Hoặc Loạn Quỹ Tích - Qũy Đạo Hỗn Loạn

Chương 18: Không thể trốn tránh


Đọc truyện Hoặc Loạn Quỹ Tích – Qũy Đạo Hỗn Loạn – Chương 18: Không thể trốn tránh

“Granger, tao muốn nói chuyện riêng với mày.” Draco nghiêm túc mở miệng.

“Mày muốn gì? Có chuyện gì không thể nói khi có mặt chúng tao sao?” Ron cảnh giác trừng cậu, Harry có chút ngạc nhiên. Nhưng tên Slytherin này chỉ quan tâm đến ý kiến của Hermione, trực tiếp không nhìn họ. Hermione vung tay lên, ý bảo Harry giữ Ron lại, cô bé và cậu bé bạch kim đi qua một bên. Trực giác nói cho Harry biết, chuyện họ nói có liên quan đến cậu.

“Mày biết thân phận của giáo sư Evans kia không?” Vì chứng thật suy đoán của mình, Draco cẩn thận hỏi thêm một lần.

“Ba đỡ đầu của Harry nói Evans là bà con xa của mẹ Harry. Còn Prince, tao cũng từng tra qua, là họ của một gia tộc độc dược xa xưa bị xuống dốc.” Qua hai câu Hermione như đoán được gì đó, “Giáo sư Snape và gia tộc Prince có quan hệ à?”

“Ba tao từng nói, ba đỡ đầu của tao là người thừa kế duy nhất của gia tộc Prince.” Draco khẳng định, cảm giác sắp tiếp cận sự thật làm tim cậu đập nhanh hơn, “Đừng nói với tao là mày chưa từng nghi ngờ tên họ lặp lại trên bản đồ Đạo tặc.”

“Tao thấy…” Hermione khẽ vuốt trán, “Prince rất có dáng vẻ của giáo sư Snape. Tao hiểu ý của mày, nhưng mày không thấy suy đoán này quá hoang đường sao? Nghĩ lại xem, dù thật sự họ đến từ tương lai, Harry và giáo sư Snape sao có thể là… bạn đời chứ? Mày thật sự tưởng tượng như thế à?”

“So với mày tao càng không tin được, thầy ấy là ba đỡ đầu của tao! Nếu đây là sự thật, chẳng phải Potter sẽ thành…” Vẻ mặt của Draco như nuốt phải một con sên, “Tạm thời chúng ta bỏ qua cái này, giải thích như vậy là khớp nhất. Còn nữa, chắc mày nhớ lời tiên đoán của Trelawney lúc khai giảng chứ?”

Hermione khó hiểu nhìn, không biết tại sao cậu ta đột nhiên đổi chủ đề, “Tao cho rằng cô chỉ lợi dụng sự khác thường của mày thôi, mục đích dùng mánh lới để được mọi người chú ý.”

“Lúc đầu tao cũng nghĩ vậy, có điều mấy hôm trước khi bọn tao gặp ba đỡ đầu, cô kéo tay ba đỡ đầu nói ‘Định mệnh đã đặt ra không thể trốn tránh.’” Draco sảng khoái thuật lại tình huống.


“Định mệnh đã đặt ra sao? Chẳng lẽ cô thật sự biết gì đó?” Hermione rất đau đầu, “Nếu thật sự họ đến từ tương lai, sao Evans muốn gạt Harry chứ? Mục đích họ tới đây là gì?”

“Nè! Hai người nói đủ chưa?” Đến khi Ron hết kiên nhẫn nhịn không được cắt ngang họ, mặt thối kéo Hermione đi, “Lên lớp rồi, lớp độc dược của Snape.”

Vốn tưởng Hermione sẽ kể với họ nội dung cuộc nói chuyện, cô bé lại có lệ bỏ qua, nhưng vị nữ vương Gryffindor này thi thoảng sẽ lộ ra ánh mắt như có điều suy nghĩ, làm Harry nổi cả da gà.

“Ầm!”Không phụ sự mong đợi của mọi người tại tiết độc dược đầu tiên trong học kỳ mới Neville làm nổ vạc, Snape vẫn thích trừ điểm như cũ, lần này Snape ngoài việc không thèm bố thí một cái xem thường cho Harry, thì tất cả đều giống ngày thường. Harry có chút mờ mịt, càng quan sát Snape, cậu càng cảm thấy tình cảm của mình càng kỳ lạ, Snape lạnh lùng không tốt, cậu thật sự không tìm được ưu điểm mà ông ta có thể thu hút mình.

“Harry, Harry!” Ron cùng tổ gọi hồn cậu về, “Thêm cánh bọ!” Harry hoảng hốt ném một cục như đá vào vạc, “Dừng lại! Là bột phấn mà!” Ron vừa dứt lời, nhất thời chất lỏng trong vạc đã biến thành màu xanh ghê tởm, “Không kịp rồi…”

“Gryffindor trừ năm điểm.” Snape lướt qua sát họ, thuận tay quăng một Scourgify vào vạc, “Trước khi tan học không làm xong thì bài tập thêm năm tấc Anh.”

“Mình nói này Harry, hôm nay cậu bị sao vậy? Sai lầm nhỏ xíu kiểu này cậu cũng phạm sao? Luận văn độc dược hai mươi tấc Anh đó, làm sao sống nổi đây!” Sau khi tan học Ron nổi điên bóp cổ Harry.

Ngược lại Hermione hỏi sâu xa, “Harry, sao cậu nhìn chằm chằm giáo sư Snape mà ngẩn người vậy?”


“Không thể nào! Chỉ là tối qua mình ngủ không ngon, tinh thần có chút hoảng hốt thôi.” Cậu nhanh chóng giải thích, rất nhanh lái sang chuyện khác, “Không nói đến chuyện này nữa, ngày mai chúng ta có lớp của Evans phải không? Các cậu nghĩ thầy sẽ dạy chúng ta cái gì?”

Buổi tối Harry mất ngủ, Neville mới về từ chỗ Snape, vì phải banh da moi ruột một đống cóc sừng suýt chút tinh thần hỏng luôn, nhưng thậm chí Harry có chút hâm mộ cậu ấy, vì được cấm túc trong hầm á? Đây là trạng thái tâm lý bệnh hoạn nào chứ! Cậu thầm phỉ nhổ mình.

Snape trốn tránh cậu sao? Harry che môi mình, cậu như còn cảm giác được cái hôn gần như có thể xem nhẹ kia, rốt cuộc ổng có ý gì? Cậu lặng lẽ lấy áo tàng hình ra, nếu cậu lượn đêm, Snape có thể thông qua bản đồ Đạo tặc tìm cậu không? Suy nghĩ đó vừa bắt đầu đã không thể cứu vãn, Harry chuồn khỏi phòng sinh hoạt chung, bắt đầu lượn không mục đích.

Tránh né thầy Filch và con mèo, Harry vô thức lại đến hầm, cậu kinh ngạc phát hiện trong phòng học độc dược vẫn còn sáng đèn, Snape bên trong chăng?

Cửa khép hờ, Harry ló đầu vào có thể thấy mấy ngọn đèn trong phòng học, khiến cho hầm vốn âm u có chút cảm giác ấm áp. Hai bóng người đứng cạnh cái vạc đang bốc khói, người đàn ông dùng giọng nói nhẹ như tơ lụa trần thuật, “… Cần phải chú ý đến hoa đế căn thảo, dược liệu có tính nhẹ này là thành phần duy nhất có thể đè nén sự luống cuống khi người sói biến thân, nhưng tác dụng của nó quá thấp, nên khi cần thiết phải dùng máu thằn lằn lửa để nâng cao phản ứng…”

Thanh niên đưa ống nghiệm đựng chất lỏng lửa đỏ lên trên không nồi quặng, cẩn thận nhỏ xuống. “Được rồi.” Người đàn ông vững vàng nắm chặt tay anh, “Chú ý quan sát bọt khí, khi bắt đầu sủi bọt đường kính mười lăm mm phải ngừng lại ngay, nếu không dễ gây nổ mạnh. Tiếp tục quấy vạc, chờ nó không nổi bọt nữa thì cho hoa đế căn thảo, lặp lại từng bước, cho đến khi thuốc biến thành màu đỏ sậm…”

Sương mù mông lung làm gương mặt hai người trở nên vô cùng mơ hồ, có điều cậu vẫn nhận ra họ, là Evans và… Snape? Không, người này trông bình thản hơn Snape lạnh lùng hơn rất nhiều… là Prince người yêu của Evans sao?


“…Tắt lửa, trong khi làm lạnh thêm nước ép dịch thảo vào…” Khi độc dược làm lạnh, hơi nước từ từ tản đi, Harry thấy rõ họ, không hiểu sao Prince vẫn dùng gương mặt của Snape như trước, rõ ràng dùng thuốc Đa dịch, nhưng không có cảm giác không hợp tí nào, giống như bộ dạng vốn có của đối phương đã là vậy. Dù cậu không hiểu, cậu vẫn vểnh tai cẩn thận nghe hai người nói chuyện với nhau một dạy một học, như muốn từ đó nghe được một ít tin tức hữu dụng.

“Harry.” Tiếng kêu nhẹ của người đàn ông làm Harry suýt chút nữa lên tiếng trả lời, lại phát hiện đối phương không phải gọi mình – cậu suýt quên, tên Evans giống cậu. “Tối nay không điều chế thuốc này được, để nó lắng lại hai mươi bốn giờ, sau khi chất lỏng phía trên bốc hơi, lấy phần bột phấn dưới đáy tiến hành bước tiếp theo. Đừng vội, cách trăng tròn còn còn hai tuần nữa.”

“Bả Sói thật phiền phức.” Thanh niên than thở oán giận.

“A, không phải tại em thích xen vào việc của người khác.” Người đàn ông nhếch khóe môi, ánh mắt như vô ý đảo qua vị trí Harry đứng, “Có lẽ em nên để con khỉ đang ẩn thân kia tự mình ra tay.”

Thanh niên nghe vậy cũng nhìn sang, hơi sửng sốt, “Harry?”

Kẻ Được Chọn buồn bực nắm chặt áo tàng hình, chẳng lẽ nó không có tác dụng trong mắt họ sao? Cậu xấu hổ cởi nó ra, “À, con chỉ… đi ngang qua chỗ này…”

“Trò cũng lượn đêm à? Thật là trùng hợp!” Giáo sư Evans này dường như không quan tâm mấy cái nội quy trường học, dùng giọng điệu “hôm nay trời đẹp” đón tiếp.

Không đợi Harry trả lời, sau lưng cậu vang lên giọng nói lạnh lẽocủa giáo sư độc dược, “Lượn đêm, Gryffindor trừ hai mươi điểm.” Snape trống rỗng chăm chú nhìn thanh niên, “Giáo sư Evans, ngài có cần chép nội quy trường học nhiều lần để nhớ kỹ chức trách của mình không?”

Thanh niên gãi tóc, như thật sự đang lo lắng ý kiến của gã, ngược lại người đàn ông có tướng mạo giống Snape nhướng mày, “Vậy ngươi thì sao? Giáo sư Snape, ngươi làm hết trách nhiệm của mình chưa mà chỉ trích người khác?” Có ý hướng Kẻ Được Chọn nhẹ nâng cằm. Harry ngu ngốc nhìn lướt qua hai “Snape”, không biết mình nên phản ứng thế nào.

Thấy bầu không khí căng thẳng, thanh niên đành bước ra hòa giải, “Harry, thầy đưa trò về, lần sau chú ý một chút.” Còn về chú ý giờ giới nghiêm hay chú ý không để người khác phát hiện, chuyện này tùy theo giải thích của từng người.


“Không cần.” Snape bất ngờgiữ cậu lại, “Nếu ngài Potter sức lực tràn đầy như thế, vậy không bằng tìm chút chuyện cho trò làm. Potter, từ đêm nay huấn luyện chiến đấu kịch liệt của trò bắt đầu!”

Ngơ ngác nhìn giáo sư độc dược đem Kẻ Được Chọn đi, HARRY trợn mắt há hốc mồm, “Gã lại thay đổi ý kiến nữa sao?”

SNAPE vừa thu dọn đồ đạc vừa không để ý trả lời, “Chỉ cần gã thấy ba người chúng ta ở chung, tất nhiên sẽ tự giác đem con sư tử ngu xuẩn kia trở về.”

“Nè! Harry không ngu!”

“Ta vẫn giữ ý kiến này.”

Mặc Kẻ Được Chọn ngu đần theo mình vào văn phòng, vẻ mặt Snape lo lắng, tên nhóc này căn bản chưa từng hoài nghi thân phận của hai người kia, đã vậy còn thích tiếp cận họ nữa. Tất nhiên gã có chú ý tới Kẻ Được Chọn trên lớp học nhìn gã ngẩn người, gã thật không biết giáo sư đầu đầy dầu như mình có điểm nào thu hút cậu, cho nên, chắc chắn vấn đề đến từ hai tên xuyên qua kia. Gã dám khẳng định nếu không có bọn người xuyên qua này, giữa gã và Potter không có bất cứ khả năng sinh ra chút liên hệ nào, nhưng hiện tại quỹ đạo vận mệnh thời không đã bị hủy, gã không thể tiếp tục ngồi chờ chết.

Có lẽ, gã có thể thông qua việc dạy học làm cậu càng thêm chán ghét mình, chứ không phải bỏ mặc cậu tùy thời tùy chỗ bị ảnh hưởng phát tình với mình. Chỉ cần Kẻ Được Chọn tập trung chú ý, bất kể ảnh hưởng đồng bộ nào cũng có thể xem nhẹ, nên dạy học thế này bắt buộc phải làm.

Snape rút đũa phép ra, xoay người lạnh lùng liếc nhìn Kẻ Được Chọn vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ, “Potter, ta cần biết thực lực hiện tại của trò. Trò sẵn sàng chưa?”

Nhìn ánh mắt ổng đột nhiên cực kỳ có tính xâm lược, toàn thân Harry cứng đờ, thần kinh bỗng trở nên căng thẳng vì nhận được tín hiệu nguy hiểm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.