Đọc truyện Hoặc Loạn Quỹ Tích – Qũy Đạo Hỗn Loạn – Chương 17: Âm mưu nào đó
Hôm sau, khi Draco xuất hiện cùng ba người Gryffindor, Ron xù lông chỉ vào vị Slytherin đường đột này, “Malfoy mày đến làm gì?”
Nhờ Hermione đè Ron lại, Harry nói cho họ chuyện cậu phát hiện hôm qua, đương nhiên, có một số việc không thể nói.
“Vậy ngoài cậu và giáo sư Snape, cả Evans cũng bị mạo danh sao?” Hermione day cái trán, “Mình thấy rất lạ… rốt cuộc mục đích của Tử thần Thực tử là gì? Giáo sư Dumbledore có biết không? Harry, cậu nói chuyện bản đồ Đạo tặc cho Sirius chưa? Thuốc Đa dịch, áo tàng hình, hay là thần chú nào đó có thể qua mặt bản đồ ấy?” Harry hai ngày nay gặp một đống lớn chuyện hỏng bét chưa nghĩ tới khả năng này, thậm chí chưa từng nghĩ tìm cụ Dumbledore.
“Tử thần Thực tử muốn làm quái gì hỏi nó chẳng phải sẽ biết sao?” Ron trừng Draco, “Mày nhập bọn với tụi tao rốt cuộc muốn gì?”
Draco lười chấp nhặt với cậu, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Giáo sư Snape là ba đỡ đầu của tao.” Harry giậy nảy mình, thảo nào Snape luôn thiên vị cậu ta, nghĩ đến Lucius Malfoy vẫn bên Voldemort, tình huống trước mắt càng ngày càng phức tạp.
“Harry!” Ron không e dè lôi Kẻ Được Chọn qua một bên, “Cậu không sợ kế hoạch của chúng ta bị Tử thần Thực tử biết sao? Còn nữa, sao cậu để bụng chuyện của Snape vậy?”
“Snape cứu mình rất nhiều lần.” Còn những cảm xúc kỳ lạ kia nữa… Không, cậu không thể nghĩ đến chúng nữa! Harry che dấu chuyển hướng cuộc trò chuyện, “Hermione từng phân tích, Malfoy sẽ không ngu đến mức nói kế hoạch của chúng ta ra rồi sau đó lại tiếp tục xung đột với chúng ta, hơn nữa quan hệ của Snape với gia tộc Malfoy cũng không phải ít, Slytherin hiểu rõ Slytherin, có Malfoy gia nhập mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.”
Ron sờ sờ cái mũi, “Mình thấy chúng ta không cần vì Snape…”
“Ron.” Harry nghiêm túc cắt ngang sự oán giận của bạn tốt, “Từ đầu Snape đã làm gián điệp, cái nghề mà có thể chết bất cứ lúc nào. Vì mình mà Voldemort mới muốn trả thù thầy, nên mình không thể bỏ mặc được. Đương nhiên, dù sao cậu cũng không phải người được cứu, cậu không quan tâm mình cũng không có ý kiến gì.” Harry quay đầu bước đi.
“A! Mình không có ý này! Harry, chuyện của cậu cũng là chuyện của mình!” Ron nóng nảy, “Thật ra trở thành ân nhân cứu mạng của Snape cũng không tồi, xem sau này thầy ấy còn dám cười nhạo chúng ta nữa không!”
“Các cậu định giải quyết như thế nào?” Hermione liếc hai người anh em cùng kề vai sát cánh, “Chúng nên thảo luận một chút, mình thấy suy đoán này có vẻ không hợp lý, chúng ta có ba chuyện cần làm, thứ nhất, hỏi Sirius về chuyện bản đồ Đạo Tặc; thứ hai, đem Evans đến chỗ chúng ta; thứ ba, tra xét hành động của giáo sư Snape. Về phía hiệu trưởng Dumbledore, cụ đang bận cuộc thi Tam Pháp thuật, chờ chúng ta xác minh có kết luận rồi nói sau.”
“Nhưng bây giờ cấm túc của mình đến chỗ Filch rồi.” Harry chán nản nói.
“Nên nhiệm vụ này giao cho Malfoy.” Nữ vương Hermione dứt khoát giải quyết, “Cậu chỉ cần phụ trách bên Sirius và Evans là ổn rồi. Còn Ron, cậu theo mình đến thư viện tìm tư liệu.”
“Còn tìm cái gì nữa chứ?” Ron bi kịch kêu thảm thiết.
Harry nhìn bộ dạng Hermione dạy dỗ Ron, cảm giác cô đơn từ từ lan tràn, tình cảm xa lạ đối với Snape, phản ứng không bình thường, cậu có thể nói với ai đây? Ai có thể giúp cậu? Evans sao? Không biết từ khi nào, cậu phát hiện mình ghen tị với anh, ghen tị anh có bạn đời để dựa vào – hôm qua cậu lại cho rằng Snape và Evans hôn nhau nữa chứ? Thật không có đầu óc! Lúc ấy cậu không nghĩ tới việc Evans có người yêu. Có lẽ hình ảnh kia mức tốt đẹp và chân thật… Sự tốt đẹp và chân thật này làm cậu muốn khóc.
Vì Sirius ghét Snape, trong thư Harry không đề cập đến Snape, nói trọng điểm tình huống của mình thôi. Bên kia thuận lợi một cách bất ngờ, cậu còn chưa liên hệ bên Evans, đối phương đã gửi con cú Night tới, mời cậu chủ nhật đến làm khách.
“Harry, mấy ngày qua sao rồi?” Dưới ánh mặt trời tươi sáng sau trưa, thanh niên đưa cho Harry một ly trà sữa. Harry mượn cơ hội này nói cho anh nghe những chuyện kỳ quái xảy ra gần đây, thanh niên nghe xong suy đoán của họ, tự dưng lại bật cười, “A, sức tưởng tượng của các em thật phong phú. Em có thể viết thư hỏi ba đỡ đầu của em, có lẽ chú ấy sẽ cho em biết đáp án. Mấy em nha, chắc vẫn muốn tăng thực lực đúng không. Đúng rồi, anh nghe nói giáo sư Snape không định dạy em nữa?”
Harry chưa kịp cẩn thận suy nghĩ tại sao anh cười chỉ bất đắc dĩ gật đầu, “Ổng nói ổng không nhớ đã hứa chuyện này.”
“Không sao, không lâu nữa thầy ấy sẽ nghĩ lại thôi.” Thanh niên hơi nheo mắt lại trong mắt hiện lên tia sáng quỷ dị, “Cảm giác của em với Snape, gần đây có thay đổi không?”
Harry sửng sốt, lập tức đỏ mặt, sao anh ấy biết chứ… “Em…Em không biết, em không biết sao lại như vậy nữa, em không nghĩ là…”
“Biểu hiện của em cho thấy em thích thầy ấy.” Nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu bé, HARRY khẽ khàng dẫn đường.
“Sao anh biết…” Kẻ Được Chọn mê man nhìn anh, “Sao em lại thích ổng? Ổng không tốt chút nào!”
“Có lẽ, không chừng vì thầy ấy khốn kiếp nên em mới thích thầy ấy chăng?” Ý cười HARRY không giảm, “Nếu em cẩn thận quan sát, hiểu nhiều hơn, không chừng em sẽ phát hiện một ít ưu điểm của thầy ấy. Đương nhiên, có thể tiếp xúc nhiều em sẽ không thấy thầy ấy có gì nổi bật, tự nhiên tình cảm cũng nhạt dần.” Chẳng qua, đương nhiên khi em muốn hiểu một người, đã nói lên em thích người đó rồi.
Cậu bé còn vô cùng ngây thơ về tình cảm mơ mơ hồ hồ tiếp nhận ý kiến của anh. Sau khi cậu rời khỏi văn phòng giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, SNAPE đi ra từ phòng ngủ, “Ta cho rằng, điều kiện họ có thể đến với nhau cũng không liên quan đến Kẻ Được Chọn?”
“Vậy anh để em đi nói chuyện với bậc thầy độc dược kia nhé? Em dám cá em nói càng nhiều ý thức phản kháng của gã càng mạnh.” Harry khó chịu hừ nhẹ, “Anh với gã đều không được tự nhiên, đồ ngoài lạnh trong nóng!”
Người đàn ông ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Xem ra em chưa đủ hiểu ta, Potter.”
“Anh có biện pháp khác à?” Trước mắt HARRY sáng ngời.
Y chỉ cho cậu một ánh mắt “Em sẽ biết”, trực tiếp nói sang chuyện khác, “Chúng ta giải quyết hộp dây chuyền Slytherin và vương miện Ravenlaw, dường như ở thời không này Voldemort không lấy con rắn kia làm Trường Sinh Linh Giá nữa – có tin tức cho rằng Nagini đã chết.”
“Vậy Trường Sinh Linh Giá còn lại là nhẫn Gaunts, Cúp Vàng và Harry?” HARRY đã quen tiến vào trạng thái làm việc dưới bất cứ tình huống nào, “Có manh mối của người đã mở cửa thời không chưa?”
“Trong Tử thần Thực tử không có người lạ hoặc nhân vật nhỏ nào đột nhiên xuất hiện hết. Ngoài Cúp Quidditch thế giới bắt được mấy người… mấy tên đó chỉ là vật hi sinh bị hạ Lời nguyền Độc đoán, vừa rồi, đã xác nhận nhừng kẻ xuyên qua đều chết rồi.” SNAPE dùng giọng điệu không phập phồng trần thuật lại sự thật làm người ta kinh ngạc.
HARRY chắp tay đi qua đi lại, “Người có thể mở ra cánh cửa thời không, có thể lập kế để Voldemort sống lại trước sao có thể dễ dàng chết như vậy?” Bỗng nhiên một suy nghĩ xẹt qua, “Không, có một khả năng – Trường Sinh Linh Giá! Trong đám người xuyên qua kia có một người bị mảnh linh hồn khống chế! Nhưng rõ ràng chúng ta đã giải quyết Voldemort rồi mà! Chẳng lẽ chúng ta không biết còn có một Trường Sinh Linh Giá khác tồn tại sao? Rốt cuộc có cá lọt lưới mà chúng ta không biết à?” Anh cắn móng tay trầm tư suy nghĩ.
“Đừng cắn.” SNAPE kéo tay anh xuống, “Em nghĩ sao? Tại sao sau khi Voldemort sống lại vết sẹo của Kẻ Được Chọn lại không đau đớn? Dựa trên thời gian, lúc chúng ta liên tục tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá vương miện và hộp dây chuyền – Nếu Voldemort sống lại kia là mảnh linh hồn từ chỗ chúng ta xuyên qua, vì cơ chế tự bảo vệ của thời không, người ở hai thời không giống nhau sẽ đồng sinh cộng tử, cho nên tuy chúng ta tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá ở thời không này, vì linh hồn Voldemort không đầy đủ, lại không thể hoàn toàn tiêu diệt hắn, chỉ có thể làm hắn suy yếu ở một trình độ nhất định.”
“Nói cách khác bây giờ là thời điểm Voldemort suy yếu nhất… Nhưng mà chúng ta không biết hắn ở đâu!” HARRY xiết chặt nắm tay, “Chúng ta phải nhanh chóng tìm được các Trường Sinh Linh Giá khác!”
“Hiển nhiên Voldemort đã ý thức được chuyện này, chắc là nhẫn Gaunts đã bị hắn giấu, còn Cúp Vàng trong Gringtts, ta nghi ngờ Voldemort lợi dụng thân phận của Narcissa lấy đi rồi, hiện giờ trong tay chúng ta chỉ có Harry Potter. Mặt khác, gần đây Malfoy bắt đầu chú ý với Azkaban, đại khái là sẽ có hành động trước hoặc sau lễ Giáng sinh.”
“Azkaban vẫn do Bộ Pháp thuật khống chế, chúng ta không thể can thiệp quá nhiều nhưng mà, nếu không cho họ chịu chút đau khổ, họ sẽ không tin chuyện Voldemort sống lại là sự thật.” HARRY tỉnh táo quyết định, “Nếu mất đã mất thời cơ, chúng ta phải thừa dịp Voldemort suy yếu nhất nghỉ ngơi dưỡng sức, cố gắng tăng thực lực cho bọn Harry! Đi, chúng ta tìm Dumbledore nói chuyện.”
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Harry nhận được hồi âm của Sirius, trong thư nói bản đồ Đạo tặc không bị ảnh hưởng bởi Thuốc Đa dịch, áo tàng hình cũng vô dụng, về phần tại sao trên bản đồ Đạo tặc xuất hiện hai cái tên giống nhau, chú nói họ không cần lo lắng, đối phương tuyệt đối không phải kẻ thù.
Suy đoán trước đó của bọn Harry đều bị phủ định. Hermione cho rằng nhất định Sirius biết thân phận của những kẻ kia, có lẽ đó là một ít chuyện bí mật của Hội Phượng Hoàng, họ hỏi tiếp cũng không tốt lắm. Harry giật mình nhận ra, chẳng lẽ người hôn Evans lúc ấy là Prince uống thuốc Đa dịch giả làm Snape? Sự thật chứng minh do cậu sợ bóng sợ gió sao?
“Harry, trên bản đồ Đạo tặc cậu có nhìn thấy tên Evans hoặc Prince không?” Hermione tự nhiênhỏi một câu.
“A? Mình chưa từng chú ý tới…” Harry gãi gãi tóc, “Sao vậy?”
“Prince là ai?” Nghe đến cái tên có chút quen thuộc kia, lông mày Draco khẽ nhếch.
“Là người yêu của Evans!” Đối với chuyện mà Malfoy không biết, Ron trả lời rất là đắc ý.
Hermione không để ý đến họ, hai mắt vô thần thì thào tự nói, “Hai cái tên…”
Draco tư duy nhanh nhẹn nhanh chóng hiểu cô bé đang nghĩ gì, chẳng lẽ cô bé nghi ngờ Evans là Harry Potter thứ hai trên bản đồ sao? Prince kia… Đúng rồi, ba đỡ đầu không phải là người thừa kế duy nhất của gia tộc Prince à? Hợp với Snape thứ hai? Tưởng tượng đến giáo sư Evans là phiên bản trưởng thành của cậu bé Kẻ Được Chọn, vẻ mặt của Draco trở nên kỳ quái, hay là… Hay là hai người kia đến từ tương lai?