Đọc truyện Hoặc Loạn Quỹ Tích – Qũy Đạo Hỗn Loạn – Chương 13: Thầy giáo của Harry
“Harry, cậu nói xem lời tiên đoán của Trelawney có ý gì?” Trong lúc ăn tối, rốt cục Ron không nhịn được nhiều chuyện.
“Xin cậu đó Ron à, cậu tin chuyện ý à? Cậu không biết mỗi năm cô ấy sẽ tiên đoán một người chết sao? Nội dung lần này chỉ là hơi kỳ lạ mà thôi.” Hermione liếc mắt xem thường, lời tiên đoán chết chóc hàng năm của Trelawney lấy tốc độ nhanh chóng nhất truyền khắp Hogwarts, không thể nghi ngờ, lần thứ hai Kẻ Được Chọn được mọi người chú ý.
“Không thể nói vậy nha, nếu cô ấy tiên đoán Harry chết, nhất định mình không tin, tại sao năm nay lại khác chứ?” Ron thần kinh nhìn trái nhìn phải, hạ giọng, “Nghĩ lại chuyện người kia còn sống, Malfoy trở nên kỳ lạ, không phải họ đều là nam sao?” Hiện tại nhóm Gryffindor nhất trí lời tiên đoán về sinh vật giống đực là chỉ Malfoy.
Nữ phù thủy tức giận đánh cậu một cái, “Đừng quên cậu cũng là nam!”
Hai người cãi nhau Harry cũng không để ý đến họ, cậu nhớ lại năm trước khi nghe được lời tiên đoán kia, lúc ấy giọng của Trelawney giống như đến từ địa ngục, giống như nó không phải thốt lên từ miệng cô, thậm chí sau khi kết thúc lời tiên đoán cô cũng không nhớ bất cứ gì về nó – nếu Evans không bắt được Peter Pettigrew, thì lời tiên đoán của năm trước có thể đã thành sự thật rồi…
Nhưng hiển nhiên hôm nay Trelawney giả bộ thần bí làm cho người ta chú ý, không chừng vì buổi sáng Malfoy trở nên kỳ lạ mới khiến cô sinh suy nghĩ lợi dụng. Chẳng qua Harry có hơi ngạc nhiên, về cái câu mơ hồ kia cái gì khó giữ được chứ, chỉ có cậu đứng gần nghe được. Rốt cục Trelawney muốn nói gì? Cẩn thận sinh vật giống đực thì có liên quan trực tiếp gì tới thứ nào đó không giữ được? Hơn nữa, lời tiên đoán của cô không phải không hề vô căn cứ, như lúc trước không ai biết hình thái hóa thú của Sirius là chó đen, Trelawney lại có thể nói ra điềm xấu đó…
Bỗng nhiên có người đẩy cậu, Harry quay đầu, thấy Draco Malfoy không biết đã tới từ bao giờ, khẽ nâng cằm, “Potter, giáo sư Snape nói mày đừng quên duy trì liên tục một tuần cấm túc kể từ hôm nay.”
Ron nổi gân xanh vừa muốn mở miệng, đã bị Hermione đạp một cái. Nhận được ánh mắt của nữ vương Gryffindor, Harry không dám quên mình phải cải thiện quan hệ với cậu ta, khóe miệng nhẹ run rẩy, trả lời cứng ngắc, “Ừ, tao biết rồi.” Lại dừng một chút, “Cám ơn.”
Bốn phía hít một hơi, Draco gần như không dự đoán được cậu sẽ đáp lại như thế, im lặng vài giây rồi gật đầu, “Đừng khách sáo!” Sau đó mang theo người hầu rời khỏi đại sảnh, giọng nói tự nhiên hơn Harry nhiều.
“…Cần phải làm vậy à?” Ron nghẹn trưng ra khuôn mặt như bị táo bón.
Còn cấm túc, Harry không có khẩu vị, nhìn thời gian không chênh lệch lắm, cậu tạm biệt bạn tốt, trực tiếp đi đến hầm.
Cậu miên man suy nghĩ xem hôm nay sẽ để cậu xử lý nguyên liệu độc dược ghê tởm nào, đi đến cửa văn phòng vừa định gõ cửa, phát hiện cửa chỉ khép hờ, có tiếng động từ bên trong truyền ra, cậu theo bản năng tới gần.
“Cậu đang đùa sao? Cậu tự tìm rắc rối, có quan hệ gì tới tôi?” Giọng của Snape cực không kiên nhẫn.
“Bởi vì chúng tôi không rút ra được nhiều thời gian dạy dỗ Harry.” Giọng điệu bình tĩnh của Evans, nghe thấy tên của mình Harry ngừng thở vểnh tai lên nghe.
“Nực cười! Không có thời gian mà cậu còn chạy tới Hogwarts chơi trò cải cách chương trình học?” Giáo sư độc dược càng tức giận, “Vì đám quỷ nhỏ đầu óc còn chưa phát triển hoàn toàn, cậu bỏ mặc đứa ‘họ hàng xa’ có thể mất mạng bất cứ lúc nào?”
“Đây là yêu cầu của tôi.” Âm thanh khó nghe dọa Harry nhảy dựng, cậu chậm chạp nhớ lại đây là người yêu của Evans, “Sức lực của Harry không nên tập trung trên người nhóc Potter đó.”
“Chẳng lẽ ta nên lãng phí?”
“Đây là vấn đề của ngươi.”
“Được rồi, hai người đừng cãi nữa! Để Harry quyết định đi.” Evans vừa dứt lời, nhất thời cửa trước mặt Harry mở ra, thanh niên mắt xanh vẫn mỉm cười nhìn cậu như cũ, cùng lúc đó, tập trung trên người cậu còn có tầm mắt sắc bén của Snape và ánh mắt lạnh băng của người đeo mặt nạ mặc áo đen kia.
“Harry, hãy suy nghĩ thật kỹ.” Nhìn Harry mơ mơ màng màng làm theo lời mình, thanh niên giải thích đơn giản, “Trò từng nói với thầy trò muốn mình mạnh hơn, thầy đã tìm được một thầy giáo tốt cho trò. Vì thầy bận rộn một số việc, không có thời gian rảnh để dạy trò, cho nên thầy và hiệu trưởng Dumbledore đã thảo luận, thầy giáo thích hợp với trò nhất Hogwarts chính là giáo sư Snape.”
“Tại sao ạ?” Harry nóng nảy, lúc trước cậu nhìn trúng thực lực của Evans còn cả tình cảm và mối liên kết vô cùng ăn ý giữa hai người nữa, “Thầy không thể…” Nói được một nữa, lại bị người mặc áo đen kia trừng đến không rét mà run.
“Potter, mi chưa cai sữa sao? Ta chỉ cảnh cáo một lần thôi -không được quấn lấy cậu ấy!” Người mặc áo đen lạnh lẽo nói, Harry không hề nghi ngờ nếu mình tiếp tục dây dưa người kia nhất định sẽ cho mình đi gặp Merlin.
“Anh đừng dọa trẻ con!” Thanh niên không vui cho người kia một đấm, tiếp tục ôn hòa dẫn đường Harry, “Thầy xin lỗi, Harry, nhưng thầy có chuyện quan trọng cần phải làm. Mà thành tích của giáo sư Snape trên phương diện Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hay độc dược đều rất cao, hơn nữa thầy ấy đã trải qua chiến tranh, hiểu rất rõ Tử thần Thực tử, biết vận dụng pháp lực trên chiến trường như thế nào. Vả lại, chỉ có thầy ấy đủ nghiêm khắc mới có thể khiến trò tiến bộ một cách nhanh nhất trong khoảng thời gian ngắn.”
“Evans! Tôi còn chưa nhận lời mấy người!” Snape đặc biệt chán ghét đối phương làm cho mình không thể từ chối, dường như gã là một con cờ trong tay đối phương vậy.
Thanh niên day day trán, “Giáo sư, ưu thế của Voldemort hiện giờ lớn hơn ‘lúc trước’ rất nhiều, năng lực hiện nay của Harry quá yếu, chúng ta có thể cứu trò ấy một lần, nhưng không thể cứu trò ấy cả đời, đến giờ phút quan trọng, căn bản không thể phân tâm cứu trò ấy được, trò ấy phải học được cách bảo vệ chính mình.”
“Hiện tại Potter chỉ cản trở chúng ta, nếu ngươi còn như vậy, để Voldemort giết cậu ta, không bằng tự ta ra tay.” Người mặc áo đen nói trắng ra làm Harry đau đớn.
“Tôi học!” Harry khẽ cắn môi, la lớn, “Tôi sẽ học với Snape!”
“Đứa trẻ dũng cảm.” Thanh niên mỉm cười vỗ vỗ vai cậu, ánh mắt sáng lòe nhìn Snape, “Giáo sư, hẳn là thầy sẽ không từ chối một học sinh khiêm tốn muốn hoc tập chứ?”
“…” Sắc mặt Snape lạnh lùng, dùng ánh mắt giết người trừng cậu bé Kẻ Được Chọn, “Đương nhiên, cậu đã chuẩn bị tốt chứ? Cậu Potter.”
Harry co rúm túm lấy tay áo của thanh niên, được một cái cổ vũ, “Harry, cố gắng lên nha.” Thanh niên tiến sát tay cậu, “Đừng sợ, làm tốt việc của trò là đủ rồi, trò không phải James, lại càng không phải Lily – trò chỉ là Harry”
Dù đã hạ thấp giọng, mỗi người ở đây cảm quan đều sắc bén, Snape cứng đờ, như che dấu mà kéo Kẻ Được Chọn lại gần, “Mau cút!”
Thanh niên vô tội nhún vai, chớp mắt đã nghiêm túc trở lại, “Đúng rồi Harry, gần đây vết sẹo của trò còn đau không?”
“Không có.” Harry mờ mịt lắc đầu.
“Sao vậy?” Dường như nhận thấy người yêu bất an, người mặc áo đen vươn tay ôm thanh niên.
“Quá yên tĩnh…” Dựa trên bả vai dày rộng, thanh niên lặng lẽ cầm tay trái y, mười ngón đan nhau, ấm áp mà an bình, “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Hầm lại khôi phục yên tĩnh, hai người còn lại ai cũng không muốn mở miệng đánh vỡ sự hòa hợp khó có được này.
Snape buông cánh tay Harry ra, lấy ra một chai rượu đỏ, khi gã kịp phản ứng lại, đã rót hai chén. Không đợi gã bỏ cái chén dư thừa, Harry đã cầm trong tay, ừng ực uống xuống. Thực lãng phí. Snape nhíu mày nhìn cậu uống, nhưng không ngăn lại, chậm rãi rót tiếp.
Rất nhanh, Kẻ Được Chọn hai má đỏ ửng vì rượu, đặt mông ngồi xuống sô pha, nhìn lên gã, “Snape, tại sao thầy hận con?”
Nếu là trước kia, Snape đã đá cậu ra khỏi hầm, nhưng lúc này gã lại không muốn ở một mình, nên gã không nói tiếng nào, thấy cậu đang lầm bầm lầu bầu.
“Thầy hận ba con.” Harry lầu bầu, không chú ý đến ánh mắt nguy hiểm nheo lại của giáo sư độc dược, “Sirius nói thầy là một tên khốn kiếp, con cảm thấy chú ấy nói rất đúng, nếu thầy không khốn kiếp, sao lại hận ba con chứ? Thầy luôn cố ý khiêu khích con, Evans nói, con làm càng tốt thầy càng không hài lòng, thầy không hài lòng lại càng đả kích, nên con mới muốn chọn thầy làm thầy giáo, chính là muốn thầy không hài lòng, không hài lòng, không hài lòng… Thầy cái lão già khốn kiếp này…”
“Sỉ nhục giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm.” Snape đứng trước mặt Harry, từ đầu đến chân như bóng ma bao phủ toàn bộ thân thể thiếu niên.
Harry ngẩng mãi hơi mỏi cổ, không buông tha nhìn chằm chằm vào ánh mắt màu đen của người đàn ông, “Con nói đúng rồi chứ gì! Chỉ cần thầy không hài lòng sẽ trừ điểm, con muốn làm cho thầy không hài lòng, lão già khốn kiếp lão già khốn kiếp lão già khốn kiếp lão…Ưm…” Một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt cằm cậu, ngay sau đó trong phút chốc mặt Snape phóng đại, trên môi có cái gì đó lạnh như băng dán lên, rượu, cùng hương vị bạc hà thản nhiên. Harry tò mò vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, không phải kẹo, không ngọt chút nào hết, ngay sau đó môi bị rách ra, đau đến nỗi cậu phải hít một hơi.
Mùi máu tanh ngọt kích thích đầu lưỡi, Snape tỉnh táo lại, như bị nóng phản xạ đẩy cậu ra lui về sau một bước, vết rách nhỏ trên môi cậu bé chảy ra máu màu đỏ tươi, hai mắt phỉ thúy xanh biếc sạch sẽ vô tội – không! Gã đã làm gì?
“Thầy cắn con…” Đôi mắt một giây trước còn chứa đầy hơi nước đột nhiên trở nên lợi hại, sư tử Gryffindor nhanh nhẹn nhào lên ăn miếng trả miếng, cắn chiếc mũi to của giáo sư độc dược, “Cắn chết thầy!” Quán tính quá lớn khiến cho hai người cùng ngã nhào trên mặt đất.
“Potter!” Snape kéo sau cổ Harry, Kẻ Được Chọn lại ôm chặt cổ gã, sức lực đều tập trung lên tay, ngược lại cắn không thấy đau.
Trong nháy mắt sau khi từ bỏ lý trí người đàn ông dùng sức nắm cằm cậu, dùng miệng ngăn chặn cái miệng cắn người kia, đầu lưỡi chen vào trong khoang miệng đảo quanh, như tằm ăn từng chút dưỡng khí. Harry thở dồn dập rất nhanh mất sức, tay chân không còn lực, chỉ có thể mềm nhũn nằm trên thân người đàn ông.
Dục vọng bốc lên trong vô thức, làn da hơi lạnh của cậu bé phảng phất như thuốc mê thượng đẳng, hấp dẫn gã để lại dấu vết của chính mình. “Ưm…” Hơi nóng đáng sợ lan tràn toàn thân, thiếu niên vô ý thức nỉ non, “…Giáo sư…”
“!” Giống như bị đổ một thừng nước lạnh lên đầu, bỗng dưng Snape giật bắn lên dùng đũa phép nhắm vào cậu bé, gã thở dồn dập hổn hển, tay nắm đũa phép chưa bao giờ run rẩy như thế, trong đầu trống rỗng chỉ còn sót lại một câu thần chú.