Hoa Nở Trong Mưa - Taekook Longfic

Chương 44: 43


Bạn đang đọc Hoa Nở Trong Mưa – Taekook Longfic – Chương 44: 43

Kim Taehyung day day thái dương, đầu có hơi chóng mặt, vai có phần đau nhức, hại đến hắn mặc áo khoác vest cũng bị cọ cho phát đau.

– “Gọi Lulu, bảo cô ta mua cho tôi ít thuốc trị sẹo”

– “Dạ”

Nét bút trên giấy hơi ngừng, Taehyung một tay đưa lên vai trái, hơi động một chút, có vẻ đỡ đau hơn rồi.

Hắn ngồi thẫn người, ánh mắt nhìn về phía trước, nhớ đến một bóng dáng mong manh, lảo đảo đứng dậy với gương mặt đầy nước mắt, tay cầm bút không tự chủ được hơi siết lại.

Người ấy chịu tổn thương nhiều quá, nên chẳng cần dỗ dành, tựa như đã quen, cậu lại quệt nước mắt mà mỉm cười đầy chua xót, Kim Taehyung lúc ấy mới hiểu được sự xót xa, hệt như có người dùng dao cắt một đường lên thân thể hắn rồi sát muối, vừa buốt vừa đau, lại vô lực ngăn cản.

– “Anh cút đi”

Người đó đứng còn không vững, nhưng vẫn hung hăng quăng loạn mọi thứ cậu cầm được vào người hắn, Kim Taehyung một chút cũng không tránh, bị mảnh thuỷ tinh cứa trên cổ, hắn thấy đau, trong một giây đâu đó trong kí ức vụn vặt, à, hắn cũng đã từng làm vậy với cậu.

Hình như lúc ấy.

Cậu cũng đau lắm…

Hắn không tránh, mặc kệ cậu ném, Jungkook càng ném càng mạnh, đến lúc nhìn hắn bị thương, tay cầm quyển sách khựng lại trên cao, thở đầy nức nở.

– “….Vì sao anh lại không tránh”

Kim Taehyung mỉm cười lắc đầu, từ từ tiến lại gần.

Jeon Jungkook nhìn hắn, nét mặt nức nở thoáng trắng bệch, cậu lùi, phía sau là cửa nhà bếp, cậu cứ vậy lùi lại, ra sức lẩn trốn hắn.

– “Jungkook à…”


Taehyung nhìn cậu sợ hãi mình, đau khổ tột cùng trào ra khiến hắn hiểu, hắn như một con quái vật trong tiềm thức kia, không ngọt ngào cũng chẳng hạnh phúc, chỉ có nỗi sợ cùng tuyệt vọng bủa vây, Kim Taehyung vừa tha thiết, vừa đau lòng, tựa như níu kéo, tựa như khổ sở mà cất tiếng.

– “Em đừng đi…”

Jungkook bị một tiếng ấy mà sững người, cả người loạng choạng, bàn tay va phải nồi nước sôi hắn chuẩn bị nấu mì cho cậu, khoảnh khắc cả nồi nước nghi ngút lập úp, đáy mắt Kim Taehyung co lại như chỉ, hắn nhanh như chớp lao đến, bao bọc cả thân thể kia vào lòng mình.

– “Jungkook, em có sao không?”

– “Jungkook!”

– “Jungkook!”

– “…”

Jungkook ngất lịm trong vòng tay hắn, khoé mắt vẫn vương nước, lông mày liễu cau lại, đến khi nhắm mắt vẫn là một bộ không đành lòng, Kim Taehyung kiểm tra một vòng, thấy cậu không sao mới thở phào, bế người trở về phòng.

Từ ngày ấy, Jungkook có vẻ như không nhớ, nên cứ luôn hỏi hắn, Kim Taehyung với khuôn mặt cậu, vừa nhìn liền đau, cố gắng lảng tránh. Lại bị cậu phát hiện, giờ biết nói năng thế nào đây?

Không phải hắn giận, chỉ là.

Hắn không muốn cậu tự trách…

Kim Taehyung vừa nghĩ vừa bước chân vào nhà, đèn trong nhà có chút tối, khiến hắn khó hiểu, Jungkook đi đâu rồi?

Hắn nhìn điện thoại, nửa muốn gọi, nửa lại do dự, thở dài, chi bằng cứ đợi một lúc rồi tính.

Kim Taehyung đi một mạch lên phòng mình, phòng hắn tối om, trời về đông lại nhanh đêm, vì vậy cảnh sắc tối đến không nhìn rõ năm ngón tay.

Hắn cởi áo khoác, cũng chẳng thèm bật đèn, cầm theo quần áo vào phòng tắm, ngâm mình tẩy rửa sạch sẽ, nhiều phút sau hắn mới chậm dãi từ trong đi ra, đầu còn ướt, trên cổ vắt khăn, áo phông trắng bó sát người, ẩn hiện cơ thể tuyệt đẹp, quần dài ba sọc, dây đeo buông thõng, lỏng lẻo trên hông.

Kim Taehyung bật màn hình điện thoại, đã muộn rồi, còn chưa thấy Jungkook trở về, hắn lại đâm lo lắng, sợ cậu đi uống rượu, lần này không do dự, bấm máy gọi.

Brừm! Brừm!

Tiếng động lạ giống như tiếng điện thoại phát ra, kì lạ rằng lại ở ngay trong phòng hắn.

Kim Taehyung khó hiểu tột điểm, từ từ đi theo tiếng kêu, dẫn đến chiếc giường hắn hay ngủ, bàn tay lần mò đèn ngủ vàng bên cạnh, một góc phòng bừng sáng.

Trên góc giường là một nhúm chăn tròn vo, hơi nhô lên, mà tiếng brừm brừm lại phát ra từ cái đống chăn bông to to này.

Kim Taehyung tay cầm điện thoại, một tay vén chăn, một giây sau hắn cứng người.

Vì dưới lớp chăn kia, là một chàng trai với khuôn mặt thanh tú đang an nhiên nằm ngủ, mặt mũi đô đô trắng mịn dưới ánh đèn, cả người cuộn thành một đoàn, và trên hết, người nọ còn đang mặc áo sơ mi của hắn!!

Bộ não đại tài của hắn như robot chết máy, cả cơ thể căng cứng đến bất động, Jungkook lúc này mới bị tiếng điện thoại đánh thức, hai mắt mơ màng nhìn lên, giọng nói ngáy ngủ, mềm nhũn như mèo con.

– “Anh về rồi…”

Kim Taehyung __ “….”


Chờ đã!

Không phải!

3

2

1

– “Aaaaaa!!”

__________

Kim Taehyung ngồi bên mép giường, nhìn cục chăn tròn vò cuộn lại, trốn trốn tránh tránh, hắn giở khóc giở cười, dịu giọng dỗ dành:

– “Anh không có giận, em ra ngoài đi”

– “…không được”

Đáp lại hắn là một giọng nói ỉu xìu như cọng bún, mềm mại mềm mại như lông cọ vào lòng, làm cả người hắn bắt đầu ngứa ngáy.

Kim Taehyung thở một hơi, muốn vươn tay kéo chăn, lại làm người nọ kích động, kêu a a mấy tiếng, nhất định không cho lật lên.

Hắn bất đắc dĩ – “Nào”

– “Không được”

Kim Taehyung kiên nhẫn dỗ dành, một lâu sau mới dỗ được cái đầu nhỏ rụt rè chui ra. Jungkook không dám nhìn hắn, cũng không dám tung chăn để chạy, lăn qua một bên, lại úp mặt vào gối.

– “…”

Bụm một tiếng, cả tấm chăn bị lật lên không trung, Jungkook còn đang đơ người, thì bên kia chăn đã rơi xuống nền đất, Kim Taehyung mặt mày không đổi sắc, nhìn người nọ một thân mong manh như đào như mai, lọt trong sơ mi to lớn của hắn, cổ áo hơi lệch, tuột đến ngang vai, quai xanh cùng bờ vai trắng nõn hiện rõ mồn một.

Chọc đến hai mắt Taehyung muốn rơi ra, ánh mắt hắn không tự chủ hơi nhìn xuống dưới.


Thở phào.

May quá, có mặc quần…

Lại hơi thất vọng.

Khuôn mặt trắng bệch của Jungkook chuyển sang màu đỏ, lại nhìn bộ dáng thở phào của hắn, nghĩ hắn đang cười, cả người lập tức không khoẻ, xấu hổ đến xuất huyết toàn thân, la hét muốn bỏ chạy.

– “E-E-M AAAAA-!”

Jungkook muốn chạy trốn, lại không ngờ bị người kia túm lại kéo ngược trở về, cả thân lảo đảo, lọt thỏm vào lòng hắn.

Mí mắt nấu khẽ chớp chớp hai cái, rồi cả cái gáy trắng ngần nhuộm thành màu đỏ, cậu co hai chân lại, gục mặt xuống đầu gối.

Tầm mắt Kim Taehyung dừng trên cái gáy trắng, nhìn cậu một bộ xấu hổ, lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, trốn trốn né né không dám ngẩng đầu, khiến hắn không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Jeon Jungkook run giọng mà nói, cơ hồ sắp bị chọc đến phát khóc rồi.

– “…anh đừng cười…”

– “Được, anh không cười”

Rồi hắn dùng hai tay, vòng qua hai cánh tay cậu ôm chặt người vào lòng, đảo cái quay người, cả hai cùng ngã xuống giường, Kim Taehyung một tay ôm cậu, một tay kéo mép chăn vương bên giường, phủ cả lớp chăn bông lên cả hai.

Lưng Jungkook dán vào ngực hắn, đầu gối trên cánh tay hắn, cả người chỗ nào cũng không khoẻ, không dám cử động, cũng không dám thở mạnh, còn đang phân vân, có nên mở lời để hắn thả mình về phòng hay không, lại bị một lực đạo kéo quay lại, đôi má đô đô áp lên cơ ngực vững chãi, kèm theo một giọng nói trầm thấp khàn khàn.

– “Sao tự dưng lại mặc thế này?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.