Bạn đang đọc Hoa Nương Vương Phi: Chương 4: Không Chỉ Là Hoa Nương
Ánh mắt Thần Thiên Quân Hoa lóe sáng nhìn vẻ mặt bối rối của nữ tử trước mặt, vẻ mặt hắn vẫn là lạnh lùng nhưng khóe miệng đã hơi nhếch lên.
“Gọi ngươi như thế nào?” Hắn vẫn có ý xấu không cho nàng đi lên.
“Ta? Dạ Linh Uyển. Này,..vương gia, ngài có thể hay không để cho ta đi lên?”
“Đi lên đi.”
Nàng đã mở miệng yêu cầu, hắn cũng không nên để nàng nghĩ hắn là kẻ háo sắc.
Thường thì mỗi lần đến đây ngâm nước nóng, sau đó Dạ Linh Uyển thường dùng nội công để làm khô trang phục, nhưng bây giờ có tên vương gia này đứng đây nên nàng chỉ muốn mau chóng mặc lại càng nhanh càng tốt. Thần Thiên Quân Hoa tiếc nuối nhìn Dạ Linh Uyển trang phục đầy đủ đứng trước mặt, hắn lúc này cũng đã lấy áo choàng khoác lại ngoại sam bị ướt.
“Ngươi nói ngươi đi vô đây bằng cách nào mà không biết đây là phủ của ta?”
“Ngài xem, ta vào được đây chính là từ chỗ này, ta thật sự tuyệt đối không có ý đột nhập vào đây, ta không biết đây là phủ của ngài.” Dạ Linh Uyển chân chó chỉ đường cho Thần Thiên Quân Hoa đến chỗ hang động mà nàng hay đi lại, nàng dù sao cũng là điển hình của sâu gạo sợ chết. Đùa gì chứ, đột nhập vào phủ vương gia, nếu bị hiểu nhầm có ý hành thích hay trộm đồ, không phải chết thì cũng là đi gặp lão diêm vương, nàng mới không cần tìm chết sớm thế đâu.
“Ngươi vào bằng cách này? Vậy nơi này dẫn đến đâu?”
“Dẫn đến ngọn núi Tam Linh ở ngoại thành, vương gia ngài không tin chúng ta có thể cùng đi ra đó, ta tuyệt không dám lừa ngài.” Dạ Linh Uyển hết sức thề thốt, chỉ thiếu không cắt máu để thề cho vị vương gia này xem, chính là tập trung giải thích cũng không nhìn đến vẻ mặt nhịn cười của người phía sau.
“Tạm thời ta tin ngươi.” Dạ Linh Uyển nghe được lời vàng ngọc từ miệng rồng thì mừng hơn cả nhặt được tiền.
“Vậy vương gia, ta có thể đi về được không?”
“Này cũng có thể nhưng việc này vẫn còn rất nhiều nghi vấn, đợi ta chứng thực lời ngươi nói thì ta sẽ suy xét, vì thế….ngươi tạm thời làm nha hoàn trong phủ của ta.”
“Di, này, vương gia, nhưng mà, nhưng mà… ta còn phải làm việc nhak, ngài biết đó, Thanh Nhã Các của ta…”
“Ta biết sau ngày thần hoa các ngươi đều nghỉ ba ngày, hơn nữa nhiêu đó thời gian cũng đủ để ta điều tra được lời ngươi nói rồi. Hay ngươi chê ta làm như thế quá nhẹ tay, nên đem ngươi tống vào ngục rồi điều tra sau?”
“:A, không, không, vương gia người làm việc thần là anh minh thần võ, tiểu nữ sao dám có ý kiến chứ.”
“Vậy bây giờ ngươi có thể về, sáng mai đến gặp ta.”
“A, vâng,vương gia, tiểu nữ xin cáo lui.”
Thần Thiên Quân Hoa nhìn nhìn dáng chạy như bị lửa bén đến nơi của Dạ Linh Uyển khuất hẳn mới cất tiếng cười to. Xem ra những ngày tới hắn không nhàm chán nữa rồi, cũng vừa hay hắn muốn tìm một người để xóa đi mối nghi ngờ của người đó.
“Xui chết ta đi, hắt xì…hơ hơ, tức chết tức chết, đã bị làm nha hoàn lại còn cảm lạnh nữa,có phải sao chổi nào đó rớt trúng đầu ta rồi không, trời ơi là trời…nguyệt lão, ta nhất định không tha cho ông đâu.” Dạ Linh Uyển nước mắt nước mũi lem nhem không có chút nào khí chất vừa đi vừa dậm chân lẩm bẩm trong miệng tiến về Thanh Nhã Các.
“A, người đã về, chủ nhân.”
Dạ Linh Uyển vừa bước vào nội uyển đã thấy tất cả các cô nương của Thanh Nhã Các đang chờ nàng, vừa thấy nàng tất cả đều quỳ xuống.
“Này, có chuyện gì thế, mọi người mau đứng lên đi. Ủa, Mai Nhi, Trúc Nhi, sao hai ngươi lại ở đây? Không phải ta nói các ngươi ở lại đó sao, còn nữa, sao lại bị thương?”
Hai người được gọi tên vẻ mặt bất lực chịu tội tới gần Dạ Linh Uyển.
“Chủ nhân, thuộc hạ bất tài Tịch Linh Các đã bị Đông Thiên Phong chiếm mất rồi, các tỉ muội đều bị bắt lại, may nhờ có Cẩm Tuyết đánh lạc hướng bọn chúng, hai người thuộc hạ mới có thể chạy tới đây báo tin.”
“Cái gì?” Dạ Linh Uyển nghe xong giận dữ không thôi.
Thật ra từ lúc được xuyên tới thời đại này, vào thân thể của Dạ Linh Uyển, nàng đã có kí ức của thân thể cũ ở nơi này, cũng như thân thể này tập luyện võ công từ nhỏ, nên dù trong vô thức cũng phản xạ ra. Dạ Linh Uyển vốn không chỉ là hoa nương Thanh Nhã Các, nàng còn có thân phân khác là các chủ Tịch Linh Các, nơi không chỉ thu thập các tin tức trên giang hồ, mà người của nơi này không biết dùng độc thì cũng y thuật inh. Nhưng dù Dạ linh Uyển cũ hay mới, nàng cũng là một chủ trương, người không phạm ta thì ta không phạm người, người cũ thì không biết nhưng với nàng, một người hiện đại, nàng mới lười đi tìm rắc rối.
“Cái tên Đông Thiên Phong đáng chết này, ta thật muốn đạp tan cái Phong Thiên Cung của hắn, đáng ghét.”
Lần này cũng không phải lần đầu tiên Dạ Linh Uyển nghe tin lầu các của nàng bị đánh chiếm. Tịch Linh Các nằm trên núi Vân Tịch, bốn phía hoa cỏ xanh tươi, có linh khí tươi mát của núi Vân Tịch nên bốn mùa đều như xuân, khung cảnh thu hút, diễm lệ. Chính đó là lí do làm cho cung chủ Phong Thiên Cung đem lòng si mê, nổi lòng tham muốn chiếm lấy, hắn nhiêu lần có ý muốn mua lại nhưng Dạ Linh Uyển cự tuyệt. Nàng sao có thể vì tiền mà để bao nhiêu thuộc hạ không có nơi để ở chứ, huống hồ nàng cũng thật thích nơi đó. Những lần khác bị đánh lén đều kịp thời báo tin nên không có vấn đề gì, xem ra lần này phải giải quyết một lần cho xong rồi.
“Mọi người chuẩn bị trở lại các, Mai Nhi, Trúc Nhi, hai ngươi bị thương thì ở lại đây, không cần theo.”
“Chủ nhân, chỉ là vết thương ngoài da, xin cho chúng tôi theo để đoạt lại các.”
“Vậy cũng được, hai ngươi cùng một nửa số người đi trước, bao vây xung quanh, chúng ta sẽ theo sau, ta cần một thứ đặc biệt dành cho tên Đông Thiên Phong.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Dạ Linh Uyển vẻ mặt âm trầm chạy ra phía sau lục tục một hồi rồi mabg theo một lọ đan dược màu đen dẫn số tỉ muội còn lại lên núi chi viện.
“Không ngờ có ngày ta đã được ở trong Tịch Linh Các, oa, không khí mới mát mẻ làm sao, nhưng cách bài trí này là của nữ tử, có lẽ ngày mai ta nên thay lại một số thứ nhỉ.”
“Ngươi có vẻ rất đắc ý thì phải, ở trong này rất vui sao?”
“A, ngươi quay lại lúc nào?” Đông Thiên Phong thấy Dạ Linh Uyển trở lại thì vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Xú tiểu tử, mau trả lại chỗ ở cho ta, thuộc hạ của ngươi trúng thuốc mê hết rồi, một mình ngươi đánh không lại chúng ta đâu.”
“Ngươi, lại nữa.. Tại sao lần nào ngươi cũng trở về nhanh thế hả, cho ta ở trong này mấy ngày thì chết ai nào.”
“Ngươi dám nói, lão nương nửa đêm không được ngủ phải leo núi không phải tại vì ngươi, cái tên tiểu tử đáng chết à?”
Các tỉ muội Tịch Linh Các lại ngồi một chỗ xem tuồng cũ, hai người thân phận lớn vừa đánh nhau vừa chửi bới.
“Không được gọi ta tiểu tử, ta đã 17 tuổi rồi, đã có thể lập thiếp.”
“Nực cười, 17 mà đòi lớn với ai, trẻ trâu.”
“Ngươi nói gì đấy?”
“Ta nói ngươi cũng chả hiểu, tiểu tử kia, ta hỏi ngươi, mọi lần ta đều nương tay không chấp ngươi, tại sao lần này dám làm thuộc hạ của ta bị thương? Ngươi thật muốn gây chiến phải không?”
“Bị thương? Chỉ bị đứt tay một xíu mà nói là bị thương,ta ,phi,này,sao ngươi lại băng bó nhiều như thế hả?”
“Cố ý” . Mai Nhi nhàn nhã liếc xéo lười biếng mở miệng.
“Ngươi đã nghe thấy chưa, nàng ta là cố ý.”
“Thế còn Cẩm Tuyết, phải mở đường máu cho thuộc hạ của ta chạy, ngươi đã làm gì nàng ấy, nói máu.”
“Phi, nàng ta dùng cả thùng máu gà hắt lên thuộc hạ của ta thì không phải là mở đường máu à, khốn kiếp ,thuộc hạ của ngươi đúng là chuyên đặt điều.”
“Chúng ta chỉ nói sự thật.” Trúc Nhi ngáp một cái rồi nói xem vào.
“Câm miệng.” Đông Thiên Phong ức muốn tắt thở hướng về phía Trúc Nhi gào lên.
“Dám đánh chiếm nơi của ta còn dám gào lên? Ngươi cần một bài học.” Dạ Linh Uyển nói rồi ném một viên dược vào miệng Đông Thiên Phong.
“Ực, này, ngươi vừa cho ta ăn cái gì?”
“Độc dược ta mới điều chế.”
“Này này, ngươi sao lại độc ác thế, ta…”
“Ngươi càng chửi càng nhanh chết.”
“Ngươi…Linh Uyển tỷ tỷ….”
“Đến rồi…” Tất cả nữ tử có mặt ở Tịch Linh Các cùng đồng thanh, mỗi khi như thế này là vở kịch sắp kết thúc.
“Linh Uyển tỷ tỷ, ta thật sự không cố ý, nhưng ai bảo chỗ của tỷ đẹp như thế, có thể chia cho ta một nửa không, hôm nay chúng ta cũng chưa làm gì quá đáng nha, nàng kia bị thương là do chúng ta xông vào đột ngột, nàng ta đang cắt rau nên mới bị thương, là sơ suất thôi mà….”
“Ngươi cứ cách năm, ba bữa lại nửa đêm kéo lên đây, ta lần này không thể khoan nhượng.”
“Tỷ tỷ….” Đông Thiên Phong sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng- mỹ nam kế.
Dạ Linh Uyển quả thật chết không đổi tính mê mỹ nam, nhìn khuôn mặt còn ngây thơ nhưng đường nét đẹp đẽ như chạm khắc, một vẻ đẹp như thiên sứ, đôi mắt rưng rung nước chăm chú nhìn nàng.
“Ta không có điều chế thuốc giải, bởi vì đây là thuốc xổ…”
“Cái gì?…ngươi….” Đông Thiên Phong trừng lớn mắt nhìn, không thể tin được, dám cho hắn uống thuốc xổ.
“Bất quá, có thể cho ngươi một viện ở trong Tịch Linh Các.”
“Thật sao? “
“Là thật.”
“Không nuốt lời?”
“Tuyệt không nuốt lời.”
“Tốt lắm.”
“Tiểu đệ xinhđẹp,mau cho tỷ tỷ ôm một cái nào a”
“Tránh ra tỷ tỷ, ta phải đi về thu dọn tư trang để chuyển đến đây, gặp lại sau nhé.”
Dạ Linh Uyển bừng tỉnh khỏi nam sắc, nàng thề hình như nàng nhìn thấy cái đuôi cáo phía sau tên Đông Thiên Phong kia. Ai, mọi việc cũng coi như xong đi, hôm nay nàng đã mệt mỏi lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm nha hoàn nữa. Thật chán ghét.