Bạn đang đọc Hoa Nở Trong Mưa – Taekook Longfic – Chương 47: 46
Jungkook ốm bao lâu, Kim Taehyung hết lòng bấy lâu.
Từ những việc như dọn dẹp đến nấu ăn coi như cũng miễn cưỡng gọi là biết làm, tuy không giỏi, nhưng Jeon Jungkook có thể nhìn ra, hắn thực sự đang cố gắng hết sức mình.
Cả tâm đều ngọt như xăm chẳng cần ủ tê.
– “Sáng hai viên, tối hai viên”
Lần đầu tiên Jeon Jungkook thấy một Kim Taehyung cao cao khó với, xưa nay chỉ cầm tài liệu quan trọng, lại đang nhìn đơn thuốc cảm vài chục won.
Jungkook từ bé đã sinh ra trong gia đình lớn, đương nhiên cậu cũng hiểu được một phần, nhưng Jeon lão không đến mức quá cưng chiều, nên cậu không thể tính là không biết làm gì, sau này tự nguyện đi theo Kim Taehyung, đừng nói là vài đơn thuốc, nấu ăn dọn dẹp giặt giũ có gì mà khó đâu.
Thực chất việc cảm này biến xấu là do cậu dầm mưa, ngày ấy một chút yếu lòng mà đối với hắn than thở một tiếng, khiến hắn từ lúc ấy trở đi đối với mình tốt lại càng tốt.
Tốt đến mức khiến cậu hơi sững sờ.
– “Anh cứ đi làm đi, thuốc em tự uống được mà, cũng không phải nặng lắm”__Sau sự tình giả như là “làm nũng” kia, đương nhiên mất mặt vẫn nhiều hơn, lại nhìn hắn nhiệt tình đến vậy, thực là nuốt nước miếng nuốt cũng không trôi.
Kim Taehyung rời mắt khỏi đơn thuốc, lại gần chỗ cậu đang nằm, đưa tay sờ lên trán cậu kiểm tra, thấy thực sự không có gì đáng lo, mới gật gù bảo:
– “Em ăn xong bát cháo này rồi anh đi”_Nói rồi đưa bát cháo hành nghi ngút khói về phía cậu.
Jeon Jungkook ngoan ngoãn gật đầu, vươn dậy tiếp nhận.
Jungkook có một tật rất xấu, là dù ăn hay uống đều rất chậm, đi ăn cùng Biện Bạch Hiền mấy lần liền đều bị người ta than lên thở xuống, nhưng nghĩ không ảnh hưởng nhiều đến ai nên không đặt nặng vấn đề ấy.
Giờ nhìn bản thân ăn mãi không xong một bát cháo, lại nhìn một thân cao lớn vest đen ngồi khom lưng ở ghế sopha đối diện, tay cầm điện thoại, tay bấm máy tính, bận rộn đến mức vậy, mà vẫn kiên trì đợi cậu ăn hết, chẳng than nửa câu.
Jungkook cả lòng đều ấm áp, cũng tự thấy cái tật xấu này có chút phiền, vì vậy tốc độ tay cũng gia tăng, cố gắng ăn nhanh một chút.
– “Ăn từ từ thôi, không cần vội”
Kim Taehyung vừa đánh máy vừa nói, ánh mắt nhìn trên màn hình, nhưng tâm tư thì đặt sang nhất cử nhất động của người kia.
Jeon Jungkook được hắn nhắc nhở, có chút hơi ngượng ngùng, ngoan ngoãn gật đầu mà ăn.
Đợi đến khi cậu ăn nốt thìa cuối cùng, uống xong hai viên thuốc trong tờ kê đơn, Kim Taehyung dặn dò người nghỉ ngơi.
Trước khi đi cũng không quên điều chỉnh lại nhiệt độ máy sưởi, dặn dò người mua cơm cháo để trên bàn ăn, xong xuôi tất thẩy mới rời đi.
_______________
– “Sao! Sao! Sao! Ngon phải không!!”
Jeon Jungkook đối diện với hai con mắt sáng quắc như đèn pha ô tô, không nhanh không chậm vừa nhai vừa thưởng thức, một lúc cũng không nói gì, một bộ đăm chiêu ra triều thấy rõ.
– “Sao rồi?”
Biện Bạch Hiền nhìn cậu không có phản ứng, giọng nói có bề hơi thất vọng mà mềm xuống.
Cứ ngỡ rằng cái bánh đầu tiên bản thân đích thân tự làm không ra gì, lại thấy người trên giường gật gù gật gù, tay cầm dĩa nhẹ nhàng đặt xuống, gương mặt thanh tú ngước lên, cùng bật ngón cái kêu.
– “Ngon!”
– “Aiz! Làm tôi hết hồn!”
Biện Bạch Hiền gắt gọng, nhưng vẫn cười đầy vui vẻ, thở phào.
– “Cậu sang đây một mình à?”__Jungkook vừa ăn bánh vừa hỏi, đáp lại cậu là tiếng thở dài, Bạch Hiền ngồi bên mép giường, hai chân bắt chéo, một tay chống cằm, ai oán trách mắng.
– “Là trốn đi đó! Dạo gần đây A Liệt bận gì đó, không những ít về nhà, hỏi lại không nói! Có khi nào…có khi nào là gian tình không!!”
– “Lỡ bận công việc thì sao?”__Kim Taehyung những lúc bận rộn cũng ít khi về nhà.
– “Tôi cũng nghĩ vậy…”
Ngẫm một chút, sắc mặt liền tối đi.
– “Cứ thử ở ngoài ăn vụng xem… chết với ông!”
– “Phác tổng chắc không phải loại người như vậy đâu, nhìn hắn cũng không giống”
– “Hắn dám! Ta thiến hắn!”__Biện Bạch Hiền nhắc đến lão công mấy ngày nay đi sớm về trễ, ẩn ẩn hiện hiện như ma, không thèm để ý đến mình mà càng thêm bực mình.
Mới đầu gặp mặt, Phác đại nhân kia từ khuôn mặt đến tính cách đều thực doạ người, mặt mũi hắn đẹp, nhưng cứ lạnh tanh, không giống Taehyung là một bộ thương trường khốc liệt luyện thành, cái lạnh này tựa như ăn vào máu, từ trong trứng mà ra, đối đáp xem chừng bình thường, nhưng ánh mắt xám trong kia, ngoài Biện Bạch Hiền, thì chẳng để ai vào mắt.
Long mi lúc nào cũng cau lại hình chữ hán, điệu bộ cáu kỉnh khó gần, trên người xăm hình kín mít, vậy mà cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, hắn yêu vợ đến thế, sợ thời gian dành cho Bạch Hiền còn ít, nói gì đến việc bắt cá hai tay.
– “Cậu qua đây không nói câu gì, không sợ hắn lo sao?”__Jeon Jungkook vẫn là thương cho cái tính ham chơi của Bạch Hiền.
– “À…ừm…”
Nói thì có nói, mắng thì có mắng, mà vẫn không nỡ để hắn thêm mệt mỏi lo lắng, Biện Bạch Hiền ậm ừ một lúc, lại thấy bản thân có lỗi cực kì.
– “Vốn qua thăm cậu một chút, tiện thể mang bánh cho cậu…”__Thử.
Tất nhiên Bạch Hiền sẽ không nói nốt chữ sau.
– “Ăn được, không chết”__Jungkook cậu đây cũng là người bệnh đó, có được không?
– “…hehe…”
Biện Bạch Hiền ngồi chơi cùng Jungkook đến chiều muộn, dĩ nhiên so với dự đoán một ngày nằm bệnh nhàm chán của cậu, có Bạch Hiền loại dự tính đến thăm cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Đợi đến khi phát giác Phác Xán Liệt sắp tan làm, Biện Bạch Hiền liền cuống cuồng mặc áo đội mũ, kín kín bí bí, vội vã lén lút trở về Phác gia, hệt như lúc lén lút rời đi.
Nhìn cậu ta vụng vụng trộm trộm đến đáng thương, Jungkook vẫn là cố nhịn cười, haha chào tạm biệt.
Một lúc sau Kim Taehyung trở về, mang theo đồ ăn mua bên ngoài, cả hai hoà hợp ngồi trên bàn ăn cùng nói chuyện, lạ rằng hôm nay Taehyung ăn hơi có ít, nghĩ rằng hắn không ăn quen đồ bên ngoài.
Chốc lại thấy thương, Jungkook an ủi hắn khi khỏi sẽ làm cơm ngon, Kim Taehyung không nói gì, khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng xung quanh lại tản ra một đạo khí vui vẻ, thoải mái đến cả người ngoài cũng nhìn ra.
Trông chừng Jungkook uống hết liều tối.
Ai về phòng nấy.
Một ngày bị bệnh của Jungkook cứ vậy êm đềm trôi qua.