Đọc truyện Hoa Hồng Sớm Mai – Chương 62: Ngoại truyện 1: Tây hồ, xuân
Mùa xuân Hàng Châu giống như một cô
gái Giang Nam, uyển chuyển, dịu dàng, tinh tế, làm người ta không thể
không tán thưởng. Mặt hồ rung động trong mưa phùn rả rích càng có một
loại phong tình không thể diễn tả bằng lời.
Đàm Tiểu Khả đứng dưới một gốc đào đang nở rộ, buồn bã nhìn những chiếc
du thuyền qua lại trên hồ, du khách chen chúc trước mũi thuyền, liên tục cầm máy ảnh chụp hòn đảo giữa hồ. Thanh minh vừa qua, bên bờ Tây hồ
dương liễu xanh biếc, hoa đào đỏ tươi, cỏ xanh ven bờ như một thảm lụa
xanh mướt lung linh, tươi đẹp thơm mát.
Giữa mưa phùn gió nhẹ, Đàm Tiểu Khả cảm thấy hơi lành lạnh, cô không khỏi kéo chặt áo ngoài.
Mùa xuân là mùa Tây hồ đẹp nhất. Cô nói với bố mẹ rằng mình muốn đi
chơi. Mẹ cô gật đầu không ngừng rồi lập tức vào phòng chuẩn bị hành lí,
bố cô gọi thư kí đặt vé máy bay chuyến sớm nhất.
Khi nói lời này, cô đã thôi việc ở Nhật báo Phương Nam được một tháng.
Trong một tháng này cô vẫn ở nhà, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài,
trừ lúc ăn cơm, cô gần như không hề ra khỏi cửa phòng.
Cả ngày cô ngồi trước máy tính tìm thông tin du học nước ngoài. Trường
đại học Đàm Tiểu Khả học chỉ có thể coi như loại hai, nhưng nhờ được một người bạn của bố cô giúp đỡ, cô đã xin được việc ở tòa soạn Nhật báo
Phương Nam, làm việc ở mảng văn hóa thể thao, cô chuyên phụ trách các
tin tức lá cải về đời sống riêng tư của những người nổi tiếng. Chỉ cần
làm đúng cách thì cũng không khó để đạt được thành tích tốt trong lĩnh
vực này.
Sau một năm, thành tích của Đàm Tiểu Khả cũng không tồi, tiền thưởng
cuối năm rất cao. Mặc dù trong nhà không cần những đồng tiền này của cô, nhưng bố mẹ cô vẫn cảm thấy tự hào. Tết dương lịch, bố mẹ dẫn cô đến
khách sạn ăn cơm. Đang ăn thì bố dẫn một người đàn ông mặc âu phục màu
xám từ bên ngoài vào. Người đàn ông này có mái tóc đã muối tiêu, phong
thái hiên ngang, đôi mắt sắc bén như có thể đâm thủng mọi thứ.
Bố cô giới thiệu đây là khách hàng lớn nhất của công ty ông ta, Tổng
giám đốc Ngô của một siêu thị lớn ở Quảng Châu, cũng bằng tuổi ông ta.
Tim Đàm Tiểu Khả đập nhanh, hai người bằng tuổi nhau, bố thì người đầy
sẹo lồi, mặt bóng dầu mỡ, Tổng giám đốc Ngô lại có vẻ hấp dẫn từng trải, giỏi giang, chinh phục thiên hạ của đàn ông.
Bố giới thiệu Đàm Tiểu Khả với Tổng giám đốc Ngô, tất nhiên không thể
thiếu những lời khen ngợi. Tổng giám đốc Ngô nheo mắt, đưa tay bắt tay
Đàm Tiểu Khả.
Lúc bắt tay, Đàm Tiểu Khả cảm thấy hình như ông ta hơi siết mạnh.
Cô kinh ngạc ngước lên nhìn thì Tổng giám đốc Ngô đã quay sang nói
chuyện với bố rồi. Tổng giám đốc Ngô chỉ ngồi một lát rồi đứng dậy cáo
từ.
Ba người ăn cơm tối xong, lúc trả tiền, quản lí nhà hàng đi tới nói Tổng giám đốc Ngô đã trả tiền rồi. Đồng thời ông ta còn đưa một hộp quà đóng gói tinh xảo ra, nói rằng đó là quà năm mới Tổng giám đốc Ngô tặng Đàm
Tiểu Khả, một bộ trang phục mùa xuân kiểu mới nhất của Chanel.
Bố cô quay đầu lại nhìn mẹ, nói Tổng giám đốc Ngô đúng là quá chu đáo, tôi chỉ là một khách hàng nhỏ của ông ta.
Mẹ cô đáp: Không phải, đó là ông ta biết cách sống, chi tiêu rất hào phóng.
Đàm Tiểu Khả cầm hộp quà, trong lòng có cảm giác như đang bước trên mây.
Mọi người vẫn thường nói, nuôi con trai phải nuôi trong nghèo khó, lớn
lên nó mới biết phấn đấu, mới có triển vọng. Nuôi con gái phải nuôi
trong giàu có, nếu không lớn lên sẽ bị người khác lừa đi chỉ bằng một
chiếc bánh bao.
Bố Đàm Tiểu Khả làm ăn không lớn nhưng kinh doanh ổn định, lúc nào cũng
chiều chuộng đứa con gái duy nhất này, phải gì được nấy. Kì thực bộ quần áo giá trị xa xỉ này cũng không thể làm Đàm Tiểu Khả động lòng. Chỉ có
điều sự nhiệt tình này của Tổng giám đốc Ngô hơi lạ, khiến cô cảm thấy
vừa lo lắng vừa chờ mong.
Một tuần sau, cô nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ. Vừa nghe máy cô đã nhận ra giọng của Tổng giám đốc Ngô.
Ông ta dẫn cô đến bờ sông ăn thủy sản, phòng ăn rộng rãi, ánh nến dịu
dàng, rượu vang, âm nhạc. Ông ta cởi áo ngoài, tháo cà vạt, xắn tay áo
bóc tôm cho cô. Ông ta và cô nói chuyện nghệ thuật, nói chuyện cuộc đời, nhân tình thế thái, ánh mắt dịu dàng.
Một vành trăng non từ từ lên cao, ánh trăng như bạc chiếu xuống mặt sông lấp lánh.
Đó là một đêm đẹp đến mức làm người ta mê muội.
Ông ta không ở bên ngoài với cô đến quá khuya, trước mười giờ đã lái xe
đưa cô về nhà. Lúc xuống xe, ông ta hôn lên trán cô như một bề trên.
Ba ngày sau nói phải đến Thâm Quyến dự một cuộc họp báo về nữ trang, hỏi cô có muốn đi xem xem hay không.
Cuộc họp báo này có mời mấy nữ minh tinh đến dự, Đàm Tiểu Khả đang định
đi phỏng vấn. Nhưng cô không nói với ông ta điều này, cô trả lời mình
không có thời gian.
Họp báo được tổ chức ở một khách sạn tại Thâm Quyến. Đi vào hội trường,
Tổng giám đốc Ngô nhìn thấy Đàm Tiểu Khả đang đứng chụp ảnh giữa đám
phóng viên. Ông ta nheo mắt, khóe miệng nhếch lên. Ông ta lén đi tới
phía sau Đàm Tiểu Khả, không nói năng gì, cầm tay kéo cô vào một căn
phòng yên lặng, giận dữ nhìn cô.
“Em lừa anh!” Ông ta nói như vậy nhưng giọng nói không giống chỉ trích mà giống chiều chuộng, giống quyến rũ.
Trái tim Đàm Tiểu Khả nhảy lên đến cổ họng, nhìn thấy mặt ông ta càng ngày càng đến gần mình.
Cô biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng cô không có sức lực chống cự, không, cô không hề muốn chống cự.
Một người đàn ông thành đạt và đẹp trai như vậy bị một cô bé như mình chinh phục, điều này không kích thích sao?
Lần đầu tiên hơi đau đớn, nhưng nhìn vẻ mặt thương yêu của ông ta khi nhìn mình, cô cảm thấy hết thảy đều đáng.
Tổng giám đốc Ngô có một bà vợ là bác sĩ, trước đây là bạn học cùng đại
học với ông ta. Bây giờ con trai họ đang du học bên Mỹ, trong mắt người
ngoài, đó là một gia đình cực kì hòa thuận.
Tình yêu của hai người lập tức trở nên cháy bỏng, bọn họ hẹn hò trong
văn phòng của ông ta hay trong khách sạn, ông ta dẫn cô đi du lịch bên
ngoài, mua trang sức, mua quần áo cho cô, chiều cô như con gái, lại như
tình nhân.
Khi hạnh phúc thời gian luôn trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã qua một
năm. Đàm Tiểu Khả cảm thấy cô đã yêu người đàn ông này thật lòng, cô
không thể để cho tình yêu của hai người phải lén lút nữa.
Nhưng bất kể hoan ái thế nào, lúc Đàm Tiểu Khả hỏi ông ta có lấy mình không, ông ta đều sẽ lắc đầu quả quyết.
Đàm Tiểu Khả cắn răng, lấy dũng khí tìm gặp vợ ông ta.
Vợ ông ta là một bác sĩ phụ khoa, tay nghề cực cao, là một chuyên gia.
Đàm Tiểu Khả lấy số khám chuyên gia, là người cuối cùng đi vào phòng
khám bệnh của bà ta.
Cô kể chuyện của mình với Tổng giám đốc Ngô. Vợ ông ta rất bình tĩnh
nghe, sau khi cô nói xong, bà ta nhướng mày hỏi Đàm Tiểu Khả cần gì,
tiền hay là nhà?
Đàm Tiểu Khả nói tôi cần người.
Bà ta cười giống như vừa nghe một đứa bé nói liên thiên, “Cô đánh giá
chính mình cao quá rồi. Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe một cô gái
như cô nói điều này, nhưng đến giờ vẫn không có ai thành công. Yên tâm,
tôi không ngăn cản ông ấy, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng để ông ấy
đi. Cô đi hỏi ông ấy xem ông ấy có chịu không?”
Đàm Tiểu Khả kinh ngạc trợn mắt.
“Ông ấy là một người chồng không mẫu mực nhưng lại là một ông bố không
thể mẫu mực hơn. Bất kể có đa tình thế nào thì ông ấy vẫn sẵn sàng đánh
đổi cả tính mạng mình để gìn giữ gia đình này cho con trai. Nếu tôi đoán không sai thì khi cô bắt đầu muốn sở hữu ông ấy hoàn toàn cũng là lúc
quan hệ giữa cô và ông ấy đi đến cuối đường”.
“Không thể như vậy, anh ấy yêu tôi”. Đàm Tiểu Khả kinh hoàng lắc đầu, mất khống chế hét to.
Vợ ông ta điềm đạm thu xếp bệnh án trên bàn, “Ông ấy yêu rất nhiều người. Cô không tin à?”
Bà ta lái xe đưa cô đến một tiểu khu cao cấp, tắt máy, hai người yên lặng ngồi trong xe nghe đồng hồ kêu tích tắc.
Trời tối, Đàm Tiểu Khả nhìn thấy ông ta lái xe tới. Ông ta vừa bước
xuống xe thì có người gọi ông ta, một phụ nữ dáng người bốc lửa từ trên
tầng chạy xuống lao vào trong lòng ông ta.
Ông ta cười to hôn cô ta, đưa tay bóp ngực cô ta, hai người quấn lấy nhau như bánh quẩy đi lên tầng.
Đàm Tiểu Khả trợn mắt nhìn không dám tin, cả người như rơi xuống hầm băng.
“Cô không cần quá kinh ngạc, đây cũng không phải người ông ấy thích
nhất. Ông ấy sẽ chỉ ở đây đến nửa đêm, bất kể thế nào thì ông ấy cũng về nhà trước mười hai giờ. Lúc đó là buổi trưa bên Mỹ, ông ấy sẽ lên mạng
nói chuyện webcam với con trai”. Vợ ông ta nói.
Đàm Tiểu Khả cứng đờ quay người sang, “Tại sao… bà có thể tha thứ cho tất cả những chuyện này?”
Vợ ông ta nhún vai không cho là đúng, “Chúng tôi có một đứa con trai
kiệt xuất, cho nên tôi cần bao dung. Có điều tôi không coi ông ấy như
một người chồng mà chỉ như một đối tác, vì vậy những chuyện này đều
không là gì cả. Nếu yêu cầu của cô đối với ông ấy không cao, chỉ cần ông ấy như một tình nhân thì ông ấy sẽ không để cô phải thất vọng”.
Đàm Tiểu Khả khóc như mưa ngay trước mặt vợ ông ta.
Đã quen với cảnh này, vợ ông ta cười cười hỏi cô định làm thế nào.
Không thể trở thành vợ anh ta thì ít nhất cũng phải là tình yêu duy
nhất, đây là lời Đàm Tiểu Khả khuyên nhủ chính mình. Bây giờ nhìn thấy
cảnh này, cô còn có thể làm gì nữa?
“Tôi… sẽ ra đi”. Đàm Tiểu Khả lau nước mắt nghẹn ngào.
Vợ ông ta gật đầu, “Tôi sẽ cho cô một khoản tiền, còn có thể giúp cô làm lại màng trinh. Như vậy cô sẽ nhận được sự quý trọng của một người đàn
ông khác. Có điều khi bắt đầu tình yêu tiếp theo, cô phải mở to mắt nhìn người đàn ông đó cho rõ”.
Đàm Tiểu Khả không nhận tiền, nhưng cô chấp nhận đề nghị vá trinh. Dường như làm thế cô có thể thôi miên chính mình rằng chưa hề có chuyện gì
xảy ra.
Sau khi phẫu thuật, cô gọi điện thoại cho ông ta đề nghị chia tay. Giọng ông ta rất nhẹ nhàng, “Sao thế, trách anh dạo này ít đến với em à? Ôi,
biết làm sao được, anh bận mà!”
Đàm Tiểu Khả không lên tiếng, gác điện thoại, ông ta cũng không gọi lại. Thời gian một năm qua giống như một tờ giấy trắng, không ai múa bút vẩy mực lên đó nữa.
Đàm Tiểu Khả cả ngày hốt hoảng, mất ngủ, vô lực, cô không thể sống ở
thành phố có ông ta này nữa. Cô xin thôi việc ở tờ Nhật báo Phương Nam.
Du học là một con đường tắt rất tốt để chữa thương. Nhưng ngoại ngữ vẫn
là môn cô học rất kém, không qua nổi cửa ải ngôn ngữ, làm sao cô có thể
sống được ở dị quốc tha hương?
Trong lúc vô tình vào mạng du lịch Hàng Châu, nhìn phong cảnh như thơ
như tranh, trái tim lạnh lẽo nhiều ngày của cô chợt rung động. Ra ngoài
đi chơi! Đến một thành phố xa xôi!
Cảnh đẹp ngày xuân ở Tây hồ mang theo cái lạnh khác hẳn Quảng Châu, Đàm
Tiểu Khả lại rùng mình một cái, trên cổ nổi lên một lớp da gà.
“Tiểu thư, cô làm rơi ô rồi”. Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Đàm Tiểu Khả.
Đàm Tiểu Khả từ từ thu ánh mắt lại, nhìn thấy một nam giới trẻ tuổi dáng người cao ráo, mặc áo gió màu vàng kem đang đứng bên cạnh, trên khuôn
mặt đẹp trai có một thoáng u buồn ẩn hiện, anh ta cầm chiếc ô của cô
trên tay.
Cô nhìn không chớp mắt, mặt anh ta hơi đỏ lên, “Mấy ngày nay Hàng Châu hơi lạnh, cô mặc ít quá, lại mắc mưa nữa”.
Dường như muốn chứng minh lời anh ta là đúng, một cơn gió lạnh thổi tới, mưa càng dày thêm, hai hàm răng Đàm Tiểu Khả va vào nhau lập cập.
Người đàn ông cười, che ô cho cô, chỉ chỉ một mái đình nhỏ bên hồ, “Ở bên kia có quần áo cho những người muốn chụp ảnh thuê”.
“Anh có thể đi cùng em không?” Cô run run hỏi, viền mắt hơi nóng lên.
***
Dương Phàm chưa bao giờ nghĩ một chuyện phong lưu như vậy lại xảy ra với mình.
Anh ta cũng coi như là một người đàn ông đã có vợ. Mặc dù hôn lễ của anh ta và Thư Sướng còn chưa được tổ chức nhưng trong lòng anh ta vẫn tự
nói với mình như vậy.
Anh ta biết Thư Sướng khi học năm thứ tư đại học. Khi đó anh ta đang
thực tập bên ngoài, có việc về trường học một chuyến. Đó là vào cuối
tuần, kí túc xá nam sinh thấp thoáng những bóng hồng, tiếng cười duyên
của nữ sinh không dứt bên tai. Ngoại hình Dương Phàm rất tuấn tú, cũng
có không ít nữ sinh theo đuổi anh ta, nhưng anh là là người sống nội
tâm, hơn nữa La Ngọc Cầm nói loại phụ nữ tự đưa lên cửa thì không tốt
đẹp gì, vì vậy anh ta thật sự chưa động lòng với ai.
Anh ta cúi đầu đi lên cầu thang, đến chiếu nghỉ, anh ta va vào một nữ
sinh. Ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy một đôi mắt đẹp biết cười. Không
biết tại sao trái tim anh ta hoảng hốt, anh ta đứng yên ngây ngốc, miệng hơi mở ra. Nữ sinh nháy nháy mắt, tự nhiên hào phóng nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Đó chính là Thư Sướng, như một con thú nhỏ nghịch ngợm, sáng sớm một ngày mùa thu, cô đã lao vào trái tim anh ta như vậy.
Thư Sướng đi cùng bạn học đến thăm đồng hương ở phòng kí túc ngay sát
phòng Dương Phàm. Dương Phàm đứng trên hành lang nghe bọn họ tán gẫu
trong phòng. Thư Sướng rất hay cười, giọng nói nhẹ nhàng hoạt bát rất dễ làm bầu không khí trở nên sôi nổi.
Cô và bạn ở lại ăn cơm trưa, đã đến giờ về cơ quan thực tập nhưng anh ta không hề muốn đi. Khi cô và bạn ra về, anh ta đứng trên hành lang im
lặng nhìn cô. Cô bạn học của Thư Sướng ghé vào tai cô nói gì đó, Thư
Sướng liếc anh ta, đỏ mặt.
Tình yêu của hai người rất thuận lợi, anh ta nhanh chóng dẫn Thư Sướng
về nhà, La Ngọc Cầm hỏi tình hình gia đình cô, nghe nói Thư Sướng có một người anh trai thiểu năng, sắc mặt bà ta thay đổi. Bà ta gọi con trai
vào phòng, yêu cầu anh ta chia tay cô.
Trong nhà Dương Phàm, lời nói của La Ngọc Cầm có quyền uy tuyệt đối. Lần đầu tiên Dương Phàm đi ngược lại ý nguyện của La Ngọc Cầm, anh ta yêu
Thư Sướng, anh ta không dám tưởng tượng khi mất cô anh ta sẽ như thế
nào.
Tuy nhiên sau khi anh ta và Thư Sướng yêu nhau ba năm, chuẩn bị đi vào
cung điện hôn nhân thì bệnh tình của Thư Thần làm cho tất cả đều thay
đổi. Anh ta phát hiện mình không phải người quan trọng nhất trong lòng
Thư Sướng, cô yêu anh ta ít hơn anh ta yêu cô. Phát hiện này khiến anh
ta cực kì tức giận, cực kì chán nản.
Anh ta hơi hận cô.
Trước khi Thư Sướng đến Quảng Châu công tác, lần đầu tiên hai người bọn họ tạm biệt nhau trong tình trạng không vui.
Đến Hàng Châu họp vốn không phải nhiệm vụ của anh ta, nhưng anh ta chủ
động yêu cầu lãnh đạo cho mình đi, anh ta muốn mượn chuyến công tác lần
này để giải sầu.
Dưới bầu trời mưa bụi của Tây hồ, anh ta gặp Đàm Tiểu Khả. Mang một chút giận dỗi đối với Thư Sướng, mang một chút kích thích được buông thả ở
nơi đất khách, bọn họ nhanh chóng hút lấy nhau như hai cục nam châm.
Thực ra Dương Phàm không biết một điều, sau khi được biết bộ mặt thật
của Tổng giám đốc Ngô, trái tim Đàm Tiểu Khả đang cô liêu chưa từng có,
một câu quan tâm tầm thường của Dương Phàm cũng như một ánh nắng mùa
xuân sưởi ấm trái tim cô. Huống chi Dương Phàm còn anh tuấn như vậy, hơn nữa tuổi tác của bọn họ cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Đây là liều thuốc Thượng Đế ban cho cô để chữa trị tổn thương trong lòng sao?
Dương Phàm nói anh ta chưa cưới nhưng đã có bạn gái. Cô giống một người
sắp chết đuối vớ được một cọng rơm cứu mạng, hoàn toàn không để ý xem
cọng rơm này từ ruộng lúa nào bay tới.
Sau cơn sóng gió do Tổng giám đốc Ngô gây ra, Đàm Tiểu Khả rất rõ ràng mình hợp với loại đàn ông nào.
Cô không muốn để mất Dương Phàm.
Cô quét sạch mây đen trên mặt, đột nhiên trở nên nhu mì, dễ thương,
giống như một đoá hoa anh túc đang nở rộ, làm cho Dương Phàm bị nghiện
từ lúc nào không hay.
Lúc chia tay, Dương Phàm tỏ ra hơi lưu luyến. Cô dựa vào trong lòng anh
ta, nói, nếu có duyên, chúng ta sẽ còn gặp mặt. Dương Phàm vuốt tóc cô,
nhớ đến Thư Sướng đang ở xa tận Quảng Châu, nặng nề thở dài.
Một khi nhất định phải đạt được mục đích thì phụ nữ sẽ có nhiều mưu mô
hơn cả đàn ông. Đàm Tiểu Khả nhanh chóng gửi hồ sơ xin việc đến Hoa Đông buổi chiều và nhanh chóng nhận được trả lời.
Tất cả đều như cô mong muốn.
Chỉ có điều cô không ngờ bạn gái của Dương Phàm cũng là phóng viên của
Hoa Đông buổi chiều, mà sau khi anh trai Thư Sướng chết, Dương Phàm lại
sinh ra ý nghĩ muốn trở lại bên cạnh Thư Sướng.
Đàm Tiểu Khả tỏ ra bình thường, giả bộ rất vô tội kể với Thư Sướng về
những ngọt ngào giữa mình và Dương Phàm, lại nhắc tới mối quan hệ mập mờ giữa Thư Sướng và Bùi Địch Văn với Dương Phàm, đồng thời cố gắng tỏ ra
dịu dàng, chăm sóc và chung tình với Dương Phàm.
Diễm ngộ như một chén rượu ngon dụ dỗ người ta nhấm nháp bất chấp tất
cả. Nhưng sau khi say tỉnh lại mới biết say rượu có hại cho sức khỏe.
Lúc Dương Phàm hiểu rõ điều này thì đã hơi muộn.
Bất kể anh ta mặt dày cầu khẩn như thế nào thì cô gái có nụ cười xinh
đẹp kia vẫn quyết đoán xoay người mà đi. Anh ta thất vọng, lại xảy ra
quan hệ với Đàm Tiểu Khả, không ngờ cô vẫn còn là một xử nữ.
Chuyện phát triển đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Cho dù như vậy, trong lòng Dương Phàm vẫn hi vọng xa vời: Nếu Thư Sướng
tha thứ cho anh ta thì anh ta sẽ cắn răng cắt đứt quan hệ với Đàm Tiểu
Khả.
Cơ hội như sao băng, không nắm chặt là mất.
Đàm Tiểu Khả có thai, người nhà cô tới Tân Giang, bọn họ cử hành hôn lễ rất nhanh.
Hôn lễ rất xa hoa, Đàm Tiểu Khả mặc áo cưới cũng rất đẹp, nhưng anh ta
lại không hề cảm thấy vui vẻ, một mình vào trong nhà vệ sinh hút thuốc
lá. Nhìn chính mình mặc trang phục chú rể trong gương, nước mắt anh ta
không ngừng rơi xuống.
Kiếp này anh ta không thể đến với Thư Sướng được nữa.
Lúc này Thư Sướng đang làm gì? Có phải cô vẫn còn hận anh ta?
Anh ta muốn cô hận anh ta, như vậy anh ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Cuộc sống sau hôn nhân có thể nói là rất nhiều sóng gió. Đàm Tiểu Khả
từng rất dịu dàng chăm sóc đột nhiên trở nên trái tính trái nết. La Ngọc Cầm hoa tay múa chân nổi cơn tam bành trước mặt anh ta. Lúc đầu anh ta
còn khuyên giải vài câu, sau đó chỉ duy trì yên lặng, nếu không thì ở
bên ngoài đến rất muộn mới về nhà.
Đàm Tiểu Khả vẫn thích thêm mắm dặm muối vào những chuyện liên quan đến
Thư Sướng rồi kể cho anh ta nghe. Trong miệng cô, Thư Sướng là một người phóng túng trong đời sống riêng tư, khôn lỏi, lợi dụng người khác trong công việc. Anh ta chỉ nghe, không lên tiếng. Ba năm yêu nhau, làm sao
anh ta còn không biết Thư Sướng là một người thế nào? Nếu anh ta biện hộ cho Thư Sướng thì Đàm Tiểu Khả sẽ mượn cơ hội đại náo một trận.
Cô là một thai phụ, như nữ hoàng ăn trên ngồi trước, anh ta phải nhẫn nhịn.
Nhưng lúc đưa Đàm Tiểu Khả đi khám thai, anh ta vô tình gặp Thư Sướng đi phá thai. Sau khi về nhà, Đàm Tiểu Khả hưng phấn lần lượt gọi điện
thoại cho các đồng nghiệp. Anh ta nổi giận đấy cô một cái. Bất kể thế
nào, anh ta đều tin rằng Thư Sướng không phải một người phụ nữ phóng
túng.
Đêm đó Đàm Tiểu Khả động thai, hôm sau con gái bọn họ chào đời.
Từ đó trở đi, cuộc sống của anh ta càng trở nên hỗn loạn.
La Ngọc Cầm và Đàm Tiểu Khả cả ngày cãi nhau tối mắt tối mũi, con gái cả ngày kêu khóc, mẹ vợ gọi điện mắng chửi anh ta như một mụ hàng tôm hàng cá đanh đá, còn bố vợ thì cứ mở miệng là tôi đã tốn bao nhiêu tiền cho
hai vợ chồng anh, anh mà không tốt với Tiểu Khả thì có còn là người nữa
không? Giọng nói sắc bén như đang răn dạy nhân viên của ông ta.
Đàm Tiểu Khả chỉ nhìn anh ta bằng đuôi mắt, mấy ngày không thèm nói với anh ta một câu.
Trong lòng anh ta như bị đè một tảng đá lớn, không thể hô hấp tự nhiên
được. Anh ta không tự chủ được đi tới trước cửa Hoa Đông buổi chiều, anh ta nhìn thấy Thư Sướng. Thư Sướng chỉ lạnh nhạt chào anh ta một câu rồi lái xe đi mất.
Anh ta nghĩ, nếu anh ta lấy Thư Sướng thì cuộc sống của anh ta sẽ như thế nào?
Anh ta không có mặt mũi nào để tưởng tượng đến hình ảnh đó.
Anh ta tìm mọi cách ở lại cơ quan, có thể ở lại là ở lại, có thể đi công tác là đi công tác. Đối với anh ta, căn hộ năm đó mua để chuẩn bị cưới
Thư Sướng đã không phải một ngôi nhà mà là một nhà tù.
Mùa thu, cơ quan tuyển mấy nhân viên mới. Có một cô bé mặt tròn tròn,
rất hay cười, thỉnh thoảng còn tinh nghịch le lưỡi. Anh ta kinh ngạc
nhìn cô bé như nhìn thấy Thư Sướng trước kia.
Anh ta không có ý nghĩ xấu xa nào, anh ta chỉ muốn tìm lại những dấu vết khiến anh ta động lòng trước kia trên người cô bé. Anh ta đã trở thành
cán bộ cấp trung trong cơ quan, anh ta chăm sóc, quan tâm đến cô bé
trong công việc. Phụ nữ bây giờ trưởng thành quá sớm, trong một lần cùng đi công tác bên ngoài, hai người đều uống chút rượu, cô bé lao vào
trong lòng anh ta, anh ta cũng không đẩy ra.
Cô bé đã có bạn trai, không hề yêu cầu anh ta hứa hẹn gì.
Sau khi vui vẻ, anh ta ngồi dậy hút thuốc lá, trong lòng không có cảm giác thỏa mãn mà chỉ thấy hoang vắng cô liêu.
Trên người cô bé này đâu có bóng dáng Thư Sướng, Thư Sướng là độc nhất vô nhị. Anh ta cười khổ.
Quan hệ của họ vẫn được duy trì, không liên quan gì đến tình yêu. Trái tim anh ta quá lạnh, cần có một người khác để sưởi ấm.
Đàm Tiểu Khả phát hiện quan hệ giữa anh ta và cô bé, đến một hôm cô bắt quả tang hai người tại trận.
Đàm Tiểu Khả túm tóc, đánh cô bé một bạt tai, đe dọa sẽ làm ầm ĩ việc
này với cơ quan. Cô bé quỳ xuống xin Đàm Tiểu Khả, hứa sẽ cắt đứt quan
hệ với anh ta.
Nhìn cảnh này, anh ta không cảm thấy nhục nhã gì mà ngược lại còn có cảm giác thỏa mãn sa đọa.
Anh ta đã sa đọa, sa đọa đến tột cùng.
Đàm Tiểu Khả tuyệt vọng nhìn anh ta, hỏi anh ta tại sao lại ngoại tình.
Anh ta nhún vai, hờ hững nói anh ta là một người đàn ông bình thường, cần phát tiết sinh lí.
Anh không coi em là vợ anh sao? Đàm Tiểu Khả khóc lóc hỏi.
Vậy em có coi anh như chồng em không? Anh ta hỏi ngược lại.
Bốn mắt nhìn nhau như hai người lạ.
Nếu cô muốn li hôn, tôi đồng ý. Anh ta nói lạnh nhạt.
Đàm Tiểu Khả nhắm mắt lại. Li hôn có thể giải quyết vấn đề sao? Đàn ông
chia làm hai loại, tốt và xấu. Cô ta đã gặp đàn ông xấu, cho rằng lần
này đã gặp được một người tốt. Nhưng đàn ông tốt rồi cũng sẽ sa đọa.
Đàn ông trong thiên hạ này đều như nhau.
Cô không đề nghị li hôn, chỉ hỏi anh ta, anh có hồi tâm hay không?
Anh ta ngẩng mặt thở dài, anh còn có tâm để mà hồi sao?
Ngày tháng như một dòng sông phẳng lặng tiếp tục chảy về phía trước.
Hoàng hôn, tuyết rơi không dứt. Anh ta đi mua đồ chơi cho con gái. Vừa
ra cửa anh ta đã đột nhiên dừng bước. Thư Sướng đứng trên phố với cái
bụng to, mỉm cười nhìn Bùi Địch Văn đang cầm một củ khoai nướng trên
tay.
“Đừng vội, vẫn còn bỏng đấy”. Bùi Địch Văn bóc lớp vỏ cháy bên ngoài củ
khoai, để sát vào miệng thổi thổi, sau đó hết sức thận trọng đưa tới bên miệng cô, “Ăn từ từ thôi”.
“Em thèm ăn từ lâu rồi, làm sao có thể ăn chậm được chứ?” Thư Sướng cười duyên rồi cắn một miếng to.
Bùi Địch Văn chiều chuộng lau vụn khoai dính bên khóe miệng cô, vòng tay qua eo cô đi tới chỗ chiếc Continental Flying Spur, “Ôi, tại sao Hồng
Kông lại không có khoai lang chứ? Nếu có thì lúc vợ yêu của anh thèm ăn
khoai lang đã không phải ngồi máy bay đến Tân Giang rồi”.
“Xót tiền à?” Thư Sướng dịu dàng nhìn anh, chợt cô nhìn thấy Dương Phàm
đang đứng sững. Cô hơi ngẩn ra rồi lạnh nhạt gật đầu, kéo Bùi Địch Văn
đi qua bên cạnh Dương Phàm.
“Anh xót vợ anh, có thai bảy tháng rồi mà còn phải ngồi máy bay lâu như vậy chỉ để mua một củ khoai lang”. Bùi Địch Văn nói.
Dương Phàm đứng thật lâu, mặc kệ bông tuyết rơi trắng hai vai.
Anh ta biết anh ta cũng từng được hưởng tình cảm ân ái ngọt ngào như vậy, nhưng anh ta đã đánh mất mãi mãi.