Bạn đang đọc Hoa Ven Đường Chưa Nở FULL – Chương 22
Mộc Miên trở lại phòng trọ, phòng nào phòng nấy cũng tối thui, có lẽ các chị em trong hội vẫn đang tiếp khách chưa về.
Cô bước vào phòng bật đèn lên, định đi tắm thì phát hiện trên người vẫn đang mặc áo của anh.
Cô cởi khóa, mỉm cười chạm tay vào chiếc áo gió màu đen, đây là thứ duy nhất anh để lại cho cô, cô nhất định phải giặt thật sạch sẽ, nhưng mà phải giặt riêng ra một chiếc thau sạch, không thể để những thứ ô uế nhuốm bẩn chiếc áo của anh, rồi cô sẽ gấp gọn gàng và cất thật kĩ.
Vừa nghĩ đến đây cô liền đứng dậy thực hiện ngay, vừa bước được một chân vào nhà tắm thì tiếng điện thoại kêu inh ỏi trong túi sách.
Nhìn dãy số đang hiển thị trên màn hình điện thoại cô rùng mình một cái, cơn gió lạnh truyền vào phòng từ cửa sổ làm cô lạnh toát sống lưng, dù không lưu tên nhưng chỉ cần nhìn một lần là cô có thể đọc vanh vách dãy số này.
Mỗi khi dãy số này gọi đến thì chẳng bao giờ có chuyện gì tốt đẹp cả.
– Anh Kiệt ạ.
Một giọng nam đều đều truyền tới từ đầu dây bên kia.
– Có đang ở phòng không?
Cô nín thở, tay tự nhiên run bần bật không sao giữ chắc được cái điện thoại trong tay, ngày hôm nay cô đã làm mất mối làm ăn lớn của bà Diễm, chắc chắn bà ta sẽ không tha cho cô.
– Có ạ.
– Thế thì ra ngoài cổng đi, xe đang đợi.
Cô nuốt nước bọt, từ ” Vâng ” vẫn còn nghẹn lại trong cổ họng chưa thoát ra được, phải rất lâu sau, cô mới khó khăn trả lời.
Vừa ra tới cổng đã thấy một chiếc ô tô đen đợi sẵn ở đấy rồi, cô có chút lưỡng lự, người bên trong xe cũng mau chóng nhận ra điều này liền hạ cửa kính xe xuống, anh ta chỉ nói một từ thôi đã đủ làm cô hoảng sợ rồi.
– Nhanh!
Cô bị đưa tới ngôi nhà cũ nhất trong phạm vi nhà hàng Hoa Mai, đây là nơi những người phạm lỗi phải chịu hình phạt.
Nhà hàng Hoa Mai thực ra chỉ là cái mác, nó là nơi cung cấp gái cho các đại gia, các quán hát hoặc các bữa tiệc tɦác ɭoạи.
Kiệt- người đàn ông khoảng 30 tuổi có khuôn mặt góc cạnh đi trước dẫn đường, cửa vừa mở ra, thì thấy hai người đàn ông mặc áo bảo vệ đã đứng chờ sẵn ở đấy, tay cầm dùi cui điện.
– Anh Kiệt.
Kiệt gật đầu, đang đi tự nhiên dừng lại làm cô suýt chút nữa đập mặt vào lưng anh ta.
Cô cũng lập tức dừng lại, cúi gầm mặt không dám ngẩng lên.
Đôi mắt lạnh lẽo của anh ta chiếu thẳng vào khuôn mặt nhem nhuốc vì mascara của cô.
Anh ta không bao giờ cười, nói chuyện với người khác luôn là khuôn mặt lạnh lẽo không có biểu cảm.
– Biết sai ở đâu chưa?
– Rồi ạ.
Cô lí nhí trong miệng.
Kiệt là người đứng đầu trong đội quản lí trật tự, dù anh ta chẳng bao giờ to tiếng hay đánh đập cô nhưng cô lại rất sợ hãi, không cần quát tháo hay động tay động chân như những tên đàn em khác nhưng ai trong cái động này cũng đều sợ anh ta, trên người anh ta luôn toát ra một khí thế bức người.
– Trốn rồi có suy nghĩ tới hậu quả không?
– Có ạ.
Cô gật đầu, vẫn là cái giọng đều đều đấy của anh.
– Thế sao vẫn còn làm?
Cô thấy mắt mình cay cay, không kiềm chế được khóc òa lên.
– Ông ta bóp cổ em, em sợ em sẽ chết mất.
Kiệt im lặng nhìn cô, mãi sau anh mới lại hỏi tiếp.
– Kể cả cô có trốn về đây vẫn bị đánh cho thừa sống thiếu chết cơ mà?
Cô không biết phải trả lời anh ta thế nào, lúc bị lão già đó bóp cổ đến mức gần ngạt thở, trong đầu cô chỉ có duy nhất ba chữ ” phải bỏ trốn “, dù biết có trốn thoát rồi thì vẫn phải nhận hình phạt còn nặng gấp mấy lần nhưng không biết sao khi đó cô vẫn làm thế.
– Có giải thích gì thêm không?
– Không ạ.
Kiệt gật đầu, rút bật lửa từ trong túi quần ra châm thuốc, anh nhả khói rồi hất mặt với một trong hai tên đàn em.
– Thế thì cứ theo luật mà xử.
Từng chiếc dùi cui điện thi nhau dí vào người cô, cô đau đớn quằn quại nằm dưới nền nhà lạnh lẽo.
Ngày cô mới bước chân vào đây, vì không nghe lời nên thường xuyên phải chịu phạt, cô đau đớn khóc lóc van xin nhưng ai cũng máu lạnh thờ ơ đứng nhìn.
Từ đó cô mới biết, kể cả cô có bị dùi cui làm cho đầu óc thần kinh họ cũng chẳng quan tâm, tôi thề nếu có lần sau sẽ không bao giờ hé răng kêu than đến nửa lời.
Đêm đã quá khuya, sau khi chịu phạt xong, họ bỏ cô ở trước cổng nhà trọ, cô không đủ sức bò vào trong đành phải nằm co ro một góc.
Gió đêm lạnh lẽo, tiếng Kiệt vẫn văng vẳng đâu đó trong không trung.
– Bà Diễm nhờ tôi chuyển lời, vì cô làm mất khách làm ăn lớn nên số nợ của cô bị tăng gấp đôi, mỗi tháng tiền lãi tăng lên 5%.
Mộc Miên cười cay đắng, nước mắt cứ tuôn thành dòng xuống má không sao kìm lại được.
Nhục nhã, đúng là nhục nhã vô cùng.
Hai năm chôn vùi thanh xuân ở cái nơi bẩn thỉu này, chịu đủ sự giày vò về cả thể xác lẫn tinh thần chỉ đề kiếm tiền trả nợ, hai năm trả được 1/5 số nợ thì bây giờ số nợ lại tăng gấp đôi, mỗi tháng còn phải gánh thêm 5% tiền lãi thì chắc cô có làm cả đời cũng không thể trả hết nợ.
– Mấy ông khách dạo này ki bo quá, tiền cho chẳng đáng bao nhiêu, đã vậy còn phải chia phần trăm cho bà Diễm nữa.
Mấy chị em trong hội đã về, Khuê- gái già nhất hội vừa nhìn thấy cái dáng nằm co ro của cô ở cổng thì vội vã chạy tới gần đỡ cô ngồi dậy.
– Làm sao thế này, sao lại nằm ở đây?
– Làm gì mà ra nông nỗi này?
– Em trốn khách.
– Anh Kiệt đánh à?
Mấy chị em trong hội xúm xít lại gần xem, mỗi người nói một câu ầm ĩ cả khu nhà trọ, mấy con chó nhà hàng xóm xung quanh thi nhau sủa ầm ĩ, Khuê cáu gắt một tiếng :
– Mấy cái con này, mồm chúng mày mọc da non hết với nhau đấy à, ầm ĩ bọn an ninh nó đến xách cổ từng đứa lên đồn bây giờ, lại giúp tao một tay cõng nó vào nhà.
– Vâng vâng.
Khuê lấy nước ấm lau lặt cho cô, vừa lau chị vừa cau mày lườm nguýt.
– Sao mày ngu thế, cố gắng chịu đựng một chút thì có phải hơn không, lão già đấy không gϊếŧ chết được mày đâu mà sợ, giờ thì ngồi mà khóc, làm cả đời cũng không trả hết nợ cho nó đâu em ạ.
Mấy chị em trong hội chỉ biết đứng nhìn, thở dài một tiếng, họ cũng muốn giúp cô lắm, nhưng lại chẳng biết phải giúp cô cái gì, trong khi thân phận của họ cũng có khác gì đâu.
Ngồi được một lúc, chị Khuê hất thau nước ra sân rồi đặt cái thau gọn vào một góc, đứng dậy xua tay.
– Mấy đứa này về phòng hết đi cho nó tắt đèn nghỉ ngơi.
Chị Khuê giúp cô đóng cửa rồi trở về phòng ngủ lấy sức mai còn đi làm trả nợ, trả cái nợ đời.
Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng cóc nhái kêu inh ỏi ở cái vườn nhỏ trong sân, Mộc Miên ngồi dựa lưng vào thành giường nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng hôm nay rất sáng và tròn.
” Tôi không coi thường cô, tôi cũng không coi thường bất cứ một người con gái nào làm nghề này cả, nó cũng là một nghề và tôi tôn trọng.
“
Trăng rất đẹp, đẹp như khuôn mặt của anh vậy.
Ngân nhanh chóng ra khỏi xe buýt, mùi xe buýt khiến đầu óc cô choáng váng, đi xe buýt vào những ngày đầu tháng quả là một cơn ác mộng trong đời cô.
Xe buýt vừa rời đi thì một chiếc xe khác dừng lại, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Khoa đang từ trên xe xuống, đây là lần gặp đầu tiên sau gần 1 tháng Khoa xin nghỉ ở nhà.
Ngân đi hơi chậm lại, Khoa mỉm cười nhìn cô, cô lại chỉ gật đầu coi như thay lời chào hỏi.
Thấy anh phải xách nhiều đồ nặng, cô đề nghị muốn giúp anh một tay.
– Cảm ơn.
– Không có gì.
Hai người cứ đi song song với nhau mãi, Ngân đi dẹp vào lề đường để tránh ổ gà.
– Sao nghỉ lâu thế?
– Nhà tôi có chút việc không hay phải giải quyết.
Khoa cười nhạt, Ngân nhìn anh, từ lúc anh xuống xe đã thấy anh gầy đi rồi, mới có gần một tháng thôi mà anh gầy đi trông thấy.
– Chuyện quan trọng gì đi nữa cũng phải chú ý tới sức khỏe của bản thân chứ.
Anh nghe câu nói của cô tự nhiên thấy tâm trạng tốt lên bất ngờ, cảm kích nói cảm ơn.
Một thực tập sinh ngủ quên trong giờ kiểm tra, đã vậy khi ngủ còn ngáy rất là to, đám thực tập sinh bên cạnh thi nhau cười khúc khích, Ngân đành nhờ học sinh cùng bàn đánh thức bạn dậy.
– Dậy, dậy làm bài kiểm tra đi ơ.
– Nước mũi nước dãi chảy lênh láng khắp cả mặt bàn rồi đây này.
Cậu con trai đưa tay lau miệng, Ngân đi xuống nhìn bài kiểm tra vẫn còn trắng tinh.
– Đã ngủ lại còn ngáy to.
– Em đang hô hấp nị.
– Anh thử định nghĩa cái khái niệm hô hấp của anh cho tôi nghe xem nào.
– Thế thì chịu rồi.
Tiếng còi ra chơi vang lên, học sinh chạy ào lên tầng trên đi vệ sinh, Ngân trở về văn phòng thì nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy công sở màu đen đang ngồi nói chuyện với ông phó tổng công ti.
Nghĩ là người làm trên tổng công ty xuống trung tâm kiểm tra, cô mới tò mò hỏi My:
– Ai đấy?
– Giáo viên mới đấy.
– Đẹp vậy à?
– Ừ, hình như vừa đi du học về.
Không để cả hai phải đoán già đoán non mãi, cô gái trẻ đẹp đó theo sau phó tổng vào văn phòng.
– Đây là Bảo Châu, đã có bằng N2, giáo viên mới của trung tâm mình, mong các thầy cô giúp đỡ cho em.
Mọi người nhanh chóng làm quen nhau, My lân la hỏi chuyện, Bảo Châu cởi mở chia sẻ.
– Học giữa năm thứ 2 thì em thi đỗ N2 chị ạ.
– Giỏi thật đó, thế em làm thêm gì bên đấy để trang trải học phí?
– Em không đi làm thêm chị à, chỉ học thôi vì tiền học phí bố mẹ em dư sức lo được.
Với cả em đi dậy học thế này cho vui thôi, ở nhà chơi mãi cũng chán chị ạ.
My đưa mắt nhìn Ngân, cô chỉ ồ lên một tiếng rồi cũng chẳng hỏi gì thêm nữa.