Bạn đang đọc Hoa Ven Đường Chưa Nở FULL – Chương 21
Việt chạy vội vào trong khách sạn lấy đồ trong hộp cứu thương, lúc anh chạy đi cô cứ nhìn theo bóng lưng của anh mãi.
Lần đầu tiên trong đời cô gặp được người đàn ông như vậy, người đàn ông có giọng nói rất ấm áp, hào sảng nhiệt tình giúp đỡ người khác dù không quen không biết.
Hai năm xa quê lên cái đất này, làm cái nghề này, cô đã gặp biết bao nhiêu hạng người, người ngoài mặt tử tế nhưng lại chính là người đẩy cô vào con đường làm gái bán hoa không có lối ra này.
Ngày hôm nay cô xui xẻo, vớ phải một gã đàn ông bệnh hoạn, thay vì làm công việc bẩn thỉu mọi hôm thì hắn ta nói muốn cô thử cảm giác mạnh, sau đó liền lôi cô ra đánh đập, bóp cổ cô thừa sống thiếu chết, vì muốn thoát thân khỏi bàn tay ma quỷ của hắn mà chân cô đập phải thành giường đến mức bật máu.
Cái nghề này nhục nhã lắm, cô không biết mình có thể chịu đựng đến khi nào và đến cái ngày nào cô thì có thể trả hết nợ cho bà Diễm để cô có thể làm lại từ đầu.
Việt quay lại với lọ oxi già và băng gạc cứu thương trên tay, nhìn dáng người nhỏ bé của cô gái đang ngồi một mình trong đêm ở trước mặt anh thấy vô cùng đáng thương.
Cô khi đó đang ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt, gió đêm thổi làm mái tóc rối của cô tung bay.
– Xin lỗi phải để cô đợi lâu, thang máy hơi đông người nên tôi phải đi thang bộ.
Nghe thấy giọng nói của anh cô gái lập tức quay lại nhìn, mỉm cười dịu dàng với anh.
– Anh giúp tôi là tôi đã cảm kích lắm rồi, lại còn để anh phải đi thang bộ nữa.
Việt ngồi xuống, anh ngẩng mặt lên nhìn cô cũng đúng lúc cô đang chăm chú nhìn mình, 4 mắt nhìn nhau, anh vội vã đảo mắt sang hướng khác.
– Cô không phiền nếu tôi chạm vào chân cô chứ?
Cô gái lắc đầu, Việt mở nắp lọ oxi già trong tay.
– Vậy thất lễ rồi.
Anh nhanh chóng sát trùng vết thương cho cô, oxi già vừa chạm vào da, cô giật mình nắm chặt lấy tay anh, biết cô rất xót nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng không hé răng nói nửa lời, Việt thấy cô gái trước mặt anh quả là một người mạnh mẽ, anh động viên:
– Cố gắng chịu một chút, sắp xong rồi.
Sau khi băng bó xong, anh định đứng lên vứt rác thì phát hiện tay mình vẫn đang bị cô nắm chặt, cũng nhận ra điều này, cô vội vã rút tay lại, khuôn mặt nóng ran và tim đập thình thịch.
Việt bỏ bông dính máu vào thùng rác rồi ngồi xuống cạnh cô, anh rất lịch sự ngồi cách cô một đoạn khá xa.
Anh xem giờ trong điện thoại, đã là gần 8 giờ kém rồi, anh lại chưa ăn uống gì suốt từ trưa, nghĩ cô chắc vẫn chưa ăn nên anh liền quay sang hỏi:
– Có muốn đi ăn gì đó không?
Cô ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn anh, anh lại không hề nhận ra điều đó, thực ra anh chỉ đơn giản là muốn mời cô đi ăn một bữa, bây giờ cũng đã khá muộn rồi, nhưng lời mời đó của anh với cô lại khiến cô vô cùng bận tâm và xúc động, anh mời một con đĩ đi ăn à? Nếu từ đầu anh biết cô làm gái liệu anh có làm thế không?
Tự nhiên cô thấy bản thân mình thật bẩn thỉu, thật là không xứng đáng ngồi ăn với anh, anh thật tốt, cô chẳng bao giờ dám nghĩ xa hơn, gặp được anh ngày hôm nay với cô đã là quá may mắn rồi.
Cô định lên tiếng từ chối thì bụng lại kêu òng ọc lên vì đói, anh ngồi bên cạnh nghe thấy thì bật cười:
– Bụng cô đòi ăn rồi kìa, nào, để tôi đỡ cô đứng dậy, cô thích ăn gì?
Không tìm được lí do gì hợp lý để từ chối, cô đành miễn cưỡng đứng dậy.
– Tôi dễ nuôi lắm, anh ăn gì thì tôi ăn nấy.
– Được, vậy chúng ta đi ăn bún lươn nhé.
Cô đứng ở cổng đợi anh lấy xe, càng về khuya trời càng lạnh, giờ đã là cuối thu, gió đêm mang theo hơi lạnh luồn qua tay áo khiến cô rùng mình một cái.
Cổ áo hình trái tim, khoét hơi sâu làm ngực cô hơi lộ, không muốn để anh thấy cô trong bộ dạng khiếm nhã thế này nên cô ra sức kéo cổ áo về đằng sau, nhưng kiểu váy nó đã thiết kế thế rồi, muốn thay đổi chỉ còn cách thay chiếc khác thôi.
Việt dắt xe đi ra, thấy cô cứ bứt rứt với cái váy mãi, anh tưởng váy cô bị làm sao thì vô tư hỏi:
– Váy cô bị sao à?
Nghe câu hỏi của anh cộng với khuôn mặt ngây thơ vô tội, cô không biết nên khóc nay nên cười, tại sao trên đời lại có người con trai suy nghĩ đơn giản như anh nhỉ, kiểu người hiền lành như anh nếu ra ngoài xã hội chắc chắn phải chịu không ít thiệt thòi.
Cô không biết phải giải thích thế nào cho anh hiểu, sau một hồi đứng nhìn chiếc váy ngắn ngủn và bó sát của cô anh vẫn không tìm ra rốt cuộc chỗ nào không đúng.
Sau đó anh đưa mắt nhìn lên cổ áo hình trái tim khoét hơi sâu, đôi tuyết lê trắng hồng ẩn hiện sau lớp vải mỏng theo từng nhịp thở của cô, anh đỏ bừng mặt lập tức ngoảnh đi nơi khác.
Cô cũng ngại, đây là lần đầu tiên cô ngại sau hai năm cô làm nghề này.
Lần đầu tiên có lẽ là vào hôm đầu tiên cô làm gái, từ đấy về sau có lẽ cô đứt dây thần kinh ngại rồi, nên cô chẳng cảm thấy gì nữa, thay vì thấy ngại thì cô cảm thấy dơ bẩn và nhục nhã hơn.
Việt cởϊ áσ khoác ngoài ra, khoác lên người cô, hành động của anh khiến cô vô cùng bất ngờ, đứng bất động nhìn anh, anh cúi người cài khóa áo lên cho cô, chiếc áo khoác khá to và dài cùng mùi mồ hôi đàn ông thoang thoảng.
– Chịu hôi một chút, nhưng trời sương xuống cũng lạnh nên cô cứ khoác tạm đi, lần sau ra đường đừng ăn mặc thế này, sẽ bị kẻ xấu quấy rối.
Anh chân thành nhìn cô, cô đã đi làm gái thì còn sợ gì bị quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ nữa, điều đó không quan trọng, điều quan trọng ở đây là ánh mắt của anh lại làm tim cô xao động.
Hai người vào một quán ăn nhỏ gần ngã tư, dù trời đang tối nhưng quán vẫn còn khá đông.
Hai người vừa bước vào, những ánh mắt của người trong quán liền đổ dồn về phía cả hai.
Cô sợ hãi đứng gần hơn về phía anh, do không mấy khi đến những nơi đông người thế này nên cô hơi sợ, kèm theo những ánh mắt hiếu kì cùng tiếng thì thầm to nhỏ của họ nữa làm cô càng sợ hơn.
Việt chọn một chiếc bàn trong góc, gọi hai bát bún lươn rồi đứng dậy đi rót hai cốc nước vối vẫn còn nghi ngút khói mang về.
– Nhìn mặt chị ta kìa, mascara lem luốc trông buồn cười thật đấy!
– Có lẽ cãi nhau với anh người yêu kia nên khóc mới làm nhòe mascara đó.
– Hình như đúng đấy, mặt chị ta còn hơi sưng cơ, không tin à, nhìn mà xem, chân còn băng nữa kìa.
– Chắc bị anh ta đánh, nhìn anh người yêu trông rõ hiền lành mà.
Tiếng bình luận của đám sinh viên ở bàn bên cạnh truyền vào tai cô, cô đưa tay chạm vào má mình, rồi lại nhìn anh, anh hình như không hề biết người họ đang nói đến là mình, nên vẫn thản nhiên đẩy cốc nước còn nghi ngút khói về phía cô.
Cô đưa tay chỉnh lại mái tóc rối, cào cào mái tóc để che đi hơn nửa khuôn mặt của mình.
Thấy biểu cảm khác lạ của cô, anh cúi thấp đầu hỏi:
– Sao thế? Hay vẫn còn đau ở đâu à?
Cô cười gượng lắc đầu, rồi hỏi anh:
– Nhìn tôi bây giờ nhếch nhác vậy sao?
Anh nhìn cô, thấy rất bình thường, lắc đầu trả lời :
– Đâu có.
– Mascara bị nhòe, chắc là lem luốc lắm.
– À.
Anh à lên một tiếng, hóa ra cô muốn nói đến điều này, rồi lại nghe thấy đám sinh viên bên cạnh vẫn không ngừng to nhỏ bàn tán về hai người họ với nhau.
Anh tìm khăn ướt trong balo rồi đưa cho cô:
– Đừng quan tâm đến lời họ làm gì, cầm lấy lau mặt đi.
Việt cẩn thận lấy khăn giấy lau sạch đũa và thìa rồi đưa cho cô, cô gái cứ tủm tỉm cười mãi.
– Sao cười?
Cô không ngần ngại chia sẻ với anh.
– Tôi chưa được ai lau đũa cho bao giờ, anh là người đầu tiên, cảm giác mình được người ta đối xử tốt, cảm ơn anh.
Anh nghe xong thì cười, chủ quán đã mang bún lươn ra, vẫn lịch sự như thế, anh lại hỏi:
– Cô có bị dị ứng với món gì không?
– Không.
Việt gật đầu, anh đảo đầu đũa rồi gắp từng miếng lươn trong bát mình sang bát cô.
– Thế này đã nhiều lắm rồi, anh cứ để đấy mà ăn.
– Ăn cho no lấy sức mai còn đi làm, à, phải rồi, cô làm nghề gì?
Cô dừng tay giữa không trung, nhìn miếng lươn trong bát, cô chẳng biết phải trả lời anh thế nào, chẳng lẽ lại nói thẳng mình là gái bán hoa ư? Thấy cô im lặng, anh nghĩ chắc cô có điều khó nói nên nhanh chóng chuyển câu hỏi khác:
– Vậy cô tên gì?
– Tôi tên Mộc Miên.
Cô mỉm cười vui vẻ.
– Mộc Miên? Đây là tên hoa gạo phải không?
– Đúng vậy, vì mẹ tôi thích hoa gạo nên bà ấy đã đặt tên này.
– Tôi thấy tên cô rất đặc biệt.
– Thật à? Thế còn anh?
– Tôi tên Việt.
– Anh làm nghề gì?
– Tôi là đầu bếp, làm trong khách sạn vừa rồi đấy
– Ồ, tôi rất thích con trai làm đầu bếp đấy, chắc anh biết nấu nhiều món ăn lắm nhỉ, biết tỉa hoa quả trang trí đúng không, chắc anh phải khéo tay lắm đó.
– Thực ra tôi cũng không khéo hơn mọi người là bao nhiêu đâu.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, được nửa bát mì thì cô đã thấy no bụng rồi, lại nước mắt lên nhìn anh:
– Anh bao nhiêu tuổi?
Anh cười trả lời.
– Tôi già rồi.
– Già đâu, bao nhiêu tuổi mà bảo mình già?
– Gần 30 tuổi rồi.
Nghe anh nói tuổi của mình, cô thật sự rất ngạc nhiên, nhìn anh thấy thế này chẳng ai nghĩ anh gần 30 tuổi cả, giống 26, 27 tuổi hơn.
– Tôi vừa tròn 20 tuổi vào tháng trước.
Cả hai cùng bật cười, lâu lắm rồi cô mới cười thoải mái như vậy, anh liền trêu cô.
– Thế gọi tôi là chú cũng được đó.
Cô đã ăn no, im lặng ngồi nhìn anh ăn nốt bát mì.
Khi anh ăn xong ra về, có lẽ cả hai người sẽ không còn gặp lại nhau nữa, vì sẽ không còn gặp anh, cô cũng không muốn giấu anh làm gì nữa.
– Tôi là gái bán hoa.
Anh đột ngột dừng tay, sau đấy chỉ gật đầu không nói gì.
Cô biết anh đang nghĩ gì nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Ai cũng khinh thường và ghê tởm những người làm nghề này, cô biết chứ, nhưng anh cũng khinh thường thì cô lại thấy hơi đau lòng.
Việt đã ăn xong bát mì, anh lấy giấy ăn lau sạch những giọt nước bị bắn ra bàn rồi nhìn cô.
Mộc Miên không dám nhìn anh, cô chỉ chăm chăm cúi mặt nhìn xuống mặt bàn, giọng cô lí nhí :
– Anh cũng coi thường tôi đúng không? Tôi biết mà, nghề này của tôi làm gì có ai tôn trọng.
– Làm gì có chuyện đấy.
Thấy cô vẫn cúi gằm mặt không dám nhìn mình, anh vỗ nhẹ vào tay cô:
– Nhìn tôi này.
Thấy cô đã ngẩng mặt lên nhìn mình, anh chân thành nhìn thẳng vào mắt cô nói:
– Tôi không coi thường cô, tôi cũng không coi thường bất cứ một người con gái nào làm nghề này cả, nó cũng là một nghề và tôi tôn trọng.
Cô rưng rưng nước mắt nhìn anh, cô thật sự rất xúc động bởi sự chân thành đó, anh thật tốt!