Đọc truyện Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương – Chương 10: Ông xã
Tối hôm ấy, Dụ Thần nằm mơ. Mơ thấy Phó Chi Dữ xoa đầu mình không ngừng.
Dụ Thần trong mơ không biết là giống như mèo con, hay cậu chính là một con mèo con, cậu cứ cuộn người nằm trong lòng Phó Chi Dữ.
Dụ Thần thoải mái lắm, mắt híp hết cả lại. Phó Chi Dữ không chỉ xoa đầu cậu, còn gãi gãi nữa. Ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ, Dụ Thần lèm nhèm mở mắt ra, nhìn hoa cỏ xung quanh, rồi lại nhắm mắt lại.
Một lát sau, không biết làm sao, trong lòng Dụ Thần chợt có chút lo lắng.
Dường như đột nhiên nhận thức được rằng mình chỉ là được Phó Chi Dữ tiện tay nhặt được bên vệ đường, Phó Chi Dữ không nhặt mình thì cũng sẽ nhặt bé mèo khác, mà thế mạnh duy nhất của cậu.
Thế mạnh duy nhất của cậu.
Dụ Thần đau khổ bật khóc thành tiếng, nghĩ, lẽ nào thế mạnh duy nhất của mình là nhiều lông?
Nghĩ đến đây, cậu xoay người, đối mặt với Phó Chi Dữ, túm lấy bàn tay anh.
“Đừng xoa nữa.” Dụ Thần mếu máo.
Phó Chi Dữ lạnh lùng nhìn Dụ Thần, dường như việc cậu có khóc hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Quả nhiên Phó Chi Dữ chỉ thích lông của cậu thôi.
Phó Chi Dữ: “Sao thế?”
Dụ Thần túm chặt lấy bàn tay Phó Chi Dữ, nói một câu mà bản thân cảm thấy vô cùng quan trọng: “Nếu xoa nữa thì hói mất.”
Phó Chi Dữ cười nhẹ, nụ cười này khiến lòng Dụ Thần nhẹ nhõm hơn nhiều.
Quả nhiên Phó Chi Dữ không xoa đầu cậu nữa, nhưng anh bắt đầu sờ mặt cậu, sờ mặt rồi sờ xuống cằm, nâng cằm cậu lên.
Dụ Thần vô cùng ngoan ngoãn phối hợp, rõ ràng trong đầu không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng vẫn hết sức hợp tác ngẩng đầu lên.
Ngoan ngoãn ngồi lên một chút, ngoan ngoãn nhìn Phó Chi Dữ, ngoan ngoãn để anh hôn mình.
Lúc Dụ Thần tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh.
10 giây sau khi tỉnh dậy, cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi được giấc mơ, lúc này đây, trong đầu cậu ngập tràn suy nghĩ, Phó Chi Dữ đã hôn đủ chưa? Sao cậu lại tỉnh mất rồi? Liệu ông xã có giận không?
Nhưng dần dần, cậu trở về được với thế giới thực tại.
Rồi cậu nghĩ, nếu một ngày nào đó, Phó Chi Dữ muốn hôn cậu thật thì cậu nhận chấp nhận hay là từ chối?
Chắc là nên chấp nhận nhỉ? Hôn môi với bạn trai là bình thường mà.
Sau đó cậu lại nghĩ, nếu như một ngày nào đó, Phó Chi Dữ muốn lên giường với cậu, thì cậu nên chấp nhận hay từ chối?
Nghĩ đến đây, Dụ Thần cân nhắc đắn đo một hồi lâu.
Sau đó tiếng chuông báo thức vang lên.
Cậu hoàn toàn tỉnh táo, rồi bật cười.
Nghĩ cái gì thế? Phó Chi Dữ bảo mày làm gì thì làm cái nấy, biết chưa!
Mấy giây sau.
Nghĩ cái gì thế? Nếu Phó Chi Dữ muốn lên giường với mày thì đã lên từ đời nào rồi.
Tiếng báo thức nhắc cậu đến giờ làm việc. Hôm nay cậu cần phải gửi ảnh cho một khách hàng, cậu đã sửa xong hòm hòm rồi, chỉ cần sửa lại một chút thôi là được, xong rồi thì phải sửa ảnh cho đơn hàng lớn hôm bữa.
Đánh răng rửa mặt xong, Dụ Thần đi xuống nhà, dì giúp việc đã sắp làm xong bánh trứng và rót sữa đậu nành ra, Dụ Thần vừa ngồi vào bàn đã nghe tiếng chuông điện thoại.
Cậu mở ra xem, là tin nhắn của Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ: “Hôm nay em có rảnh không?”
Chắc tại sáng sớm tinh mơ vừa ngủ dậy, đầu óc vẫn còn đang trêи mây, thấy tin nhắn kia, đầu Dụ Thần hoàn toàn trắng xóa.
Phó Chi Dữ là ai vậy ta?
Ố! Bạn trai.
Dụ Thần không kìm được, bật cười, rõ ràng sáng nay còn mơ hôn môi con nhà người ta, ấy thế mà tỉnh dậy không nhận người ta luôn.
Nghĩ đến đây, tai và cổ Dụ Thần lập tức đỏ ửng lên.
Cái chính là trong mơ thì mơ thấy mặt Phó Chi Dữ, mà trong wechat chỉ hiện tên Phó Chi Dữ thôi, ba chữ này nhảy ra trước mắt vẫn còn rất lạ lẫm.
Dụ Thần:
Tên Phó Chi Dữ chuyển sang thành dòng “đang nhập…”
Dụ Thần bắt đầu ăn miếng bánh trứng, uống ngụm sữa đậu, uống sữa xong ăn bánh rồi ăn bánh xong uống sữa…
Phó Chi Dữ định giao việc gì thế, gõ mãi không xong.
Không biết là đã uống đến ngụm sữa đậu nành thứ bao nhiều rồi, cuối cùng bên kia cũng gửi tin nhắn đến.
Phó Chi Dữ:
Dụ Thận miệng cắn bánh trứng dừng lại.
Mỗi thế thôi?
“Sao thế?” Mẹ thấy biểu cảm kỳ lạ của Dụ Thần, hỏi.
Dụ thần nghiêng đầu, hỏi mẹ: “Nhà mình ăn lẩu buổi trưa hay buổi tối thế ạ?”
Mẹ: “Buổi tối, ba con đặt bàn rồi, sao thế?”
Dụ Thần tỏ vẻ ngại ngần: “Phó Chi Dữ muốn đi xem phim với con, không biết là thời gian thế nào.”
Mẹ Dụ cười: “Thì nhà mình ăn sớm một tý, chắc là xong nhanh thôi, mấy giờ chiếu phim?”
Dụ Thần: “Để con hỏi.”
Dụ Thần:
Dụ Thần gửi tin này trước, còn chưa kịp viết nốt thì Phó Chi Dữ đã trả lời.
Phó Chi Dữ:
Dường như Dụ Thần bị chọc cười, sao lần này lại trả lời nhanh thế.
Dụ Thần:
Dụ Thần quen gõ bàn phím, bấm như bay, cố gắng gõ tin nhắn dài hết đủ ý.
Sau đó, Phó Chi Dữ cũng trả lời rất nhanh:
Dụ Thần không kìm được, nhướng mày, thời gian chuẩn chỉ thế, mua vé rồi à? Hay là chắc chắn rằng Dụ Thần nhất định sẽ đi?
To gan!
Làm gì dám không đi.
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Phó Chi Dữ:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Phó Chi Dữ:
Nói chuyện xong, Dụ Thần đặt nhắc nhở lúc 8 giờ 10, viết là “Xem phim với Phó Chi Dữ”.
Viết xong, cậu nghĩ, để phòng trừ việc quên mất Phó Chi Dữ là ai, cậu lại xóa đi viết lại “Xem phim với bạn trai”. Như thế, đến lúc hiện lời nhắc thì có thể bớt được bước nhớ lại rằng Phó Chi Dữ là bạn trai.
Sau đó cậu lại mở wechat ra, sửa tên gợi nhớ của anh.
“Phó Chi Dữ bạn trai của tôi”.
Chắc chắc cách này sẽ có hiệu quả, hết sức đồng bộ với những tên gợi nhớ khác ở trong danh bạ, “Ông Trần khách ngày 3/6”, “Ông Trương khách ngày 16/5”.
Ăn sáng xong, ba mẹ đi làm, Dụ Thần về phòng làm việc tiếp.
Hôm nay chỉ có một mình cậu ở nhà, cùng lắm thì có dì giúp việc đến ăn cơm cùng, nhưng may sao chỗ ảnh kia khó sửa, cậu phải bàn bạc trao đổi với khách rất lâu, nên hôm nay cũng không quá tẻ nhạt.
Mặt trời mọc rồi lặn, chẳng mấy chốc đã hết một ngày làm việc.
Vừa hay lúc cậu được khách hàng duyệt xong thành phẩm, đăng ảnh lên Weibo và vòng bạn bè thì Nhụy Nhụy gọi điện đến.
“Dụ Thần!” Nhụy Nhụy ở đầu bên kia gào lên: “Em đến đón anh nhá!”
Dụ Thần lập tức cảnh giác: “Em hút thuốc gì à?”
“Ay da,” Nhụy Nhụy làm nũng: “Anh để em đón anh đi mà, lát nữa để em đưa anh đi luôn nhó.”
Dụ Thần: “Đưa đi đâu?”
Nhụy Nhụy: “Đi Huệ Hợp á, không phải là anh với bạn trai hẹn nhau đi xem phim à, lát nữa anh để anh ý đợi ở cổng ý, em sẽ ở đằng xa dòm một miếng hoi, em muốn xem xem kẻ nào đã cướp lấy anh trai em!”
Dụ Thần: “Hơ hơ.”
Ngại quá, anh trai em tự mình dâng đến tận cửa nhé.
Có người làm tài xế riêng thì tội gì Dụ Thần lại không vui vẻ chấp nhận, Nhụy Nhụy nói 20 phút nữa sẽ đến, Dụ Thần thong thả tắt máy tính.
Tiện thể thay luôn một bộ đồ thật đẹp trai, tiện thể rửa mặt, tiện thể tạo kiểu tóc.
Phải cho Phó Chi Dữ nở mày nở mặt chứ.
Người nhà Dụ luôn luôn đúng giờ, bảo 20 phút thì đúng 20 phút sau hai anh em gặp nhau dưới tầng.
Dụ Thần vừa lên xe, Nhụy Nhụy lập tức cười như cắn cần, cứ hớ hớ hớ hớ hớ.
Dụ Thần hoài nghi: “Sao thế?”
Nhụy Nhụy: “Đi xem phim với người eo có khác, tóc kiểu ha? Quần áo mới ha? Giày mới ha?”
Dụ Thần cốc một cái vào đầu Nhụy Nhụy: “Lái xe đi!”
Nhụy Nhụy vừa đạp ga, vừa hớ hớ hớ hớ hớ.
Dụ Thần: “……”
Dụ Thần lấy điện thoại ra: “Để anh tìm cái mặt của em trang điểm hôm lần đầu hẹn hò với Lâm Chấn.”
“Á đừng đừng đừng đừng!” Quả nhiên hết sức hữu hiệu, Nhụy Nhụy lập tức đầu hàng: “Em không cười nữa!”
Nhưng xe mới đi được nửa đường, Nhụy Nhụy lại tò mò hỏi: “Có ảnh không? Lâm Chấn nói là đẹp trai lắm lắm.”
Dụ Thần: “Tý nữa là em được nhìn tận mắt luôn rồi còn gì? Còn ảnh ọt gì nữa.”
Nhụy Nhụy: “Đẹp trai lắm ó hỏ?”
Dụ Thần gật đầu: “Đẹp trai lắm.”
Nhụy Nhụy: “Em nghe mẹ bảo là hai người mới bắt đầu quen nhau từ tháng trước thôi, hôm qua đã dắt về nhà ăn cơm rồi hử?”
Dụ Thần khó mở lời: “Ừ.”
Nhụy Nhụy: “Anh bảo hay là anh ý bảo?”
Dụ Thần bất lực: “Anh.”
Nhụy Nhụy kinh ngạc: “Thật á? Thật hay đùa thế? Chẳng giống anh tẹo nào.”
Dụ Thần càng bất lực hơn, đành phải nói cho xuôi: “Thực sự là đẹp trai quá, không nhịn được nữa nên phải đem về nhà trước đã.”
Nhụy Nhụy lại kinh ngạc tăng hai, há hốc mồm: “Em phải xem bằng được!”
Được một lúc sau, Nhụy Nhụy lại tò mò: “Có đẹp trai bằng anh trai của bạn gái cũ của anh không?”
Dụ Thần: “Bạn gái cũ nào cơ?”
Nhụy Nhụy: “Ngụy Tiểu ấy.”
Dụ Thần ồ một tiếng.
Nhụy Nhụy cười: “Hẹn hò được hai ngày thì cũng tính mà.”
Dụ Thần: “Thế là cái kiểu hẹn hò gì? Anh chỉ là cái khiên chắn hoa đào thôi.” Dụ Thần nói xong thì nghiêng đầu hỏi: “Ngụy Phong nhìn như thế nào ý nhỉ?”
Nhụy Nhụy cười tít mắt: “Ôi cái trí nhớ của anh tốt ghê á.”
Dụ Thần lắc đầu: “Từ bao giở bao giờ rồi.”
Nhụy Nhụy lại hỏi: “Đúng rồi, bây giờ Ngụy Tiểu đang là đại diện quảng cáo cho mấy nhãn hàng nổi tiếng trêи mạng đấy, anh có biết không? Tháng trước em nhờ chị ấy quảng cáo túi cho em đấy.”
Dụ Thần: “Anh không biết.”
Nhụy Nhụy chán ghét nguýt cậu một cái: “Thế anh còn nhớ chị ấy trông thế nào không?”
Dụ Thần cố gắng triệu hồi gương mặt của một người từ thuở hồng hoang, nhưng: “Quên rồi.”
Nhụy Nhụy: “Xì.”
Dụ Thần nhún vai.
Giúp Ngụy Tiểu đuổi mấy kẻ theo đuổi xong thì hai anh em họ cùng ăn với Ngụy Tiểu một bữa cơm, đến hôm sau thì nhận được tin nhắn chia tay của cô. Sau đó cũng chẳng gặp nhau thêm lần nào nữa, nhớ được thì lại giỏi quá cơ.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến nhà hàng, bữa lẩu tối nay cả nhà ai nấy cũng ăn vô cùng vui vẻ. Ba mẹ còn tặng quà cho Dụ Thần và Nhụy Nhụy.
Nhụy Nhụy sinh em bé xong thì rất ít khi ra ngoài, tối nay như thể xả cho mấy tháng trước, nói liến thoắng không ngừng.
Vừa ăn vừa nói chuyện, đột nhiên mẹ tắt bếp.
Dụ Thần đang xem điện thoại, nghe thấy mẹ tắt bếp, ngẩng đầu hỏi: “Nhà mình ăn xong rồi ạ?”
Mẹ Dụ: “No chưa? Cũng hòm hòm rồi, con còn phải đi xem phim cơ mà.”
Dụ Thần nhìn điện thoại: “Mới 7 giờ rưỡi thôi mà mẹ.”
Mẹ Dụ: “Đi sớm một tý cũng tốt. Mẹ với ba con về công ty đây, dạo này cũng khá bận nên không lề mề được đâu.”
Dụ Thần nuốt câu “Nhưng cũng sớm quá ý” lại vào trong bụng: “Thôi được rồi ạ.”
Người hưng phấn nhất ở đây chính là Nhụy Nhụy, ba Dụ thanh toán xong, cô lập tức hồ hởi kéo Dụ Thần, tạm biệt mọi người rồi phi như bay đến bãi đỗ xe.
Sau đó tức tốc mở cửa xe, đẩy Dụ Thần vào bên trong, phi lên xe, khởi động xe trong nháy mắt rồi phóng vèo đi.
Dụ Thần hết sức bất lực: “Nhụy Nhụy, bây giờ còn chưa đến 8 giờ, em vội như thế cũng bằng thừa.”
Nhụy Nhụy: “Mặc kệ!”
Dụ Thần thở dài.
Đúng là Nhụy Nhụy mặc kệ thật luôn, suốt cả đường đi cứ ngoác mồm cười, chưa đầy 10 phút sau đã đến nơi, sau đó đỗ xe lại, tìm một quán cà phê ở gần cổng vào rạp chiếu phim, kéo Dụ Thần ngồi xuống.
Đến khi cà phê của hai người được bày lên bàn, Nhụy Nhụy cười, nói: “Nếu người ấy của anh mà đến trước 8 giờ, em sẽ cộng 50 điểm cho.”
“Trước 8 giờ?” Dụ Thần nghi hoặc: “Em đùa anh à? 8 giờ 45 phim mới chiếu, làm gì có chuyện anh ấy…”
Dụ Thần chưa nói dứt câu, lập tức thấy một chiếc xe dừng cách cổng rạp chiếu phim không xa.
Khoảng cách xa như vậy, ấy thế mà Dụ Thần vẫn có thể nhận ra được người ngồi ở ghế lái xe.
Hả?
Sao có thể như thế được?
Mình nhìn nhầm à?
“Sao thế? Sao thế?” Nhụy Nhụy giương cao cảnh giác.
Quả nhiên mấy giây sau, một dàng người quen thuộc bước xuống xe.
Dụ Thần nuốt nước bọt: “Anh ấy đến rồi.”
Nhụy Nhụy nghe thế lập tức phấn khích vô cùng, nhìn theo hướng Dụ Thần đang nhìn: “Người mặc áo sơ mi trắng vừa xuống xe đó hả?”
Dụ Thần gật đầu: “Ừ.”
“Oaaaaaaa, đẹp trai qué huhuhu, 50 điểm, không, 60 không không, 70, 80, 90!!!!” Nhụy Nhụy cực kỳ kϊƈɦ động.
Dụ Thần bất lực quay sang nhìn Nhụy Nhụy: “Bình tĩnh.”
Nhụy Nhụy: “…… Bình tĩnh.”
Dụ Thần hoàn toàn không ngờ Phó Chi Dữ lại đến sớm như thế.
Nhưng cậu chợt nghĩ, có khi Phó Chi Dữ đến trước vì có việc gì khác thì sao? Dù sao thì đi thêm một quãng nữa là tới tòa nhà thương mại mà.
Nghĩ thế, Dụ Thần liền bỏ điện thoại xuống, kiềm chế kϊƈɦ động gọi cho Phó Chi Dữ ngay lập tức.
Một quãng thời gian sau đó, hai anh em họ cứ ngồi cạnh cửa sổ quán cà phê, nhìn chằm chằm Phó Chi Dữ.
Thấy anh bước qua dòng người, đi sang vỉa hè bên kia đường, ngẩng đầu nhìn trung tâm thương mại, cúi đầu nhìn điện thoại, quay người lại, sau đó đứng đấy.
Cứ, đứng đấy?