anh bỏ đi đâu đó. Hơn thế nữa, ngay ở vị trí này, họ có thể nhìn thấy hướng anh đi từ đường liên bang. Có thể anh nên đút lót một trong số hai người phụ nữ đang uống cà phê để cô ta cho anh đi nhờ ngay khi cô ta bước ra.
Nếu tiền không làm cô ta động lòng, anh sẽ dùng súng thuyết phục cô ấy. Chúa ơi! Phải có cách nào đó để thoát khỏi đây tốt hơn thế chứ.
Đằng trước và đằng sau anh, những chiếc xe tải làm thành những vệt tuyết ngay dưới bánh xe. Zack liếc nhìn đồng hồ. Gần một giờ trôi qua kể từ khi Hadley bắt đầu dự họp. Anh không còn dám thử đi nhờ xe trên đường liên bang nữa. Anh cách chỗ cũ khoảng một dặm. Nếu Sandini làm đúng theo chỉ dẫn, Hadley sẽ báo cho đám cảnh sát trong vòng 5 phút nữa. Khi anh nghĩ việc sẽ xảy ra thì xe cảnh sát bắt đầu đi qua cầu vượt và chậm dần, họ hướng về bãi đậu xe cách chỗ Zack trốn khoảng 5 mét, họ đang đi về phía anh.
Theo bản năng, Zack khom người xuống, giả vờ đang kiểm tra bánh xe của chiếc Blazer, rồi cảm hứng trở lại trong anh – có lẽ là quá trễ, nhưng có còn hơn không. Mở con dao nhíp từ trong túi ra, Zack cạ nó vào rìa bánh xe, khéo léo để không làm nổ lốp. Thay vì hỏi Zack đang làm cái quỷ gì trước cửa tiệm cà phê với cái túi vải, viên cảnh sát trưởng xuống xe và rút ra kết luận chắc như đinh đóng cột .
“Có vẻ như anh có một cái lốp xì hơi phải không?”
“Chắc rồi” Zack đáp lại, vỗ vỗ vào bánh xe, tránh nhìn ra sau lưng. “Vợ tôi đã cảnh báo rằng cái bánh này một lỗ thủng” Phần còn lại trong câu nói của anh bị át bởi còi báo từ đài thu sóng radio trên xe cảnh sát. Không nói một lời, viên cảnh sát quay lại trong xe, tăng tốc ra khỏi bãi xe gần như tức thì. Một lúc sau, tiếng còi báo như có ở khắp nơi, Zack nhận thấy các xe tuần tra nối đuôi nhau qua cầu vượt, đèn báo trên xe lấp lánh.
Chính quyền, Zack biết, đã được thông báo về cuộc đào tẩu của anh. Cuộc truy lùng đã bắt đầu.
Trong tiệm, Julie đã uống xong ly cà phê và chuẩn bị lấy tiền trả cho hóa đơn. Chuyến thăm ông Vernon mất nhiều thời gian hơn cô tưởng, bao gồm lời mời ở lại của vợ ông khiến cô không thể chối từ. Cô còn phải lái xe thêm 4-5h nữa, có khi còn lâu hơn vì trời tuyết, nhưng cô đã có chi phiếu đầy ắp trong túi và đủ phấn khích để biến vài dặm đường trở nên cỏn con. Cô nhìn lại đồng hồ, đem ra cái bình giữ nhiệt cô mang theo và đổ cà phê đầy vào đó, mỉm cười với 2 đứa trẻ đang ăn cùng mẹ chúng rồi đi đến quầy thu ngân thanh toán tiền. Ngay khi bước ra khỏi quán, cô dừng lại một cách bất ngờ khi thấy một xe cảnh sát chạy quanh cô theo hình chữ U, kèn hú liên hồi, túa ra từ các bãi xe hướng ra xa lộ, bánh xe tạo thành những rãnh tuyết dài. Bị xao lãng bởi cảnh tượng đó, cô không để ý thấy một người đàn ông tóc đen đang ngồi cạnh lốp xe chiếc Blazer cho đến khi cô gần như tông vào anh ta. Anh ta đột ngột đứng dậy, cao hẳn hơn cô với chiều cao 62″ (188cm), cô bất giác lùi lại một bước, giọng cô run run vừa cảnh báo vừa nghi ngờ.
“Anh làm gì đó?” cô hỏi, đông cứng lại trước hình ảnh của chính cô trong cặp kính mát của anh.
Zack cố tạo ra nét biểu cảm giống như một nụ cười khi trí óc anh bắt đầu hoạt động trở lại, và giờ anh biết chính xác bằng cách nào anh có thể khiến cô cho anh đi nhờ xe. Sức tưởng tượng và khả năng cải thiện tình hình là 2 phẩm chất lớn nhất trong nghề đạo diễn của anh. Hướng về bánh sau của xe cô, anh nói đều đều.
“Tôi tính thay lốp xe dùm cô trong trường hợp cô có cái dự phòng” .
Julie thở phào trong xấu hổ.
“Tôi thành thật xin lỗi vì đã tỏ ra thô lỗ, nhưng anh làm tôi bất ngờ, tôi vừa trông thấy xe cảnh sát đi qua”.
“Đó là Joe Loomis, cảnh sát địa phương. Anh ta vừa nhận một cuộc gọi nên phải đi ngay, nếu không anh ta đã giúp tôi một tay rồi”.
Nỗi e ngại của Julie gần như biến mất hoàn toàn, cô mỉm cười với anh.
“Anh thật tốt” Cô nói và mở cốp xe Blazer để tìm lốp dự phòng “Chiếc xe này là của anh tôi, có lẽ cái lốp ở đâu đó trong này, nhưng tôi không biết chắc”.
“Kia kìa” Zack nhanh chóng chỉ ra chỗ để lốp và lấy nó ra ngoài “Chỉ tốn ít thời gian thôi” Anh nói thêm. Anh đang vội vã nhưng không còn chống chọi với cơn hoảng loạn nữa. Người phụ nữ này đã nghĩ rằng anh quen biết cảnh sát địa phương, và hiển nhiên cô cho rằng anh đáng tin cậy, sau khi anh thay lốp xe cho cô, cô sẽ cho anh đi nhờ một đoạn. Một khi họ đã ở trên đường thì cảnh sát sẽ không buồn liếc mắt kiểm tra vì họ đang tìm kiếm người đàn ông đi một mình. Còn bây giờ, nếu có ai thắc mắc, anh sẽ nhập vai một người chồng đang giúp vợ thay lốp.
“Cô đang tính đi đâu?” Anh hỏi khi đang nâng xe lên.
“Về phía Đông đi Dallas một quãng đường dài sau đó về phía Nam” Julie nói, thầm ngưỡng mộ kĩ năng tuyệt vời của anh với xe cộ. Anh có một giọng nói dễ nghe một cách khác thường, nó sâu và êm ái, cùng khuôn mặt vuông mạnh mẽ. Tóc anh màu nâu đen và rất dày, nhưng được cắt tỉa khá tệ, và cô tự hỏi mặt anh sẽ như thế nào nếu không có cặp kính phản chiếu ngăn giữa. Rất đẹp trai, cô quả quyết, nhưng không phải vẻ ngoài của anh khiến cô chú ý mà có một cái gì khác, một điều mờ ảo mà cô không thể giải thích. Julie rũ bỏ suy nghĩ, sửa lại túi xách trên vai, quay lại cuộc đối thoại.
“Anh làm việc ở gần đây à?”
“Không còn nữa. Tôi sẽ bắt đầu công việc mới vào ngày mai, nhưng tôi phải đến trước 7h sáng mai nếu không họ sẽ cho người khác làm việc đó” Anh đã nâng xe lên hoàn toàn và bắt đầu tháo ốc của lốp xe, rồi anh hất đầu về cái túi vải mà Julie chưa tùng thấy vì được đặt đâu đó dưới gầm xe. “Một người bạn của tôi đúng ra phải đến đón tôi 2h trước đây và đưa tôi một đoạn” Anh thêm vào “nhưng có chuyện gì đó đã xảy ra khiến anh ta không đến được”.
“Anh đã chờ ở ngoài này trong 2h?” Julie kêu lên “Anh chắc phải lạnh cứng người”.
Anh không quay đầu lại, cố tập trung vào công việc, và Julie ngồi xuống bên cạnh để nhìn anh gần hơn “Anh có muốn một tách cà phê không?”
“Tôi rất sẵn lòng”.
Thay vỉ dùng hết những gì còn trong bình giữ nhiệt, Julie quay lại tiệm cà phê.
“Tôi sẽ lấy cho anh. Anh thích dùng thế nào?”
“Đen” Zack nói, cố kềm sự thất vọng. Cô ấy đi về phía Đông Nam Amarillo trong khi điểm đến của anh là 400 dặm về phía Tây Bắc. Anh nhìn lại đồng hồ và làm nhanh hơn nữa. Đã gần 1h30 phút kể từ lúc anh rời khỏi xe tên quản ngục, nguy cơ bị bắt sẽ tăng cao từng giây một khi anh còn luẩn quẩn ở Amarillo. Bất kể người phụ nữ này đi đâu, anh cũng phải đi cùng cô. Cách xa Amarillo vài dặm là vấn đề cốt yếu lúc này. Anh sẽ đi cùng cô rồi sau đó quay ngược lại đường cũ.
Người phục vụ phải pha thêm một tách cà phê mới, trong khi đó Julie quay lại xe cùng một cốc nước ấm, người cứu trợ của cô đã gần như thay xong lốp xe. Tuyết đã dày khoảng 5cm so với mặt đất cộng thêm sự trợ lực của cơn gió khiến áo cô bật ra sau và mặt cô sũng nước. Cô thấy anh đan hai bàn tay trần vào nhau và nghĩ rằng anh đang lo cho công việc ngày mai – nếu anh đến được đó. Cô biết tình trạng việc làm ở Texas, đặc biệt là lao động chân tay, là rất khan hiếm, qua việc anh không có xe chứng tỏ anh đang rất cần tiền. Cái quần Jeans của anh thì mới, cô nhận xét, lần đầu phát hiện ra một vài điều từ anh. Có lẽ anh đã mua nó vì muốn tạo ấn tượng tốt với ông chủ mới, ý nghĩ đó khiến Julie đồng cảm với anh hơn.
Julie chưa từng cho ai đi nhờ xe trước đây, có quá nhiều nguy hiểm, nhưng cô sẽ cho phép lần này, không phải chỉ vì anh đã thay lốp xe cho cô hay trông anh có vẻ tốt mà đơn giản vì một chiếc quần jeans – một chiếc quần jeans mới, thẳng và không tì vết được mua bởi một người đàn ông thất nghiệp sẽ mất hết hy vọng có được ngày mai tốt hơn nếu không ai cho anh ta đi nhờ xe và giúp anh đến chỗ làm đúng hẹn.
“Trông có vẻ anh đã làm xong rồi” Julie bước về phía anh. Anh cầm lấy tách cà phê cô đưa với bàn tay tấy đỏ vì lạnh. Thái độ xa cách của anh khiến cô lưỡng lự không biết có nên đưa tiền cho anh không, trong trường hợp anh thích tiền hơn chuyến đi nhờ, cô sẵn sàng chấp nhận. “Tôi muốn trả công thay lốp cho anh” Cô bắt đầu và anh nhanh chóng gạt đi, cô liền nói thêm “Vậy anh có muốn đi nhờ không? Tôi sẽ đi về phía Đông đường liên bang”.
“Tôi rất cảm kích nếu được đi nhờ” Zack nói, chấp nhận lời đề nghị bằng nụ cười ngắn ngủi, rồi anh lôi cái túi vải dưới gầm xe lẻn. “Tôi cũng đi về phía Đông”.
Khi họ vào trong xe, anh giới thiệu mình tên Alan Aldrich. Julie cho biết mình là Julie Mathison, nhưng để chắc chắn rằng anh biết cô không đề nghị gì thêm ngoài một cuốc quá giang xe, cô cẩn thận gọi anh là Ông Aldrich ngay lần kế tiếp. Anh hiểu ý và gọi cô là Cô Mathison.
Julie hoàn toàn thả lỏng người. Cách gọi trang trọng cô Mathison là rất đảm bảo rằng anh chấp nhận tình huống lúc này. Nhưng khi anh vẫn im lặng tuyệt đối và giữ khoảng cách thì cô lại ước mình đừng chọn cách xưng hô khách sáo như thế. Cô biết mình không giỏi che dấu suy nghĩ của bản thân, nên có lẽ anh đã nhận ra ngay lập tức khi cô muốn anh quay về đúng vị trí của mình – một sự xúc phạm không cần thiết, mặc cho những gì anh làm cho cô chỉ là cử chỉ hào hiệp – anh đã thay lốp xe cho cô.