Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Chương 26: Bảo Ngươi Cút


Đọc truyện Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát – Chương 26: Bảo Ngươi Cút


Đúng, lập tức liền không quen . Đại hội võ lâm ba năm một lần, thì làm sao có thể thiếu những nhân vật hùng mạnh, tài năng trong chốn giang hồ? Mật thám thì càng không thể thiếu, hắn thân là người hoàng tộc !?, chỉ sợ là không thể, cũng như không dám cùng một cô gái tỏ ra quá mức quen thuộc? Hoặc là, nếu thật hắn có thể làm như vậy, vậy thì hắn rõ là mượn đao giết người giải quyết Bách Lưu Ly, để ơ ước của gia tộc Bách Lý thất bại.
Đáng tiếc, Nam Cung Vô Thương hẳn sẽ không nỡ dùng chiêu này, con cờ ấy vẫn còn giá trị.
Nhưng còn có một loại khả năng có thể không đáng kể!
“Không quen? Sư tỷ?” Lạc Hàn Y có chút không hiểu được.
Con ngươi màu tím khúc xạ ánh mặt trời, chợt lóe lên một thứ ánh sáng, giống như một loại đá thạch anh.
Ánh mắt hắn hơi nghi vấn, nhưng tuyệt đối đẹp đẽ không chút bụi trần, như khí chất của loại đá thủy tinh, khiên cho không biết bao nhiêu thiếu nữ trên đường phải thần hồn điên đảo.
Nhưng bản thân hắn, nửa điểm cũng không để ý, thật nhanh đuổi theo người đã không chịu nổi bản chất của hắn mà xoay người bước đi – Lãnh Vô Tâm.
“Sư tỷ •••••••”
“Sư tỷ •••••••”
“Sư tỷ, chờ ta một chút.”
Lam y* tung bay, giống như cánh chim Ưng hùng mạnh, quyết không có nửa điểm dừng lại. Lãnh Vô Tâm tự động tạo nên một bức tường thành ảo ngăn cản kẻ đang vội vàng chạy tới bên người nàng – người thiếu niên đang càu nhàu, luyến thoắng không ngừng.
(*) : áo màu tím
“Sư tỷ, tại sao sẽ phải “lập tức không quen”?”
“Sư tỷ, chúng ta có thể từ từ trở về không?.”
“Sư tỷ, thật lâu rồi chúng ta không so chiêu nào đấy?”
“•••••••”
Hai người đã đi càng lúc càng xa, thật xa , nhưng tựa hồ người đi đường còn có thể nghe được thanh âm người thiếu niên gọi sư tỷ.
Thời điểm đi tới Lưu Nguyệt học viện, đã là chạng vạng tối, dọc đường Lạc Hàn Y đã sớm gửi đi tin tức, để cho người Lưu Nguyệt học viện biết được Lãnh Vô Tâm sắp trở về.
Đây là lần thứ hai nàng đi vào Lưu Nguyệt học viện, cũng là lần đầu tiên Lãnh Vô Tâm lần trở về nơi đây.
Là chủ nhân Đào Uyển (Quán), theo lệ thường Lưu Nguyệt học viện phải phái người tiếp đãi .
Huống chi bên người nàng còn có chủ nhân của Mai Uyển?
Tại Đình Đài Lầu các, hoa đào bay đầy trời, đi qua khu rừng đầy sương, liền nhìn thấy một cảnh tượng đẹp, không thể không nói, cảnh tượng như vậy, vô luận là người nào khi nhìn thấy cũng khó tránh khỏi một phen rung động

Thời điểm Lãnh Vô Tâm cùng Lạc Hàn Y tới nơi, trước cỗng học viện đã có không ít người đứng chờ.
Đã gặp, nhưng chưa từng thấy qua .
Hoặc ưu nhã, hoặc xinh đẹp, hoặc hung hãn, đầy những nam nam nữ nữ trong nháy mắt liền chú ý tới bọn họ.
Lãnh Vô Tâm đương nhiên không để ý tới ánh mắt của bọn họ, còn toàn bộ lực chú ý của Lạc Hàn Y cũng chỉ chuyên chú ở trên người thiếu nữ bên cạnh, cho nên cũng coi như không thèm để ý.
“Sư tỷ, nếu chúng ta được phân thành một tổ thì tốt.”
“Sư tỷ, nếu như người cùng ngươi đối chiến, chính là ta, vậy ngươi có thể hạ thủ lưu tình hay không ha?”
“Sư tỷ •••••••”
Gân xanh liền co quắp, nổi đầy trên trán Lãnh Vô Tâm, bất quá mặt nàng đã được mạn che lại, không người nào phát giác.
“Sư tỷ, ngươi tại sao không lấy xuống cái mạn che mặt?”
Mặc dù là mê võ nghệ, cực kì si mê võ học, nhưng Lạc Hàn Y rất ít tiếp xúc với người ngoài.
Rất đơn giản, người có thể tiếp xúc với hắn, chỉ có thể là người đã đánh bại hắn. Những năm gần đây, người có thể đánh bại hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trừ công tử Vô Thương, cơ hồ không còn ai.
Cho nên, người trong giang hồ cũng ít khi nhìn thấy Lạc Hàn Y .
Chuyện về hắn, đại khái cũng chỉ dừng lại ở các tin đồn, cùng “truyền thuyết”.
Trong truyền thuyết, một thân Tử Y khuynh thành là thật, con ngươi trong suốt cũng là thật. Chẳng qua vẻ cao ngạo không chút kềm chế, thì ngược lại chẳng ai biết, một chút cũng không.
Nếu không phải đã sớm biết được thiếu niên trước mắt chính là Lạc Hàn Y…, chỉ sợ đánh chết bọn họ cũng không nguyện ý tin tưởng, cao thủ hạng nhất như hắn, cư nhiên sẽ có tính tình như vậy.
Quá ••••••
Nói như thế nào đây?
Lạc Hàn Y không sợ chết tiếp tục.
“Sư tỷ, gương mặt ngươi dưới lớp che mạn tuyệt không xấu xí đâu.”
“Sư tỷ ••••••”
Lãnh Vô Tâm cau mày, rốt cục nhẫn nại không được mở miệng.
“Câm miệng!”
Vẫn bị coi như bối cảnh (không tồn tại), mọi người sửng sốt.

Bọn họ không biết Lãnh Vô Tâm đến tột cùng là người phương nào, nhưng còn Lạc Hàn Y, bọn họ biết.
Trong thiên hạ nổi tiếng nhất chính là Tam công tử, trong võ lâm nổi tiếng nhất chính bộ tứ chủ nhân của Tứ Uyển Lưu Nguyệt học viện.
Là chủ nhân Mai Uyển, Lạc Hàn Y là đệ nhất cao thủ trong những người trẻ tuổi nhất. Nếu ở hiện đại mà nói, hắn chính là thần tượng của giới trẻ.
Lạc Hàn Y vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục dây dưa Lãnh Vô Tâm, mà tại bên kia, những tiểu đồng đã chuẩn bị xong việc nghênh tiếp bọn họ đang ngây ngốc đứng ở một bên, không dám tiến lên.
Một đám nhân sĩ giang hồ đang trợn to mắt mà nhìn, bề ngoài thì bình thản nhưng trong lòng thì lảo đảo, chấn động một hồi.
Tình cảnh như thế, vẫn tiếp tục cho đến khi một cỗ xe ngựa xuất hiện.
Chính xác mà nói.
Phải là một người một xe xuất hiện.
Xe ngựa rất giản dị, hoa văn điêu khắc cũng đơn giản, màn xe thêu hình hoa Bạch Lan, che phủ khung cảnh bên trong. Cũng không có người lái, nhưng bước chân của ngựa hoàn toàn không chút loạn, vẫn đi theo một đường thẳng đứng.
Bốn phía an tĩnh.
Trong giây lát lại như muốn ồn ào và nổ tung.
“Là Đệ Nhất Mỹ Nhân!”
“Hương Xa Bảo Mã.”
“Là Bách công tử, là một trong bộ Tam công tử của nhà họ Bách Lý, cuối cùng ta đã có thể gặp được, lần sau khi cùng bọn kia khoác lác ta nhất định phải nói ra, khiến cho bọn họ phải hâm mộ chết đi!”
“Đúng vậy a, không uổng công chúng ta tới đây sớm một chút. Không những gặp được chủ nhân của Mai Uyển, còn có cơ hội nhìn thấy Bách công tử cùng giang hồ đệ nhất mỹ nhân, “
Lạc Hàn Y khó có thể bình thản lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về hướng xe ngựa .
Lãnh Vô Tâm cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người
Nam tử tuấn mỹ như một đợt sóng lớn. Ước chừng chừng hai mươi tuổi, một bộ tay áo lễ phục được tạo thành bởi những sợi tơ Thiên Tàm, màu đỏ khi ở trên người hắn chẳng những không hiện ra khí tức của nữ nhi. Ngược lại càng khiến hắn thêm phần tuấn mỹ —— thứ làm cho người xem càng không thể dời mắt, chính là đôi mắt của hắn! Một màu lam tĩnh mịch! Thuần túy không có lấy một tia tạp chất! Cực kỳ giống màu của Thiên Không (bầu trời).
Lãnh Vô Tâm chỉ nhìn một cái, sau liền nghiêng đầu.
Một tạo hình hoàn toàn bất đồng với Nam Cung Vô Thương, mặc dù cũng có thể xem là đẹp, nhưng chẳng qua chỉ là đẹp mà thôi.
Người xung quanh nhanh tránh ra, theo bản năng mà nhường đường cho xe ngựa.

Ý muốn đột ngột dừng lại ở trước mặt Lãnh Vô Tâm cùng Lạc Hàn Y càng thêm rõ ràng.
Gió lạnh lay động lá cây, chập chờn sinh ý
Con ngựa chậm rãi ngưng lại cước bộ, xe ngựa phía sau cũng dừng lại.
Bách Dao kinh ngạc nhìn thiếu nữ phía trước rõ vẻ không chút nào muốn dời đi, làn váy màu lam, cùng màu với khăn che mặt, khiến cho nàng trở nên cực kì hư vô, mê ly không rõ.
Thứ hư vô, mơ hồ nhất có thể thấy được chính là đôi mắt bén nhọn, so với nam nhân còn lạnh hơn vài phần, nàng giơ tay hay nhấc chân cũng đã lộ ra tư thái vô định, phong lưu, tiêu sái.
Cực kì kinh diễm——
Bách Dao không nói ra được lời nói biểu lộ cảm giác trong lòng mình.
Ngước nhìn Bách Lưu Ly kiều diễm, rồi nhìn vào Lãnh Vô Tâm.
Trong lúc bất chợt cảm thấy vẻ đẹp của Bách Lưu Ly bất quá cũng chỉ là đóa hoa Hồng tươi đẹp, nhưng lại không thừa kế được những chiếc gai sắc nhọn của loài hoa ấy, nàng tuy cũng là tuyệt sắc hiếm có, nhưng dưới đại khí của đóa hoa Mẫu Đan trước mặt, cũng chỉ có thể thần phục.
Vẻ đẹp của các loài hoa, vốn chính là ở khí chất của chúng.
Mẫu Đan chính là vua của các loài hoa, trừ vẻ tuyệt diễm của bản thân, nó còn khiến cho người ta cảm giác được khí chất đặc biệt dũng mãnh của chính nó.
Ung dung, lẫm liệt, không thể xâm phạm.
Đó chính là cảm giác bây giờ của mọi người khi nhìn thấy thiếu nữ áo lam.
“Ca, vì sao không đi?”
Sau một hồi lâu trầm mặc, thanh âm ôn nhu bỗng từ trong xe ngựa truyền đến.
Thần sắc của thiếu nữ áo lam không có nửa điểm lay động, phảng phất như nàng hoàn toàn không bị chặn lại đường đi.
“Sư tỷ •••••”
Lạc Hàn Y có chút do dự, sự thật đúng hơn là bọn họ đã chặn đường đi của xe ngựa. Nhưng khi nhìn vào sắc mặt của Lãnh Vô Tâm, dường như, nàng cùng dòng họ Bách Lý có một sự đụng chạm gì đấy?
Lãnh Vô Tâm thật sự đang rất tức giận, nàng hận gia tộc Bách Lý vì họ dám can đảm trợ giúp Nam Cung Vô Thương, dấu diếm nàng tận sáu năm. Sáu năm ấy, khiến cho nàng cảm thấy mình giống như một đứa ngốc, tự mình cho là Nam Cung Vô Thương chính là Bách Dao.
Nàng chưa bao giờ bị người khác lường gạt qua như thế, nói không tức giận đó là không thể nào, hiện nay rốt cục cũng đã gặp được Bách Dao thực sự, nàng tuyệt đối không thể nào dễ dàng bỏ qua cho hắn.
“Ca, chuyện gì xảy ra?”
Trong thanh âm ôn nhu mang theo chút tức giận, người nghe liền hiểu rõ ý của nàng đang muốn bảo người đang đứng trước xe ngựa mau mau tránh ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Một người bắt đầu bàn luận.
“Ai biết được?” Tên còn lại nhún vai một cái.
“Người này người nào a?” “Sao lại làm như vậy •••••?”
“Thật đáng ghét!”

Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, bọn họ mặc dù đối với thân phận khá ư bí ẩn của Lãnh Vô Tâm có chút kiêng kỵ, nhưng là người giang hồ, ai nấy đều “mau nói mau ngữ*”, trong khoảng thời gian ngắn vốn không thể thay đổi cái thói quen này.
(*) : nói nhanh, làm nhanh
“Cô nương, mắt ngươi mù hay lỗ tai ngươi điếc rồi?”
Rốt cục, một tên lỗ mãng trung niên đứng dậy, run lên bắp thịt của mình. Bễ nghễ, giễu cợt nói.
Hắn dĩ nhiên là biết can thiệp vào là không tốt, nhưng cũng phải xem là vì người nào ra mặt chứ?
Giang hồ đệ nhất mỹ nhân cơ đấy .
Nếu diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân thật hoàn mỹ, không chừng Bách Lưu Ly liền coi trọng hắn, đến lúc đó sau một buổi sáng hắn liền trở thành con rể của gia tộc Bách Lý, đệ nhất gia tộc của giang hồ, như thế chẳng phải rất khoái chí ư? Hơn nữa, nhìn sơ qua người thiếu nữ áo lam kia, thì tựa hồ cũng không phải là người trên giang hồ? Về phần Lạc Hàn Y, dưới tình huống này, hắn chắc chắn sẽ không động thủ.
“Cút!”
Một chữ, giống như chủ nhân của nó cực kì bén nhọn.
Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, mơ hồ lộ ra sát ý.
Sống lưng của Đại Hán không tự chủ phát rét, vẻ phong sương lâu năm trên mặt lộ ra chút đỏ chói, không phải là xấu hổ, là tức giận! Nói giỡn, nếu như hắn bị người thiếu nữ vô danh này trách cứ, sau liền như vậy mà rời đi, thế thì ngày mai hắn cũng không cần lăn lộn giang hồ nữa rồi .
“Ngươi!”
Thanh Lang Nha Bổng trong tay hắn bổng giơ lên, hướng Lãnh Vô Tâm mà phóng tới.
Lang Nha Bổng dài chừng mười thước, đại khái là do hỗn hợp các kim loại đúc thành, xung quanh Lang Nha Bổn là những chiếc gai đâm sắc bén, một loại vũ khí thâm độc.
Người dùng Lang Nha Bổng không cần tới kĩ xảo nhiều, thứ cần nhất là khí lực. Vóc người Đại Hán này vạm vỡ, cộng thêm tính khí bốc lửa, không sợ chết, nhanh nhẹn, sức lực lại dũng mãnh, ở trên giang hồ lại có chút danh tiếng. Dù gì, cũng chẳng mấy ai muốn trêu chọc tới hắn, dù sao, lợi hại còn sợ vô lại .
Đáng tiếc, Lãnh Vô Tâm chính xác là “muốn chết” .
Hơn nữa, lại không có một ai muốn ngăn cản nàng liều mạng.
“A!”
“Hà …!”
“Đáng thương!”
“Sao lại hạ độc thủ như vậy!”
“••••••”
Mọi người cảm khái, trong đáy lòng đã đoán chừng Lãnh Vô Tâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chỉ có Lạc Hàn Y đang đứng cạnh Lãnh Vô Tâm khẽ cười nhẹ, trong đôi mắt màu tím của hắn tràn đầy hứng thú .
Hắn cao hứng, là bởi vì có thể lại một lần nữa nhìn thấy Lãnh Vô Tâm xuất thủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.