Bạn đang đọc Hoa Nương Vương Phi: Chương 5: Giang Hồ Dậy Sóng
Trời vừa tảng sáng, Dạ Linh Uyển còn đang mệt mỏi quấn chặt lấy giường, co quắp như con tôm thì bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.
“Ai vậy?” Ngáp dài hỏi trong trạng thái mơ màng.
“Chủ nhân, là Cẩm Tuyết, thuộc hạ có chuyện muốn nói.”
“Ừm…”,người nào đó mơ hồ đáp lại một tiếng rồi tiếp tục giấc mộng.
“Chủ nhân? Chủ nhân….Chủ….CHỦ NHÂN….”một tiếng gào vang vọng cả một khu biệt viện làm hoảng sợ mọi sinh vật đang mơ màng, kể cả người nào đó.
“Hả, hả? Sao, sao, ở đâu cháy?” Dạ Linh Uyển giật mình bò dậy từ trên giường, vội vã lao xuống, kết quả mắt nhắm mắt mở trượt té tiếp xúc thân mật với mặt đất.
“Ai nha, thật là đau.” Dạ Linh Uyển đầu óc choáng váng , cơn buồn ngủ cũng bay sạch, hờn dỗi đối người ngoài cửa lên tiếng. “Vào đi.”
Một nữ tử khuôn mặt thanh tú, thân mặc bạch y, viền váy áo là một màu tím tượng trưng cho những người tên bắt đầu bằng chữ “Cẩm” bước vào cửa.Cẩm Tuyết nén cười nhìn người nào đó trên trán xuất hiện một dấu đỏ tím khả nghi, cộng thêm tiếng vật nặng rớt xuống đất lúc nãy, có khả năng chủ nhân nhà mình lại tìm mặt đất làm bạn rồi.
“Không cần nhịn, cười thì cứ cười đi, hừ.” Dạ Linh Uyển nàng đang ngủ mà bị đánh thức tâm trạng sẽ rất tệ, nhất là khi nàng còn ngủ chưa đủ.
“Thuộc hạ không dám.” Cẩm Tuyết cố giữ vẻ bình thản dù trong giọng nói còn mang theo một chút ý cười.
“Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã đến gào ta như thế?” Hừ hừ, này thuộc hạ của nàng nên có một cái lý do chính đáng một chút, nếu không nàng cũng không ngại làm một chủ nhân xấu tính đâu.
Nhớ đến vấn đề quan trọng, Cẩm Tuyết liền thận trọng báo lại tình hình cho Dạ Linh Uyển biết.
“Chủ nhân, Cúc Nhi và Thủy Nhi truyền tin võ lâm minh chủ đương nhiệm Hứa Kình đã chết.”
“Cái gì? Hứa đại hiệp là như thế nào mà chết?” Dạ Linh Uyển thật sự cảm thấy tầm quan trọng của tin tức này.
“Nghe tin từ Hứa Mãn gia trang truyền ra thì bệnh nặng mà chết, nhưng người của ta đã từng lén đến gần thi thể của Hứa đại hiệp, phát hiện môi có màu tím nhạt, phía dưới tai còn có một chấm đen rất nhỏ khả nghi, theo phán đoán có thể là bị độc chết.”
“Có biết là độc gì và do ai làm hay không?”
“Hai người đó chỉ phát hiện được như vậy, không thể tìm hiểu kĩ hơn, vì ngay sau đó di thể của Hứa đại hiệp đã được đem hỏa thiêu. Nhưng có khả năng độc đó có nguồn gốc từ Tây Vực, vì ở đây chúng thuộc hạ chưa từng thấy qua.”
“Thật kì lạ, Hứa minh chủ xưa nay công chính liêm minh, được người trong võ lâm tin cậy, võ công cũng là nhất đẳng, đối thủ của tiền bối không quá mười người, hơn nữa những người này cũng là trưởng môn các danh môn chính phái, không lí nào lại sát hại võ lâm minh chủ của họ. Ta nghĩ trong này có ẩn tình gì đó.”
“Chủ nhân, điều đáng lo bây giờ là xưa nay Hứa tiền bối là người duy trì thế cân bằng giữa hai bên chính và tà, bây giờ lại đột nhiên chết đi, thuộc hạ e lần này giang hồ khó tránh khỏi một phen sóng gió.”
“Các môn phái khác có động tĩnh gì không?”
“Tạm thời chúng ta chưa có tin tức gì, bọn họ cũng chỉ đến dự tang sự của Hứa tiền bối rồi rời đi.”
“Truyền tin cho Cúc Nhi và Thủy Nhi tiếp tục quan sát chặt chẽ tình hình ở Hứa Mãn gia trang, có chuyện gì lập tức báo cho ta biết, chuyện giang hồ chúng ta không cần liên quan nhiều, biết sớm tránh sớm vẫn tốt hơn.”
“Thuộc hạ đã hiểu, lập tức sẽ đi truyền tin cho hai người kia.”
“À Cẩm Tuyết, nếu có gì thì mật báo đến Thiên Quân vương phủ cho ta.Bây giờ ta phải đi tới đó.” Dạ Linh Uyển uể oải khoác thêm xiêm y, chuẩn bị đến vương phủ.
“A, chủ nhân tới đó ạ? Có phải có việc quan trọng liên quan tới triều đình?” Cẩm Tuyết hỏi ra nghi hoặc của mình, Tịch Linh Các xưa nay chưa hề liên quan tới người của triều đình.
“Phải, ta có một việc vô cùng quan trong phải tới đó, bây giờ ta phải đi,chuyện này không cần cho nhiều người biết,còn nữa, ngươi cùng Cẩm Nguyệt đến Hứa Mãn gia trang bái phỏng, dù sao Hứa tiền bối cũng là một người được mọi người kính trọng, chúng ta không qua lại nhiều nhưng cũng nên đến.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Dạ Linh Uyển đi với tốc độ rùa bò tiến vào Thiên Quân vương phủ, vừa đến cửa nàng đã bị thủ vệ vương phủ chặn lại.
“Ngươi đến đây có việc gì?”
“Ta là đến tìm vương gia, vị quan sai này xin thông báo giúp, ta là Dạ Linh Uyển.”
“Được rồi, ngươi đợi một chút.”
Dạ Linh Uyển cảm thấy vị vương gia này thật nhàm chán, đã muốn nàng đến thì ít cũng phải thông báo cho thủ vệ để nàng có thể tiến vào mới đúng, bây giờ còn phải đứng đây đợi được triệu kiến. Tốt thôi, nếu hắn quên chuyện hôm qua và cho nàng về thì nàng cảm tạ trời đất còn không kịp, việc mất mặt này nhất định không thể để đám người trong Tịch Linh Các biết, nhất là cái tên Đông Thiên Phong đang ăn nhờ ở đậu kia, hắn nhất định sẽ cười nàng đến chết.
“Cô nương mời vào, vương gia đang ở Nhã Trúc Cư, cô nương đi thẳng, rẽ trái là tới.”
“Đa tạ thủ vệ huynh.” Dạ Linh Uyển tươi cười cảm tạ, thực chất nụ cười của nàng là… “Đáng chết, ngươi không thể đi chậm một chút sao, tốt nhất kéo dài cả ngày không quay lại luôn đi.”
Dạ Linh Uyển theo lời chỉ dẫn của thủ vệ tiến vào Nhã Trúc Cư, bên trong mùi trầm hương tinh khiết nhẹ nhàng, nơi này cũng giống nơi nào đó trong trí nhớ của Dạ Linh Uyển, thật nhiều hoa đào. Dạ Linh Uyển bước vào phòng, nhìn nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần trên nhuyễn tháp. Quá mỹ, nam nhân này đẹp khiến người ta không thở nổi, quá yêu nghiệt, nàng còn nhớ đôi mắt đang nhắm kia có một ánh nhìn bức người, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Chỉ tùy tiện nằm đó cũng khiến người khác cảm nhận được khí chất vương giả trời sinh.
Dạ Linh Uyển lúng túng không biết nên đứng hay nên ngồi, chẳng lẽ nàng phải đợi người này ngủ dậy hay sao.
“Lại đây.” Giọng nói lành lạnh, có vẻ hờ hững nhưng hàm chứa vẻ ra lệnh không cho người khác cự tuyệt.
Dạ Linh Uyển như nàng dâu nhỏ đầu cúi thấp tiến lại gần người nào đó.
“Vương gia…” gãi đầu rồi lại gãi tai, nàng quả thật không biết nên làm gì.
“Đi pha trà.”
“Vâng.” Líu ríu làm theo mệnh lệnh, Dạ Linh Uyển bắt đầu chuỗi ngày làm nha hoàn.