Hoặc Loạn Quỹ Tích - Qũy Đạo Hỗn Loạn

Chương 14: Mê hoặc khó hiểu


Đọc truyện Hoặc Loạn Quỹ Tích – Qũy Đạo Hỗn Loạn – Chương 14: Mê hoặc khó hiểu

“!” Giống như bị đổ một thùng nước lạnh lên đầu, bỗng dưng Snape giật bắn lên dừng đũa phép nhắm vào thiếu niên, gã thở dồn dập hổn hển, tay nắm đũa phép chưa bao giờ run rẩy như thế, trong đầu trống rỗng chỉ còn sót lại một câu thần chú, “Obliviate!”

Tia sáng đại diện cho pháp thuật không đánh vào sô pha phía sau Harry nhưng cũng không đánh trúng mục tiêu. Vì mất đi cái ôm ấm áp, thiếu niên say rượu theo bản năng cuộn tròn thân thể hai tay ôm lấy chính mình, co thành một cục.

Shit! Snape cắn răng cố gắng ổn định giơ lên đũa phép, “Stupefy.” Lần này, cái đầu lông xù kia nhẹ nhàng ngã trên sô pha, bình yên ngủ. “Choang!” Gã hung hăng đập chén rượu xuống đất, xoay người vọt vào phòng tắm.

Dòng nước lạnh giá cũng không thể giảm bớt dục vọng của gã, ngược lại lửa nóng tà ác trong cơ thể càng cháy càng rực. Damn it! Gã lại mắng lên, tắt vòi nước dựa vào tường, tay cầm dục vọng cứng rắn trướng đau kia, phỉ nhổ bản thân mà nhắm mắt lại, trước mắt như hiện ra cặp mắt xanh lục, không phải Lily… Không thể nào! Tuyệt đối không thể…  Sao gã lại đối với con trai Lily… Nhất định có chỗ không thích hợp, rốt cuộc là chỗ nào…

Harry tỉnh lại chỉ thấy đầu đau như sắp nứt ra, không phải căn phòng quen thuộc, cũng không phải chiếc giường quen thuộc, cậu cho là mình lại bị Tử thần Thực tử bắt đi, khi ngồi dậy mới phát hiện chỗ này là hầm. Sao cậu lại ngủ chứ? Chỉ cần cố nhớ lại, thì đau đầu không chịu nổi, trong không khí thoang thoảng mùi rượu, trên mặt đất thì một đống thủy tinh vỡ, vậy cậu say rượu thật rồi. Đúng rồi, hình như cậu uống với Snape, sau đó thì sao? Sh… Cậu đau đớn đập trán.

“Potter.” Harry nghe thấy giọng nói khàn khàn khô khốc của giáo sư độc dược, cậu nhanh chóng ngẩng đầu, nhưng thấy người kia mặc áo ngủ màu đen rộng thùng thình, một tay dựa khung cửa, một tay cầm đũa phép nhắm vào cậu, “Trò có nhớ gì không?” Sắc mặt Snape tái nhợt, dùng ánh mắt tuyệt vọng gần như yên lặng nhìn cậu.

“Con đã làm gì?” Đầu Harry hỗn độn, mái tóc đen của người đàn ông trước mắt còn nhỏ nước, rõ ràng ăn mặc rất thoải mái, cơ thể lại căng chặt như một con báo đen.

Yên lặng một lát, Snape lạnh giọng trả lời, “Trò tấn công ta.”

“Con… Con không nhớ rõ…” Tấn công? Cậu tấn công Snape? Bộ dạng người kia giống như đã bị tấn công sao? Harry có chút hoang mang, “Con xin lỗi, giáo sư, con không cố ý…”


“Cút ngay.” Snape hạ đũa phép, mắt liếc nhìn cửa lớn ra lệnh. Lập tức Harry đỡ cái đầu đau đớn của mình nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi hầm, cánh cửa sau lưng cậu đóng sầm lại.

Gió đêm mát mẻ khiến cái đầu nặng nề của cậu thoải mái hơn rất nhiều, ngoài ánh nến mờ nhạt, bốn phía tối đen, chắc đến giờ giới nghiêm? Harry nhíu mày, cậu đến hầm vì bị cấm túc, kết quả cậu gặp Evans, dưới sự khuyên bảo của anh cậu đồng ý để Snape làm thầy giáo của mình, sau đó… Họ uống rượu, hình như cậu say, rồi không nhớ rõ nữa… Cậu theo thói quen định cắn môi dưới, đau đớn chậm chạp làm cậu phải xuýt xoa, ngón tay nhẹ sờ môi, kết quả chạm vào máu.

What? Harry vọt vào phòng vệ sinh gần nhất, thấy bộ dạng chật vật của mình trong gương. Dường như môi bị cái gì cắn vậy, chẳng biết tại sao, cậu nhớ tới một đôi tình nhân cuồng nhiệt trong Gryffindor, hai người thường xuyên hôn nhau ở chỗ đông người, kết thúc sẽ như thế này… A? Không đúng, không phải Snape bị tấn công sao?

Tiếp tục gõ đầu mình, Harry muốn hiểu vấn đề mấu chốt trong đó, có vài đoạn ký ức ngắn vụn vặt, có gì mềm mềm, cực nóng…

“Harry? Đã trễ thế này trò còn ở đây làm gì?” Âm thanh lười biếng của thanh niên vang lên sau lưng cậu.

“Evans!” Harry nhanh chóng xoay người, chỉ thấy thanh niên mệt mỏi xoa mi tâm, hai má thì ửng đỏ môi thì sưng, người đàn ông áo đen kia yên lặng đứng sau lưng anh cứ như vệ sĩ, sắc bén trừng trừng làm cậu không dám nhìn đối phương. Cậu xấu hổ cúi đầu nhìn mũi chân, nói năng lộn xộn, “Con vẫn ở hầm… Con vừa mới tỉnh…”

“Vẫn luôn ở đó?” Ngữ điệu của thanh niên trở nên mê hoặc khó hiểu, “Harry, ngẩng đầu lên.” Harry ngoan ngoãn làm theo, lại nghe được tiếng hít sâu kinh ngạc. Phát hiện anh nhìn chằm chằm môi mình, cậu theo bản năng che miệng. “Đây là sao?”

“A, con không biết… Hình như con uống chút rượu…”


“Không nhớ? Tất nhiên rồi, cậu Potter, tửu lượng của cậu có quan hệ trực tiếp với dung lượng não của mình.” Người áo đen cười nhạo.

Cách nói thật giống Snape, Evans sao anh có thể chịu đựng được vậy? Thiếu niên kỳ quái đánh giá hai người còn có thể hòa bình sống chung đang tựa vào nhau.

“Trò mau trở về đi, bọn Ron tỉnh dậy mà không thấy cậu trên giường, sẽ rất phiền phức.” Tầm mắt HARRY nhìn theo Kẻ Được Chọn đang rời đi, tay xoa xoa thắt lưng mình, “Em tin anh sẽ không có tính thú với học trò năm tư… Chằng lẽ ngoài bị thương, cảm giác thân thể cũng tương thông…?”

Snape ngậm vành tai anh, “Có lẽ chúng ta nên thử thêm.”

“Harry, ngày hôm qua Snape tra tấn cậu ra sao? Mình chờ đến giờ giới nghiêm cũng không thấy cậu về.” Ron đang cố gắng tiêu diệt bữa sáng trước mặt.

“A.” Harry hoảng hốt, cậu cũng rất hoang mang với chuyện xảy ra ngày hôm qua, “Evans muốn Snape làm thầy giáo của mình.”

Những lời này làm hai người bạn cùng ồ lên, “Thầy ấy điên rồi sao? Bộ cậu đồng ý rồi hả Harry?” “Giáo sư Snape đồng ý không?”


“Ưm… Ban đầu Snape đồng ý, nhưng hiện tại không biết ổng có đổi ý không…” Harry vô thức cắn dĩa ăn, “Ổng nói mình tấn công ổng… Sao hai cậu nhìn mình như vậy, mình cũng không thể tin, tối qua mình uống rượu, không nhớ gì cả.”

“Chờ chút, ý cậu là ngày hôm qua cậu ở hầm – trước mặt giáo sư Snape – uống rượu sao? Uống rượu? Sau khi say tấn công thầy ấy?” Mắt Hermione trừng lớn, vươn tay sờ trán Harry, “Cậu không bị sốt mà?” Được rồi, Harry thừa nhận chuyện này thực vớ vẩn, chẳng lẽ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì khác khiến giáo sư Snape nói dối sao?

“A!” “Mọi người đã nghe gì chưa?” “Giáo sư Evans thân mến của chúng ta…” “Và giáo sư Hagrid thân yêu…” “Cùng cải cách lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đấy! X2” Đôi song sinh tóc đỏ kẻ xướng người họa trở thành tiêu điểm của mọi người, “Kết hợp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và Chăm sóc Sinh vật Huyền bí!” “Thật làm người ta mong chờ mà!” “Mấy cậu không chọn môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí…” “Hối hận không?” “Hối hận không?” “(Đồng thanh) Hối hận không~~~?”

“Nói đến Evans.” Ron cố gắng nuốt thức ăn trong miệng, “Hôm qua trong tiết đầu tiên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm bảy, dám một mình đánh một đám nha! Dạy bảo mấy Huynh Trưởng liền, thật là giỏi! Mình cũng muốn thầy ấy dạy George và Fred!”

“Em nói gì?” “Ronald thân mến của chúng ta?” Đôi song sinh xuất quỷ nhập thần đè bả vai Ron xuống, Harry và Hermione liếc nhau, đứng lên bỏ lại bạn tốt ở đại sảnh.

“Ra khỏi tầm mắt của mọi người, Hermione nhỏ giọng hỏi, “Vậy đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gi?”

Harry há miệng thở dốc, cậu không thể nào nói cho cô bé mình hoài nghi bị Snape coi là dược liệu gặm môi đúng không? – thật sự là dược liệu sao… Harry rối rắm, cậu nhớ ngày mất bản đồ Đạo tặc, cậu cũng có ham muốn với Snape,chẳng lẽ thầy ấy cũng… Ha, ha, sao có thể chứ! “Không có gì, mình không nhớ rõ nữa.” Cậu trả lời có lệ.

Giáo sư DADA mới Evans gần đây nổi tiếng Hogwarts, mọi người đều mong lên lớp của thầy, đối xử với người khác ôn hòa. Khác với Lupin hiểu ý người, Evans sẽ dựa theo đặc điểm của bốn Nhà mà thay đổi hình thức dạy học, kết hợp với sở trường của họ để nâng cao thực lực. So với lý thuyết, Evans dạy học lại chú trọng thực chiến, hơn nữa thầy cho phép mọi người tới khiêu chiến mình, căn cứ biểu hiện của đối phương thêm điểm cho từng Nhà. Điều này gần như tạo ra một cơ hội cho nhóm Gryffindor, đá quý nhà Gryffindor ngày càng tăng, ba Nhà khác đỏ mắt không thôi, sôi nổi noi theo.

Khi Harry nóng lòng muốn thử, lịch khiêu chiến của thầy ấy đã xếp đến tận tuần sau rồi – Evans đúng là rất bận. Bên tai như còn vang vọng giọng cảnh cáo của người đeo mặt nạ, Harry vừa tức giận lại không phục, hắn ta dựa vào đâu mà không cho Evans dạy cậu chứ? Nhất định cậu phải tìm cơ hội giúp Evans thoát khỏi biển khổ mới được!


Lúc ăn tối, Draco nhắc Harry đừng quên cấm túc, cải thiện lớn nhất quan hệ hiện tại của Malfoy và họ là biến thành cái loa truyền tin của Snape.

Harry đứng trước cửa vừa giơ tay lên, thì cửa tự động mở ra. Snape không xuất hiện, cả văn phòng không có sức sống, xung quanh những chai lọ và tiêu bản quỷ dị trôi nổi lơ lửng, dọc khắp hầm. Harry chà chà cánh tay, bỗng nhiên thoáng thấy trên bàn có tấm da dê quen thuộc – bản đồ Đạo tặc?

Mắt cậu sáng ngời, bước hai ba bước lên đem bản đồ nhét vào ngực, nghĩ lại cũng không ổn, thực không ổn, nhất định Snape sẽ nghi ngờ cậu, cậu tiếc nuối trả nó lại chỗ cũ.

Không biết bao giờ mới lại được dùng nó, Harry do dự trong chốc lát, đũa phép nhắm vào bản đồ Đạo tặc đọc thần chú, “I solemnly swear that I am up to no good.” Cậu phát hiện Snape đang ở gần mình, gần nhưng ở phòng khác, sau đó cậu nhanh chóng tìm kiếm – Harry Potter giả đang ở đâu? Chẳng lẽ hôm đó chỉ là ảo giác của cậu sao?

Trong lúc tìm, cậu còn phải chú ý hướng đi của Snape nữa, để có thể cất kỹ bản đồ ngay lập tức. Vì vừa dùng cơm chiều xong, chỗ nào ở Hogwarts cũng có người, cậu hoa cả mắt, càng tìm càng lo lắng, càng nhanh lại càng bối rối, đột nhiên, cậu phát hiện cái tên kia trên lầu tám: Harry Potter!

“Bốp!” Một bàn tay ác độc đè trên bản đồ Đạo tặc, chặn đường nhìn của cậu lại. Vất vả lắm mới tìm thấy Harry theo bản năng đẩy cái tay kia ra, ngược lại tay bị khống chế, “Cậu làm gì… Snape?”

“Tùy tiện lục lọi đồ của giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm.” Snape rút bản đồ ra.

“Chờ chút giáo sư!” Harry nóng nảy, không thể không nói ra phát hiện của mình, “Trên bản đồ này ghi lại tên và đường đi của mọi người trong Hogwarts, tuyệt đối không thể xuất hiện hai cái tên trùng nhau, nhưng con mới phát hiện tên mình xuất hiện trên lầu tám!” Cậu mạnh mẽ kéo tay Snape ra, chỉ vào bản đồ Đạo Tặc, “Ngay chỗ này… Không, không thể nào, rõ ràng vừa rồi còn…” Trên bản đồ Đạo tặc trống rỗng, cái tên đó lại biến mất, Harry nóng nảy xem từ tầng trệt, “Đáng chết! Tối hôm trước cũng vậy, tên thầy và tên con cùng biến mất…”

“Trò nói tên ai?” Tay Snape cầm cổ tay cậu càng chặt hơn.

“A, chính là chòi ra hai cái tên của thầy và con, Harry Potter và Severus Snape… Đau!” Harry nhe răng trợn mắt muốn giãy khỏi khống chế của gã, giáo sư độc dược dường như đang suy nghĩ, nét mặt thay đổi liên tục nhất thời làm cậu hoảng sợ không thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.