Bạn đang đọc Hoa Nở Trong Mưa – Taekook Longfic – Chương 58: 57
– “Con muốn ăn cái đó!”
Phác Bảo Hàn chớp chớp đôi mắt to tròn, một tay bám lấy cổ áo người nọ, một tay chỉ về một xe đẩy hotdog bên đường.
– “Được, ta mua cho con”
Người đàn ông cười dịu dàng, bế theo đứa trẻ tiến đến.
Một lớn một nhỏ đến bên xe đẩy bán hàng, người chủ có chút mũm mĩm nhìn bọn họ cười nói, Jeon Jungkook cũng đáp lễ trả lời, mua cho Phác Bảo Hàn hai cái hotdog thơm phức nóng hổi.
Đôi mắt xanh lam sáng như sao, Bảo Hàn hai tay cầm hai que xiên, nuốt ực một tiếng.
– “Cái này của con, cái này của Kookie”
Nhìn bộ dáng thèm đến nhỏ nước miếng của nó, Jungkook vừa thương vừa buồn cười, bẹo bẹo cái má bánh bao trắng hồng, mỉm cười từ chối.
– “Ta không đói, con cứ ăn đi”
Bảo Hàn chung quy cũng là một đứa trẻ, dĩ nhiên cũng có phần suy nghĩ đơn giản, nó cắn một miếng lớn, phomai nóng hổi ngập tràn cả miệng, lại thêm lớp đường bao bọc bên ngoài mà ngọt lịm thơm phức.
Ngon thế này mà không chia sẻ, sẽ bị ba Hiền đánh mông.
Vì thế nó chìa cái hotdog cắn dở dang về phía cậu.
– “Ngon lắm, Kookie ăn một miếng thôi”
Đứa trẻ này lần đầu thấy cậu còn sợ đến rúm người, giờ này vì thân thiện với mình mà không khỏi cảm thấy vui vẻ, Jungkook cúi xuống, cắn lấy một miếng nhỏ, chưa để cậu kịp nhai, Phác Bảo Hàn đã tíu tít như chim ri, liên tục hỏi cậu có ngon không.
Jungkook không thích đồ quá dầu mỡ, nhưng cũng không đành lòng biểu hiện ra mặt, bàn tay mềm mại xoa mái tóc nấm bông bông, gật đầu.
Jeon Jungkook vừa nhìn Phác Bảo Hàn ngoan ngoãn đứng bên ngoài cửa bốt điện thoại, một bên áp ống nghe lên tai chờ đợi.
[……tút….tút……]
Đáp lại cậu chỉ là tiếng tút dài đều đều lạnh ngắt, rồi tít một tiếng bụp tắt, một giọng nói phụ nữ vang lên, yêu cầu cậu về việc để lại lời nhắn thoại.
– “Ba mẹ à, ông nội và mọi người dạo này bận gì vậy? Con gọi cho mọi người đều không được, con quên mất địa chỉ của ông nội rồi, bao giờ ba mẹ thấy lời nhắn nhớ gọi lại cho con nhé”
Jungkook kết thúc những lời cuối cùng, thở dài thườn thượt rồi cúp máy lên trạm ống.
Trong lòng nặng nề vô cùng, nhưng bởi vì trước cửa còn có một Phác Bảo Hàn đang tíu tít nói cười, cậu lại chẳng nỡ buồn phiền ra mặt, cố gắng nghĩ tích cực nhất có thể, Jungkook cằm tay Bảo Hàn, cùng nhau bước về con đường.
Trong căn nhà lớn, gian phòng khách ngập tràn tiếng cười đùa của trẻ con và tiếng cười thanh thoát của thiếu niên.
Một thân ảnh đứng từ xa nhìn hai lớn một nhỏ ngồi nói chuyện cùng nhau, từ tâm tình đến cảm xúc đều tĩnh lặng lãnh đạm khó dò như khuôn mặt vạn năm chẳng đổi của hắn.
Đảo mắt nhìn sang Jeon Jungkook đang mỉm cười, Xán Liệt không quay đầu, không nhanh không chậm nói với người phía sau:
– “Bố trí xong chưa?”
Người đứng phía sau chậm rãi gật đầu:
– “Đã xong ạ!”
Phác Xán Liệt không nói, ánh mắt rời sang Biện Bạch Hiền đang cười đến sáng lạn, đôi mắt xám ngắt dịu dàng hẳn đi, như có chút tội lỗi không nỡ mà cụp mí mắt.
Thân người cao thẳng đứng góc hành lang yên lặng, chờ đến khi bị Bạch Hiền phát hiện nhìn lên, khoé miệng căng cứng mới nhếch lên thành một nụ cười hoa lãng.
Ngày hôm sau, Jeon Jungkook cùng Biện Bạch Hiền đi mua sắm, cả hai cùng nhau đến quán ăn T-rex House mà Bạch Hiền thích nhất, chẳng phải nói, niềm yêu thích với món kem đào của Jungkook không thể đỡ nổi, cậu ăn đến vui vẻ, chẳng quên mấy chiếc bánh gấu nâu đáng yêu.
– “Bánh gấu ở đây cũng ngon, nhưng tớ vẫn thích bánh trái đào của cậu hơn”
Jeon Jungkook cười ha ha nghe Biện Bạch Hiền thao thao bất diệt về “bánh trái đào” mà chẳng có ý định dừng lại, cậu cũng chầm chậm vừa thưởng thức vừa lắng nghe, thi thoảng nhìn bộ dạng nhớ đến là thèm của Bạch Hiền.
Nhịn không được nén cười, dỗ dành.
– “Để rảnh tớ sẽ làm cho cậu”
– “Vậy tốt quá!”
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại ngắt mất đoạn đối thoại không ngừng nghỉ của Biện Bạch Hiền bị chệch nhịp, cậu nhìn màn hình điện thoại một giây, rồi nhấc máy.
– “Trần Minh? Có chuyện gì vậy?”
[……]
– “Cái gì!”
Xoạch!
– “Đang ở đâu! Tôi lập tức đến!”
Biện Bạch Hiền không kịp cầm theo áo khoác, một mạch đứng dậy định lao ra ngoài, chợt nhớ đến còn một người khác, cậu đứng khựng lại, quay lại nói với Jungkook bằng chất giọng gấp gáp khẩn trương.
– “Jungkook cậu có thể tự về nhà được không, hiện tại Xán Liệt đang cấp cứu! Tôi không thể đưa cậu về nhà được!”
Jungkook hốt hoảng bất ngờ, chớp mắt nhìn gương mặt tái xanh của Bạch Hiền, đứng dậy đẩy cậu về phía cửa.
– “Hả! Vậy cậu mau đi đi!”
– “Xin lỗi nhé!”
Biện Bạch Hiền chẳng có kịp giải thích, quay lưng chạy vụt đi trong tích tắc, nhìn bóng dáng gấp rút của cậu, Jungkook có phần lo lắng nhìn theo, nhớ một chút rồi rút điện thoại gọi cho cậu ta đi đứng cẩn thận, đừng có vì hoảng loạn mà lái xe gấp gáp.
Người bên kia trả lời chớp nhoáng rồi chẳng kịp tắt máy mà phóng đi.
Jeon Jungkook nhớ đến còn Phác Bảo Hàn ở nhà, liền mua thêm ba bốn cái bánh gấu con, thanh toán rồi mau chóng muốn trở về.
Reng!
Uỵch!
Bởi vì gấp gáp, lúc đi ra liền va phải một người khác, Jungkook ngước lên nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn mỉm cười ôn hoà, cúi đầu thành khẩn xin lỗi.
– “A, xin lỗi do tôi đang vội nên-….”
Câu nói trên môi còn chưa nói hết, cả thân hình cậu đã bất ngờ bị vùi vào một vòng tay vững chãi, mùi caffe nhàn nhạt vương trong không khí, Jungkook trợn tròn mắt nhìn về điểm vô cự, ý thức chưa kịp tiếp thu, bên vai nặng trĩu đã run rẩy phát ra những âm tiết vỡ oà, trực nghẹn ngào một chất giọng trầm thấp thống khổ đến đau thương.
– “….tìm thấy em rồi…cuối cùng..anh… cũng..tìm thấy em rồi…..”
– “…..Này anh!….”
– “Jeon Jungkook”
– “!!!”