Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

Chương 11: Thần Thần bạn trai nhỏ của tôi


Đọc truyện Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương – Chương 11: Thần Thần bạn trai nhỏ của tôi

Dụ Thần quan sát được nửa phút, chắc chắn rằng Phó Chi Dữ không có việc gì khác phải làm, lập tức đứng dậy.

Đồng thời, cậu vẫy tay với Nhụy Nhụy: “Đi thôi, anh ra gặp anh ý một cái.”

“Gặp một cái?” Nhụy Nhụy cười: “Hẹn hò là hẹn hò, gặp một cái là thế nào hả.”

Trong đầu Dụ Thần toàn là nhiệm vụ tối nay Phó Chi Dữ giao cho cậu, xém chút nữa buốt miệng: “À, ờ, hẹn hò.”

Nhụy Nhụy nháy mắt mới Dụ Thần: “Á à trò chơi tình thú ha, em hiểu mà!”

Dụ Thần: “……”

Không, em không hiểu…

Có nhan sắc vào một cái, y như rằng mọi chuyện đã thành công được một nửa. Từ trước đến nay, những người theo đuổi Dụ Thần thì Nhụy Nhụy kiểu gì cũng thấy có chỗ không vừa mắt.

Người duy nhất vừa mắt, thì bị em gái cướp để né hoa đào rồi.

Ha ha.

Hai người mỗi người cầm một cốc cà phê, đi ra ngoài, Dụ Thần rảo bước nhanh, Nhụy Nhụy thấy mình sắp không đuổi kịp, vội chạy bước nhỏ theo, túm lấy tay Dụ Thần.

Cô nhìn người đàn ông cách đó không xa: “Có mỗi anh uống cà phê thì không hay lắm, dù gì thì cũng chưa uống, lát nữa đưa cho em đi, em mang về.”

Dụ Thần gật đầu: “Được.”

Nói rồi hai anh em cùng nhau đi ra, Dụ Thần vốn định đến gần hơn một chút rồi gọi, không ngờ, vừa ra ngoài đi được mấy bước, ánh mắt buồn đời của Phó Chi Dữ đã quét thấy cậu rồi.

Dụ Thần lập tức giơ tay lên vẫy.

Phó Chi Dữ hơi đưa tay lên, nhưng khi nhìn thấy tay Dụ Thần, nụ cười của anh chợt cứng lại.

Sau đó anh nghiêm túc nhìn cô gái ở bên cạnh Dụ Thần.

Nhoáng cái, Dụ Thần đã đến bên cạnh Phó Chi Dữ, Dụ Thần đưa cốc cà phê trêи tay cho Nhụy Nhụy, nhỏ giọng dặn dò: “Lái xe cẩn thận nhé, buổi tối đừng đi nhanh quá.”

Nhụy Nhụy nhìn Dụ Thần cười, gật đầu: “Vâng, thế em về nhé.”

Dụ Thần: “Về đến nhà thì báo anh một tiếng.”

Nhụy Nhụy: “Em biết rồi.”

Năng lực quan sát của Phó Chi Dữ vô cùng sắc bén, anh thấy ánh mắt cứ đánh láo liên của cô gái này, mấy lần không kịp rời mắt đi, lộ rõ là đang nhìn anh.

Phó Chi Dữ không kiềm được khẽ nghiến răng.

“Thế em đi nhá, bai bai.” Cô cười rồi tạm biệt Dụ Thần, rồi quy sang cười với Phó Chi Dữ một cái.

Dụ Thần mỉm cười tiễn Nhụy Nhụy đi, đợi đến khi cô lên xe rồi mới quay sang nhìn Phó Chi Dữ.

Tầm mắt Phó Chi Dữ cũng vừa rời khỏi hướng của Nhụy Nhụy, Dụ Thần đang đợi Phó Chi Dữ hỏi Nhụy Nhụy là ai.

Cậu đã chuẩn bị nói “Đó là em gái tôi, tên là Nhụy Nhụy”, nhưng Phó Chi Dữ lại nói: “Đi vào thôi.”

Dụ Thần nuốt câu trả lời chuẩn bị nói, nuốt luôn một ngụm nước bọt.

OK.

Phó Chi Dữ không hứng thú.

Huệ Hợp là một trung tâm thương mại, rạp chiếu phim ở phía bên ngoài, Phó Chi Dữ xoay người lại, đi vào trong, Dụ Thần cũng vội vã theo gót.

Cậu hỏi Phó Chi Dữ: “Sao ngài đến sớm thế?”

Đột nhiên Phó Chi Dữ ngây ra một chút, hỏi vặn lại Dụ Thần: “Sao em đến sớm thế?”

Dụ Thần nói: “Ăn lẩu xong cũng không có chuyện gì làm nên tôi đến luôn.”

Phó Chi Dữ chợt nhíu mày, nói: “Lần sau tôi sẽ đến sớm hơn một chút nữa.”


Dụ Thần định nói không cần đến sớm như vậy đâu, nhưng thấy dường như tâm tình Phó Chi Dữ không được tốt lắm, không dám nói nữa, đổi lại hỏi: “Hôm nay có việc gì sao ạ?”

Bước chân Phó Chi Dữ dừng lại, trưng ra gương mặt đầy hoài nghi nhìn Dụ Thần: “Tôi chưa nói à? Hôm nay chúng ta đi xem phim.”

Anh nói xong, thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra xem lại.

Dụ Thần lập tức giơ tay chặn lại: “Không phải, tôi biết là đi xem phim,” Cậu thả tay ra: “Chỉ là, ngoài việc xem phim thì còn việc gì khác nữa không ạ?”

Dụ Thần đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, ở nơi gặp gỡ nhỏ thế này thì chắc là để đuổi mấy kẻ theo đuổi phiền phức, hoặc là diễn cho người ta xem, nhỉ?

Ánh mắt mong chờ của Dụ Thần ghim chặt lên người Phó Chi Dữ, lúc cậu tưởng rằng mình sẽ nhận được ám hiệu của Phó Chi Dữ thì anh lại nói: “Xem phim xong rồi cùng nhau đi ăn đêm?”

Môi Dụ Thần run lên: “Hả? Ăn đêm?”

Phó Chi Dữ: “Có được không?”

Dụ Thần ngây người, môi không run nữa, cậu thấy ánh mắt cực kỳ chân thành của Phó Chi Dữ, lập tức xuôi theo: “Được.”

Phó Chi Dữ cười: “Để tôi sắp xếp.”

Dụ Thần cũng cười, gật đầu: “Được.”

Dụ Thần phát hiện, nụ cười của Phó Chi Dữ cực kì có sức lan toả, dường như lần trước gặp nhau, Dụ Thần cũng bị nụ cười của anh lây cho cười theo.

Thực ra cũng chẳng phải cái gì to tát, chỉ là thấy rất vui mà thôi.

Đi được mấy bước nữa, Dụ Thần nhớ đến chủ đề tối nay.

Cậu lại hỏi thăm dò Phó Chi Dữ: “Tối nay chỉ có hai chúng ta thôi à?”

Phó Chi Dữ hỏi ngược lại: “Còn có ai nữa?”

Dụ Thần lập tức lắc đầu quầy quậy: “Không ai hết.”

Dụ Thần nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ ngợi.

Phó Chi Dữ muốn làm gì thế nhỉ?

Nghĩ hoài nghĩ mãi, chợt nghĩ đến câu nói của Phó Chi Dữ vào buổi tối hôm cậu uống say khướt.

“Nếu trong tương lai hòa hợp với Dụ tiên sinh, chúng ta có thể kết hôn.”

Dụ Thần lập tức kinh ngạc ngộ ra, lẽ nào Phó Chi Dữ muốn thử xem hai người họ có hợp nhau không?

Được hoi.

Như thế đã có thể giải quyết được khá nhiều khúc mắc, chỉ đáng tiếc là bao nhiêu công chải chuốt của cậu thành công cốc mất rồi.

Quả thực là hiếm lắm mới có dịp vuốt tóc, quần áo mới, giày cũng mới nốt, cứ tưởng là cái sự đẹp trai lai láng này trưng ra để cho người ta ngắm.

Nghĩ đến đây, Dụ Thần quay sang nhìn Phó Chi dữ.

Giày sạch sẽ, quần áo nhìn cũng có vẻ mới, hình như tóc cũng được vuốt lại một chút.

Thế là Dụ Thần tự động thôi miên chính mình, Phó Chi Dữ đi salon làm tóc, cũng mua quần áo với giày mới nhể.

Thế thì thoải mái hơn nhiều rồi.

Hai người càng ngày đi càng sâu vào bên trong trung tâm thương mại, mặc dù vẫn còn sớm, nhưng Dụ Thần vẫn muốn hỏi một câu: “Ngài đang tìm gì thế?”

Phó Chi Dữ nói: “Cổng vào rạp chiếu phim.”

Dụ Thần: “……”

Dụ Thần:??????

Dụ Thần lập tức dừng bước, giơ tay chỉ con đường hai người vừa đi: “Rạp chiếu phim ở bên ngoài mà.”

Nhìn có vẻ như Phó Chi Dữ không hề hay biết, anh nhìn theo hướng chỉ của Dụ Thần: “Ở ngoài?”


Dụ Thần gật đầu: “Lúc tôi chưa đến ấy, chỗ mà anh đứng chính là cổng vào rạp chiếu phim mà.”

Phó Chi Dữ ngây người: “Thế à?”

Thôi xong.

Sao lại ngốc nghếch thế này.

“Đi thôi,” Dụ Thần bất lực, vừa đi vừa nói: “Chỗ lúc nãy anh đứng ấy, ngay trêи đầu anh là cái biển rạp chiếu phim to đùng luôn.”

Dụ Thần: “Nhìn anh tự tin như thế, chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế đi thẳng tuột vào trong.”

Dụ Thần: “Tôi cứ tưởng anh vào mua đồ gì cơ.”

Phó Chi Dữ không nhịn được cười: “Không phải đâu, tôi không muốn mua gì cả.”

Dụ Thần đặt ngón tay lên môi, cười với Phó Chi Dữ: “Tôi sẽ không nói với ai đâu.”

Phó Chi Dữ vẫn cười: “Cảm ơn em.”

Bây giờ nhìn tâm trạng của Phó Chi Dữ có vẻ đã khá hơn rất nhiều rồi, Dụ Thần cũng thả lỏng hơn nhiều.

Ra ngoài trung tâm thương mại, Dụ Thần chạy lên phía trước Phó Chi Dữ, lon ton chạy đến chỗ Phó Chi Dữ đứng ban nãy, chỉ lên cái biển rạp chiếu phim trêи đầu: “Anh thấy chửa!”

Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần, cười: “Thấy rồi.”

Dụ Thần cười, thu tay về: “Lần đầu tiên anh đến đây xem phim hử?”

Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ.”

Dụ Thần: “Tại sao anh không đến chỗ trước đây anh từng đến rồi ý?”

Phó Chi Dữ: “Ở đây gần nhà em.”

Dụ Thần kinh ngạc: “Oa, anh tốt quá đi.”

Phó Chi Dữ ngây người: “Thế thôi cũng là tốt à?”

Dụ Thần bắt đầu phát huy khả năng khen ngợi của mình, giơ ngón cái với Phó Chi Dữ: “Siêu siêu tốt luôn á.”

Phó Chi Dữ lại cười.

Thành phố A không có nhiều rạp chiếu phim, trong đó có Huệ Hợp, ở đây không chỉ có nhiều phòng chiếu, bên ngoài còn có rất nhiều các sạp hàng nhỏ, là địa điểm lý tưởng cho các cặp đôi.

Sau khi hai người đi vào, Phó Chi Dữ vẫn tiếp tục phát huy sự tự tin dẫn trước, không thèm quay đầu lại, đi tuột vào trong.

Ban đầu, Dụ Thần tưởng Phó Chi Dữ đi lấy vé, nhưng đi theo một đoạn, Phó Chi Dữ lại dừng chân ở trước quầy bán bắp rang bơ.

Dụ Thần hơi ngờ ngợ, không thể tưởng tượng được cảnh Phó Chi Dữ ôm hộp bắp rang bơ.

Phó Chi Dữ, ôm, bắp rang bơ?

“Em có ăn không?” Phó Chi Dữ quay sang hỏi Dụ thần.

Dụ Thần phẩy phẩy tay: “Anh ăn đi, tôi không ăn cái này đâu.”

Phó Chi Dữ chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Em không ăn cái này à?”

Dụ Thần chần chừ: “Ừ,” Sau đó hỏi: “Sao thế?”

Phó Chi Dữ nghĩ một hồi, lại đổi sang sạp khác: “Thế em có ăn cái này không?”

Dụ Thần lắc đầu: “Không ăn.”

Phó Chi Dữ lại đổi, thậm chí còn vào sạp bán đồ chơi, hỏi Dụ Thần: “Em có muốn không?”


Dụ Thần nhìn bạn nhỏ 5 tuổi đứng bên cạnh: “Không muốn.”

Phó Chi Dữ lại đổi sạp khác.

Lại đổi.

Lại lại đổi.

……

Rồi Dụ Thần thực sự không thể nhịn được nữa, nói: “Chủ tịch Phó, nếu ngài thích thì ngài cứ mua đi, không cần phải hỏi tôi đâu.”

Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần mấy giây, mới nói: “Tôi muốn mua cho em.”

Dụ Thần đơ mất một lúc, trái tim chợt mềm nhũn.

Dụ Thần: “MUA!”

Dụ Thần xoa cằm, đánh mắt một vòng xung quanh: “Kẹo ʍút̼ đi.”

Phó Chi Dữ: “Được, em ngồi đây đợi tôi nhé,” chưa được mấy bước, Phó Chi Dữ lại quay lại hỏi: “Em muốn uống gì?”

Dụ Thần lại nhìn xung quanh một lượt: “Ừmmmm, uống nước ạ.”

Phó Chi Dữ: “Được.”

Vẫn còn sớm, đủ thời gian để hai người mua chán mua chê một thôi một hồi, Dụ Thần ngồi ở ghế Phó Chi Dữ chỉ một lát, dõi theo bóng lưng anh, thấy dáng người cao lớn của anh hòa vào đám đông, nhưng vì cao to nên vẫn có thể nhìn thấy được.

Vừa cao ráo, vừa đẹp trai, cực kỳ dễ nhận biết.

Lại còn là bạn trai mình nữa hihi.

Nhìn hoài nhìn mãi, điện thoại trong túi áo Dụ Thần chợt rung lên, cậu rời tầm mắt khỏi Phó Chi Dữ, lấy điện thoại ra.

Là chuông báo nhắc nhở, trêи màn hình hiển thị “Xem phim với bạn trai”.

Không hiểu sao, Dụ Thần bất giác cười, cười xong lại ngẩng đầu lên nhìn bạn trai của mình.

Đẹp trai quá đi.

Điện thoại lại rung lên, lần này là tin nhắn của Nhụy Nhụy.

Nhụy Nhụy:

Nhụy Nhụy:

Nhụy Nhụy:

Nhụy Nhụy:

Nhụy Nhụy:

Dụ Thần cười, cúi đầu gõ chữ:

Dụ Thần:

Gửi xong tin nhắn, ngẩng đầu lên thấy Phó Chi Dữ quay lại rồi, mà trêи tay anh…

“Ôi sao nhiều thế?” Dụ Thần kinh ngạc đứng phắt dậy.

Phó Chi Dữ hỏi: “Em có ăn hết được không?”

Dụ Thần nhìn kẹo ʍút̼ trong tay Phó Chi Dữ: “Đương nhiên là không ăn hết được rồi.”

Ừm, mỗi một vị, mỗi một loại, mỗi một hình dáng đều lấy một cái, còn lấy cả mô hình kẹo ʍút̼ to oạch người ta cắm kẹo lên, cắm kín mít thành một quả cầu, bạn nhỏ 5 tuổi đứng kế bên ghen tị thèm ăn đến phát khóc luôn.

Phó Chi Dữ cười: “Hơi nhiều thật.”

Nói xong đưa kẹo cho cậu, Dụ Thần ngoan ngoãn nhận lấy.

Phó Chi Dữ lại lấy chai nước ra, Dụ Thần định cầm lấy thì thấy Phó Chi Dữ mở nắp chai.

Hóa ra là anh muốn uống, Dụ Thần lại thu tay về.

Nhưng Phó Chi Dữ vặn mở nắp xong, lại để lên trêи, đưa cho Dụ Thần.

Dụ Thần hơi ngây ra: “Cảm ơn.”

Dù sao thì người ta đã mất công mở chai nước, Dụ Thần bày tỏ thành ý, uống một hớp.

Lúc cậu uống nước, Phó Chi Dữ cứ đứng ở trước mặt Dụ Thần, không hề nhúc nhích.


Dụ Thần lập tức thấy ánh mắt Phó Chi Dữ có gì đó kỳ lạ, hỏi: “Sao thế?”

Phó Chi Dữ sờ sờ túi áo của mình: “Tôi có thể chụp ảnh em không?”

Dụ Thần gật đầu: “Được chứ.”

Phó Chi Dữ lùi một bước, lấy điện thoại ra, mở ứng dụng máy ảnh, chụp tách một cái.

Dụ Thần thấy anh chụp xong, chạy đến, sau đó nhìn tấm ảnh.

Dụ Thần: “……”

Phó Chi Dữ thấy Dụ Thần trầm mặc, cũng trầm mặc theo một lúc: “Không đẹp à?”

Dụ Thần kinh ngạc: “Anh không nhìn ra hả?”

Chụp thành 1m5 rồi còn đâu, đẹp được thì tôi ạ luôn đấy.

Phó Chi Dữ lắc đầu: “Tôi thấy đẹp lắm.”

Phó Chi Dữ vừa nói vừa phóng to mặt Dụ Thần lên.

Dụ Thần khóc không ra nước mắt: “Vấn đề ở góc chụp đó.”

Dù gì thì cậu cũng là nhϊế͙p͙ ảnh gia, thế nên Dụ Thần đưa cây kẹo ʍút̼ khổng lồ cho Phó Chi Dữ, mượn điện thoại của anh, quỳ một gối xuống, chụp cho anh một tấm.

Đúng là nghề của mình có khác, lúc Dụ Thần chụp ảnh cho Phó Chi Dữ, mặt vênh lên tận trời.

Phó Chi Dữ cầm lấy điện thoại, so sánh một chút mới thừa nhận: “Khác nhau thật.”

Dụ Thần: “Anh xóa ảnh kia đi.”

Phó Chi Dữ nghe xong, trêи gương mặt lập tức lộ ra vẻ “không chịu đâu”.

Nghĩ đến chuyện Phó Chi Dữ chắc là muốn có ảnh của mình, Dụ Thần đành bảo: “Thế này đi, anh xóa đi rồi chúng ta cùng nhau chụp một tấm khác, thế là được rồi.”

Phó Chi Dữ lập tức gật đầu: “Được.”

Điện thoại vẫn do Dụ Thần cầm, kẹo ʍút̼ khổng lồ cũng về tay cậu, về vấn đề chiều cao thì Phó Chi Dữ đứng lùi ra sau một chút là được.

Hai người cực kỳ ăn ảnh, Dụ Thần lựa một góc thích hợp, chụp tách một cái là xong.

“Được rồi đó,” Dụ Thần đưa điện thoại lại cho Phó Chi Dữ, rồi chỉ lên thông báo ở cách đó không xa: “Chúng mình đi vào đi.”

Phó Chi Dữ ngắm tấm ảnh chụp chung một lúc mới cất điện thoại lại vào túi: “Ừ.”

Có lẽ là vì ở ngoài đi lượn một hồi nên dường như Dụ Thần cảm giác như Phó Chi Dữ dễ gần hơn một chút, vì thế lúc đi vào trong, khoảng cách của hai người đã gần nhau hơn nhiều rồi.

Phòng chiếu rất lớn, có rất ít người đến xem phim, có lẽ vì đây cũng không phải bộ phim nổi tiếng đình đám gì, may ra mười hàng ghế mới có hai ba người ngồi.

Vị trí ghế của hai người rất đẹp, sau khi ngồi xuống, Dụ Thần đặt cây kẹo ʍút̼ bự chà bá kia ở giữa hai người, thấy Phó Chi Dữ lấy điện thoại ra, Dụ Thần vô tình liếc thấy bên cạnh ảnh đại diện của mình là tên Phó Chi Dữ lưu: “Thần Thần”.

Vì thế, đợi lúc Phó Chi Dữ nói chuyện xong, Dụ Thần hỏi: “Sao anh biết biệt danh của tôi là Thần Thần thế?”

Phó Chi Dữ nghĩ một chút, hỏi ngược lại: “Làm sao tôi biết biệt danh của em là Thần Thần?”

“Anh hỏi tôi á hả?” Dụ Thần cười, chỉ vào điện thoại Phó Chi Dữ: “Anh lưu tên tôi trong wechat là Thần Thần kìa.”

Phó Chi Dữ nhìn điện thoại rồi mới nói: “Tôi nghe mẹ em gọi em như vậy mà.”

Dụ Thần gật gù: “Ò, đúng dị ha.”

Phó Chi Dữ lại bấm mở wechat ra, lần này anh mới gửi một tin nhắn xong thì điện thoại trong túi áo Dụ Thần rung lên.

Dụ Thần giơ màn hình điện thoại ra, lắc lư trước mặt Phó Chi Dữ, hỏi: “Anh gửi nhầm à?”

Phó Chi Dữ liếc nhìn điện thoại Dụ Thần: “Ừ.”

Dụ Thần gật gù, không hỏi gì nữa, cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn phía trước.

Điều Dụ Thần không biết là, Phó Chi Dữ ngồi bên cạnh cậu sắp không giấu nổi nụ cười mất rồi.

Phó Chi Dữ tưởng rằng Dụ Thần không thay đổi tên gợi nhớ của anh trêи wechat, hóa ra cậu đổi rồi.

“Phó Chi Dữ bạn trai của tôi.”

Ngoài mặt Phó Chi Dữ điềm tĩnh như không, nhân lúc Dụ Thần không để ý, anh nhanh chóng sửa tên gợi nhớ của Dụ Thần.

“Thần Thần bạn trai nhỏ của tôi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.