Đọc truyện Hoa Hồng Sớm Mai – Chương 61Quyển 4 –
Nhìn cảnh này, Thư Tổ Khang và Vu Phân thở dài trong lòng.
Trong nhà họ, mặc dù Thư Sướng là con gái nhưng lại không hề được nuông chiều. Thần Thần bị thiểu năng, bọn họ đều đã lớn tuổi, có chuyện gì đều do Thư Sướng chạy đôn chạy đáo, vì vậy họ đã quen coi Thư Sướng như một ngọn núi có thể dựa dẫm.
Dường như đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Thư Sướng lộ ra vẻ yểu điệu thục nữ, trước mặt Dương Phàm hay Ninh Trí cô cũng chưa từng như vậy.
Duyên đến, muốn đỡ cũng không đỡ được.
Số mệnh đã định trước, Thư Sướng phải lấy một người đàn ông lớn tuổi và kiệt xuất như Bùi Địch Văn!
“Hai đứa đã chọn được ngày lành chưa?” Vu Phân hỏi.
Thư Sướng ngẩn ra rồi nhìn về phía Bùi Địch Văn.
Bùi Địch Văn mừng rỡ như điên, lập tức đổi cách xưng hô, “Nếu bố mẹ đồng ý thì con muốn tổ chức vào tháng năm, lúc đó thời tiết vẫn còn chưa nóng lắm”.
“Quá…” Còn chưa kịp nói là quá sớm, Bùi Địch Văn đã cầm tay cô, cô nhếch miệng không nói nữa.
Thư Tổ Khang và Vu Phân gật đầu, sớm muộn gì cũng đều là lấy chồng, tháng năm thì tháng năm chứ sao! Bùi Địch Văn đã bốn mươi, Thư Sướng cũng hai mươi tám rồi.
“Thực ra anh còn thấy như vậy là quá muộn!” Sau khi ăn xong, Bùi Địch Văn và Thư Sướng về phòng, anh ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, mừng mừng tủi tủi, “Có điều chuẩn bị một hôn lễ long trọng cũng cần có một thời gian”.
“Vì sao phải là một hôn lễ long trọng?” Thư Sướng hỏi.
“Thư Sướng, em nhất định sẽ không có cơ hội hối hận vì đã lấy anh”.
“Hôn lễ long trọng không hề có nghĩa sau này sẽ sống với nhau ân ân ái ái. Kết hôn là chuyện của hai người chúng ta, có người nhà và bạn tốt đến chúc phúc là được rồi, không cần phải làm to đến mức cả thế giới đều biết”. Cô xoay người, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nhưng có cô gái nào không mơ ước có một lễ cưới đầy mơ mộng?” Anh không muốn để cô tủi thân.
Cô cười mơ hồ, “Địch Văn, chúng ta phải trải qua rất nhiều quanh co khúc khuỷu mới được như bây giờ. Lễ cưới có mơ mộng, có lãng mạn hay không, điều đó không hề quan trọng, quan trọng là cuối cùng chúng ta cũng đến được với nhau, như vậy em đã rất thỏa mãn rồi. Hạnh phúc của chúng ta thì chúng ta nhấm nháp, em không muốn chia sẻ với những người không liên can”.
Cô áp má lên ngực anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh.
Anh dịu dàng cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô, rõ ràng cô không muốn một lễ cưới như của anh ta và Tống Dĩnh trước đây.
“Được!” Rất lâu sau anh mới lên tiếng.
Hôn nhân cũng như đi giầy, vừa chân hay không chỉ có mình mình biết, cần gì phải khoe khoang với người khác rằng đôi giầy của mình đẹp thế nào?
Đứng bên cửa sổ phòng làm việc, cơn gió xuân mơn man mang mùi thơm mê người thổi tới, Thư Sướng buộc mái tóc dài quá vai lại, chống tay lên bệ cửa sổ. Nhớ tới thời gian gần bốn năm mình ở đây, mắt cô chợt thấy cay cay.
***
“Lúc đầu tôi đi tìm việc, điều kiện đầu tiên chính là địa điểm làm việc phải ở Tân Giang, tiếp theo mới đến nội dung công việc”. Thư Sướng quay đầu lại nói với Diệp Thông.
Trên bàn làm việc của cô có một chiếc hộp bằng bìa các tông, bên trong là một số đồ dùng tư nhân của cô. Hôm nay cô đã chính thức làm xong thủ tục thôi việc.
Diệp Thông không đùa cợt với cô như thường ngày mà vẻ mặt rất nghiêm túc, “Phóng viên chủ chốt, đó là vị trí bao nhiêu phóng viên bò cả đời cũng không lên tới được. Vậy mà chị từ bỏ một cách thoải mái như vậy”.
“Chị vẫn tiếp tục làm phóng viên, không thể nói là từ bỏ được”.
“Tình yêu thật sự có thể mạnh mẽ đến mức làm mọi người cam nguyện không chú ý đến hết thảy mọi thứ khác sao?”
“Đến khi nào yêu một người, cậu sẽ hiểu rõ lựa chọn của tôi bây giờ”.
“Nếu không phải em hiểu chị thì em sẽ thật sự cho rằng chị thèm muốn gia tài của Tổng giám đốc Bùi đấy!”
“Thứ anh ấy vẫn tự hào là ngoại hình của mình, sao cậu không nói tôi thèm muốn nam sắc?” Thư Sướng mỉm cười tự giễu.
Diệp Thông lườm cô một cái, “Bây giờ nam sắc đang ở ngay trước mặt chị nhưng chị có động lòng đâu. Sao lại bỏ gần tìm xa thế? Mọi người trong tòa soạn nói lần này chị phải diễn khổ nhục kế mới bức hôn thành công”.
Thư Sướng cười ha ha. Cô sẽ cưới Bùi Địch Văn, đây là một tin không mới cũng không cũ đối với mọi người trong tòa soạn, nhưng vẫn gây ra một chấn động không nhỏ. Chuyện của bọn họ có rất nhiều phiên bản.
Nhưng chiếm đa số mọi người đều tỏ ra hâm mộ. Phóng viên quèn lấy cháu vua địa ốc, thật tốt!
“Nếu có đến Hồng Kông thì nhớ tìm tôi!” Thư Sướng bê chiếc hộp, Bùi Địch Văn nói sẽ tới đón cô ngay.
Diệp Thông giành lấy chiếc hộp đi ra bên ngoài, “Đương nhiên phải tìm chị. Em còn đang chờ chị giới thiệu cô em chồng cười tươi như hoa kia cho em đấy!”
“Dã tâm cũng lớn đấy chứ!” Thư Sướng liếc xéo cậu ta. truyện từ .com
“Danh sư phải có cao đồ. Có một sư phụ như chị, học trò này đương nhiên không dám kém cỏi quá, tốt xấu cũng phải tìm một thiên kim tiểu thư, cho dù là con vợ hai cũng được”.
Thư Sướng bật cười lắc đầu.
Hai người đi tới thang máy đúng lúc cửa thang máy mở ra, Đàm Tiểu Khả từ trong thang máy bước ra, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.
“Chị… phải đến Hồng Kông thật à?” Giọng Đàm Tiểu Khả chua xót. Nhớ lúc đầu mình đã phải dùng hết mưu mô mới đoạt được Dương Phàm, không ngờ lại thành toàn cho Thư Sướng và Bùi Địch Văn. Người phụ nữ này thật sự quá tốt số. Cô ta và Dương Phàm đã cưới nhau hơn một năm nhưng có đêm Dương Phàm ôm cô ta mà vẫn gọi tên Xướng Xướng khiến cô ta rất buồn nôn!
“Ờ!” Thư Sướng gật đầu lạnh nhạt rồi đi vào thang máy, không muốn nói nhiều.
Nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, Đàm Tiểu Khả mím môi đố kỵ. Chí ít cũng phải cảm ơn mình một câu chứ!
Diệp Thông đưa Thư Sướng xuống dưới lầu, nhìn thấy xe Bùi Địch Văn dừng ở bên ngoài, cậu ta lễ phép chào hỏi rồi chào tạm biệt.
Bùi Địch Văn đặt hộp các tông vào ghế sau, thắt dây an toàn cho cô.
“Không mời anh đi thật à?” Anh nhìn cô, lau mấy giọt mồ hôi lầm tấm trên mũi cho cô, “Anh đã hủy hết lịch hôm nay để có thể toàn tâm toàn ý đi với em rồi”.
“Em và Thắng Nam cần nói chuyện riêng tư với nhau, có anh ở đó không tiện”. Thư Sướng đã hẹn gặp Thắng Nam ở quán cà phê.
Bùi Địch Văn bất đắc dĩ vuốt tóc cô, “Vậy cũng được, lúc nào về thì gọi điện cho anh, sau đó chúng ta cùng đến thăm Thần Thần”.
Thư Sướng mỉm cười, “Địch Văn, bọn họ nói em dùng khổ nhục kế mới bức hôn anh thành công!”
Bùi Địch Văn nhún vai, “Em đâu chịu hi sinh vì anh như vậy, chưa nói đến khổ nhục kế, ngay cả giả vờ đáng thương em cũng không chịu. Lúc nào em cũng đối chọi với anh”.
“Làm gì có chuyện ấy. Không phải em đã đồng ý đến Hồng Kông làm việc rồi sao?”
Bùi Địch Văn cười sung sướng, đưa Thư Sướng đến quán cà phê rồi lái xe đi.
Thắng Nam dùng tay chống cằm, bụng to, có vẻ rất uể oải.
Thư Sướng ngồi xuống đối diện Thắng Nam, đưa tay lắc lư trước mặt cô, “Thắng Nam, hồn về hồn về”.
Thắng Nam gạt tay cô ra, “Xướng Xướng, tớ chỉ có một người bạn là bạn”.
“Đúng rồi!” Thư Sướng hơi khó hiểu.
“Nhưng bây giờ tớ sắp mất bạn rồi. Bạn nghĩ xem, trước kia tớ nói xấu Bùi Địch Văn rất nhiều, còn từng chửi thẳng vào mặt anh ta nữa, tớ cũng ngăn cản bạn với anh ta không chỉ một lần. Nhưng tại sao bạn lại không nghe lời mà vẫn đi yêu anh ta? Trong lòng anh ta hận tớ lắm, nhất định sẽ không để tớ chơi với bạn nữa”.
“Địch Văn không phải một người lòng dạ hẹp hòi đâu”, Thư Sướng chỉ mỉm cười.
“Không phải là không phải thế nào. Anh ta cũng có công ty ở Tân Giang, vì sao phải bắt bạn đến Hồng Kông? Một vùng đất thuộc địa, một đám nửa tây nửa ta, cư dân chen chúc, môi trường ô nhiễm, làm sao tốt bằng Tân Giang?”
“Nhà anh ấy ở Hồng Kông, lấy anh ấy thì tự nhiên tớ cũng phải đến Hồng Kông. Giữa tớ và anh ấy thì anh ấy là người phải trá giá nhiều hơn, tớ cũng nên cố gắng một chút!”
Thắng Nam nhếch mép không chịu nổi, “Trong lòng bạn không hề nghĩ tới tớ. Còn tớ thì nghĩ đến cảnh bạn một thân một mình đến đó mà mấy ngày không ngủ được, đến nỗi cục cưng trong bụng cũng phải kháng nghị”.
Thư Sướng cầm tay Thắng Nam, Địch Văn có công ty ở bên này, bố mẹ tớ cũng ở đây, bạn cũng ở đây, tớ sẽ thường xuyên về”.
“Bạn về cũng kéo cả nhà về, không thể giống như chúng ta trước kia nữa”.
Viền mắt Thắng Nam đỏ lên, cô quay đầu đi giả vờ bị chiếc đèn treo trên trần nhà làm chói mắt.
“Ôi, vì sao chúng ta cứ phải lớn lên chứ? Thực ra mọi người đều trọng sắc khinh bạn như nhau cả, đến khi thất vọng với cảm thấy tình bạn quan trọng thế nào. Bạn đi theo hạnh phúc của bạn đi, tớ không ngăn cản nữa. Trước khi đi nhớ đến tạm biệt Ninh Trí”.
Thư Sướng gật đầu, “Lát nữa tớ sẽ đi”.
Cô không nói với Thắng Nam, cô đến Hồng Kông cũng là để giúp Ninh Trí hoàn thành tâm nguyện, cô phải chăm sóc Hân Nhi cho tốt.
Hồng Kông, tháng bảy, khí hậu ẩm ướt và oi bức. Cơn mưa to như tinh bột mì mà Ninh Trí vẫn thường so sánh đang trút nước xuống mặt đất. May mà cơn bão từ Thái Bình Dương đổ vào mấy ngày nay còn mang đến một bầu không khí mát mẻ, nếu không Thư Sướng thật sự cảm thấy không thể thở nổi.
Năm nay cô thấy nóng hơn bất cứ năm nào trước đây, da đầu nổi một đám rôm lấm tấm đỏ, mỗi khi lo lắng hay bối rối lại ngứa ran như bị gai đâm.
“Két!”, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Hồng Kông tấc đất tấc vàng, phòng làm việc của Thư Sướng ở tòa soạn báo bây giờ không rộng bằng một nửa phòng làm việc ở Hoa Đông buổi chiều trước kia, hơn nữa còn có bốn người chen chúc trong một gian.
“Thư Sướng”, không ngờ cô phóng viên Milan Thư Sướng gặp ở Thâm Quyến lại là đồng nghiệp mới của cô, nhưng hai người làm ở hai mảng khác nhau. Bây giờ Thư Sướng không phụ trách mảng pháp trị nữa mà phụ trách mảng doanh nghiệp. Cuộc sống giải trí ở Hồng Kông rất nhiều màu sắc, ngày nào Milan cũng bận rộn từ sáng đến tối.
Thư Sướng ngẩng đầu cười với Milan, “Hôm nay không phải ra ngoài à?”
“Hôm nay các thuyền viên Hồng Kông bãi công yêu cầu tăng lương, ngoài đường đông kín người, đó mới là tiêu điểm tin tức. Dù tớ có viết tin tức Lưu thiên vương yêu Trương ngọc nữ cũng không có ai đọc. Đúng rồi, nghe nói hôm nay bạn phải đến Hằng Vũ phỏng vấn Bùi Địch Văn đúng không?”
Tính tình Milan cũng hấp tấp không khác Thắng Nam là mấy.
Hai gò má cao gầy của Thư Sướng khẽ giật giật vì mất tự nhiên, cô hạ thấp tầm mắt, kéo khóa túi xách lại, “Dạo này nhân viên Tập đoàn Foxconn liên tiếp nhảy lầu, toà soạn muốn phỏng vấn lãnh đạo các Tập đoàn lớn về chuyện này”.
“Ờ, đây là vấn đề nóng hổi, đã có mười ba người nhảy lầu rồi, Quách Đài Minh cũng xanh cả mặt. Này, Thư Sướng, tớ đi cùng bạn nhé!”
“Ơ?” Thư Sướng nhìn Milan thăm dò.
Milan chớp chớp mắt với cô, “Có phóng viên tuần san lá cải phát hiện tối qua Bùi Địch Văn đi dạo phố và ăn cơm với một phụ nữ xa lạ ở phố Temple. Mấy ngày hôm trước cũng có người nhìn thấy anh ta đi xem múa ba lê với một phụ nữ. Một nguồn tin của chúng ta trong Hằng Vũ nói có một phụ nữ bế cô con gái thiểu năng của anh ta đến Hằng Vũ, anh ta đích thân xuống lầu nghênh đón. Nhân vật nữ chính trong những chuyện này hình như là cùng một người. Sau khi Bùi Địch Văn li hôn đại tiểu thư của ngân hàng Vinh Phát thì gần như không có tin đồn gì về anh ta. Nếu lần này tớ có thể tìm ra người phụ nữ đó thì lãnh đạo sẽ tăng lương cho tớ. Hôm nay tớ đến Hằng Vũ thăm dò tình hình được không? Tớ muốn xem xem vẻ mặt Bùi Địch Văn có rạng rỡ hay không”.
Thư Sướng nghẹn lời, há miệng một hồi lâu nhưng không nói được câu nào.
“Không sao, bạn cứ giới thiệu tớ là phóng viên chụp ảnh là được mà”, Milan nhún vai.
“Tớ sợ bạn sẽ thất vọng”, Thư Sướng lúng túng nói.
“Thành Rome không phải được xây trong một ngày, tớ cũng không nghĩ hôm nay mình có thể may mắn gặp được nhân vật nữ chính”.
Thư Sướng cười cười, nụ cười rất gượng gạo.
Bằng lái xe của Thư Sướng không có giá trị ở Hồng Kông, bây giờ cô toàn phải bắt taxi đi làm. Trữ Ái Lâm sai tài xế trong nhà đưa đón cô nhưng cô ngại nên từ chối.
Bùi thiếu phu nhân là thân phận trong khu nhà họ Bùi, đến tòa soạn báo cô chỉ là một phóng viên thông thường. Cô không muốn làm lẫn lộn hai thân phận này.
Nói đến chuyện thiếu phu nhân, cô cũng thích ứng với vị trí này rất tốt.
Nhà họ Bùi là một đại gia đình trong đó văn hóa phương Đông và phương Tây va chạm quyết liệt với nhau, nhưng người nào giữ vững trận địa của người đấy, không hề xâm phạm lẫn nhau. Cơm Tàu ăn ở phòng ăn chính, cơm Tây ăn ở phòng ăn phụ. Có điều mọi người đều phải tuân thủ quy định của gia chủ Bùi Thiên Lỗi.
Lần đầu tiên Bùi Địch Văn dẫn Thư Sướng về nhà, mọi người lớn nhỏ trong khu nhà họ Bùi đều tới phòng khách nghênh đón. Bùi Thiên Lỗi ngồi trên xe lăn, mặc dù đã là người già gần đất xa trời nhưng mắt ông ta vẫn sáng như đuốc. Ông ta đánh giá Thư Sướng rất kĩ. Bố Bùi Địch Văn ngồi bên tay phải cô, đó là một người đàn ông có nụ cười cực kì dịu dàng, bên tay trái là Trữ Ái Lâm, còn Ngũ Doanh Doanh thì đứng bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh, bà ta không có chỗ ngồi.
Bùi Lạc Lạc bế Bùi Hân Nhi đứng cạnh Thư Sướng, Bùi Địch Văn ngồi trên ghế hàng sau.
Từ người làm thuê đến chủ nhân, tất cả mọi người đều không hề tỏ ra kinh ngạc, dường như đã rất quen với cảnh này. Thư Sướng cảm thấy cuộc sống của Ngũ Doanh Doanh cũng không hề dễ dàng.
Trữ Ái Lâm cười tủm tỉm nói chuyện nhà với Thư Sướng, cố gắng không để Thư Sướng cảm thấy khó xử. Thỉnh thoảng Bùi Lạc Lạc lại chen vào một câu.
Nói chuyện một hồi, Bùi Thiên Lỗi bắt đầu lên tiếng, giọng nói trầm trầm.
“Lúc còn trẻ ông cũng thích một phụ nữ làm ở toà soạn. Cô ấy mặc xường xám màu xanh nhạt, tóc ngắn, khi cười có hai má lúm đồng tiền. Ông không được học hành, phải đến khuân vác ở công trường kiếm sống. Buổi tối cô ấy tới dạy lớp xóa mù chữ cho những người như ông. Chữ đầu tiên cô ấy dạy chính là tên cô ấy. Cô ấy cầm tờ báo chỉ mấy chữ đó bảo cả lớp đọc theo. Ông cảm thấy cô ấy nói rất dễ nghe, lại hiểu rất nhiều chuyện nên trong lòng thầm thích cô ấy. Làm việc vất vả cả ngày, đến tối đi học những người khác vừa mệt vừa buồn ngủ, khi lên lớp đều nằm rạp ra bàn ngủ mất, chỉ có ông vẫn tỉnh táo học bài. Ông đưa cô ấy về nhà, trên đường tự nói với mình, sau khi ông biết đọc sách, kiếm được rất nhiều tiền, ông sẽ lấy cô ấy về nhà để cô ấy chỉ cười cho một mình ông nhìn, chỉ dạy chữ cho một mình ông. Nhưng đến khi ông biết chữ, cũng có tiền rồi thì cô ấy lại lấy một người Đức rồi đến Berlin. Năm ngoái cô ấy đã đi rồi”.
Nói xong, Bùi Thiên Lỗi thở thật dài, vẻ mặt vô cùng thất vọng và xót xa.
Cả đại sảnh đều rất yên lặng. Vẻ mặt mọi người đều hơi kì dị, không biết nên bình luận gì về chuyện xưa của vị gia chủ này.
Thư Sướng quay mặt sang hỏi Bùi Địch Văn, “Địch Văn, anh thích em không phải là để thực hiện giấc mơ thay cho ông nội đấy chứ?”
Bùi Địch Văn còn chưa trả lời thì Bùi Thiên Lỗi đã nói tiếp, “Địch Văn không giống ông, nó làm ăn có trình độ hơn, trong tình cảm cũng dũng cảm hơn ông. Nhìn hai đứa, ông cảm thấy ông không có gì phải tiếc nuối cả”.
Bùi Địch Văn rất kinh ngạc nhìn Bùi Thiên Lỗi, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Bùi Thiên Lỗi khen ngợi anh.
“Con người sống một đời, chuyện gì cũng có thể từ từ giành được, chỉ có tình cảm là không thể miễn cưỡng”. Khuôn mặt bể dâu của Bùi Thiên Lỗi lộ ra một nụ cười, “Hai cháu đúng là làm mọi người hâm mộ! Thư Sướng, cảm ơn cháu đã đến Hồng Kông vì Địch Văn”.
Thư Sướng nhẹ nhàng nắm tay Bùi Địch Văn, hai người nhìn nhau cười.
Bất cứ người nào cũng có thể thấy gia chủ thiên vị Thư Sướng, thân phận Thư Sướng trong nhà họ Bùi lập tức trở nên đặc thù. Hôn lễ được tổ chức đúng ngày của các ông bố . Tại Tân Giang, bất chấp sự phản kháng của Thư Sướng, Bùi Địch Văn bố trí đội xe đón dâu rất dài, tiệc rượu được đặt ở khách sạn Hoa Hưng, pháo nổ và pháo hoa đốt đủ một tiếng, tất cả họ hàng, bạn bè, các hàng xóm láng giềng của gia đình Thư Sướng đều được mời tới, Vu Phân và Thư Tổ Khang cười không khép miệng lại được. Còn ở Hồng Kông thì chỉ tổ chức một buổi lễ quy mô nhỏ trong nhà thờ đạo Thiên Chúa, ngụ ý kiếp này hai người sẽ không chia lìa.
Đối với Thư Sướng, già trẻ lớn bé trong nhà họ Bùi không chỉ có sủng ái mà còn rất tôn trọng. Chẳng hạn như cô nhất định phải tự dọn phòng, nhất định đòi ra ngoài đi làm, nhất định giữ Bùi Hân Nhi bên cạnh tự mình chăm sóc… Cô không cảm thấy một chút áp lực khi phải làm dâu trưởng nhà phú hào nào, chỉ cảm nhận được sự thương yêu của người nhà đối với mình.
Thỉnh thoảng trò chuyện với Vu Phân về cuộc sống sau khi cưới, Thư Sướng đều cười ngọt ngào, chỉ có thời tiết mùa hè Hồng Kông này là khiến cô khó chịu.
Thư Sướng đi xe cùng Milan đến trước cửa Tập đoàn Hằng Vũ. Nhân viên lễ tân kinh ngạc nhìn Thư Sướng rồi gọi điện thoại cho thư kí của Bùi Địch Văn.
“Bây giờ Tổng giám đốc Bùi đang rảnh, mời hai vị!” Lễ tân lễ phép mời hai người.
Văn phòng của Bùi Địch Văn nằm trên tầng cao nhất, rộng rãi và xa hoa hơn văn phòng ở Hoa Đông buổi chiều rất nhiều. Trợ lí Tổng giám đốc mở cửa cho hai người, Bùi Địch Văn ngồi sau bàn làm việc, cổ áo sơ mi nới một cúc, tay áo hơi kéo lên, tư thế ngồi hơi mệt mỏi.
Nhìn thấy Milan đi theo phía sau Thư Sướng, Bùi Địch Văn khẽ nhíu mày rồi đi tới gật đầu chào hai người.
“Đây là Milan, đồng nghiệp của tôi”, nói xong, nhìn người chồng hàng đêm vẫn ôm nhau ngủ, không ngờ Thư Sướng lại đỏ mặt.
“Hoan nghênh!” Khóe miệng Bùi Địch Văn lộ ra nụ cười không dễ phát hiện, anh mời hai người ngồi xuống, trợ lí mang một cốc cà phê và một cốc sữa vào.
Milan sừng người nhìn cốc sữa trước mặt Thư Sướng, mắt chớp không ngừng.
Thư Sướng khó xử sờ sờ mũi, hắng giọng, “Tổng giám đốc Bùi! Hôm nay tôi tới để hỏi một chút về ý kiến của anh đối với sự kiện nhân viên Foxconn nhảy lầu”.
Bùi Địch Văn mơ hồ liếc cô, “Để nhân viên xem công việc như gân gà , đó là thất bại của người lãnh đạo công ty, cũng là sự xót xa của xã hội này. Vất vả làm việc lại không nhận được báo đáp tương ứng, nhưng từ bỏ thì sinh kế lại trở thành vấn đề. Không chỉ các công ty phải xét lại mình mà cơ quan chính quyền cũng cần cảnh giác với hiện tượng này”.
Thư Sướng mở máy ghi âm, đợi một lát nhưng Bùi Địch Văn không nói gì thêm.
“Chỉ có thế thôi à?” Thư Sướng không nhịn được chất vấn.
Bùi Địch Văn cười nhạt, “Tạm thời chỉ có những ý kiến này, sau này nghĩ ra điều gì nữa anh sẽ từ từ nói cho em nghe”.
Thư Sướng bất an nhìn trộm Milan, miệng Milan há hốc, có thể đút một quả trứng gà vào.
“Hai người biết nhau từ trước à?” Rốt cục Milan cũng nói được thành lời.
“Đúng vậy!” Bùi Địch Văn điềm đạm bắt chéo chân.
Thư Sướng tắt máy ghi âm, da đầu tê tê.
Mắt Milan quay tròn mấy vòng, “A, Tổng giám đốc Bùi, anh có thích dạo phố Temple không?” Cô ta không để mất cơ hội hỏi thăm.
“Thích!” Bùi Địch Văn trả lời ngắn gọn.
“Ha ha, mấy ngày hôm trước có người nhìn thấy Tổng giám đốc Bùi dạo phố Temple, quả nhiên không nhìn nhầm người. Anh đi ăn vặt cùng bạn đúng không?”
Bùi Địch Văn nhướng mày, “Bạn?”
“Không phải bạn à?”
Bùi Địch Văn hơi khép mắt, đột nhiên đứng dậy trở lại bàn làm việc, lấy mấy bức ảnh trong ngăn kéo ra, “Đây là sáng nay có người gửi cho tôi, nói rằng nếu tôi không trả số tiền bao nhiêu thì người đó sẽ bán những bức ảnh này cho toà soạn. Cô xem xem có phải bức này không?”
Anh đưa anh cho Milan.
Milan cực kì lúng túng, “Tôi cũng nghe người ta nói, đây thật sự không phải tôi chụp”.
“Ờ, tôi biết. Cô cứ xem ảnh đi đã”.
Milan cúi đầu, mắt trợn càng ngày càng lớn, “Chúa ơi…” Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Thư Sướng.
Thư Sướng cười cười tự giễu, “Tớ đã nói bạn sẽ thất vọng mà!”
“Bạn… Anh ấy…” Milan chỉ Thư Sướng, lại chỉ Bùi Địch Văn.
“Chúng tôi đã kết hôn được hai tháng rồi”, Bùi Địch Văn hảo tâm giải vây giúp vợ, dịu dàng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cho cô, “Thời tiết nóng lắm à?” Điều hòa trong phòng đang để nhiệt độ rất thấp.
Thư Sướng thở dài vén tóc lên, “Biết làm sao được, trong người như có một ngọn núi lửa ấy”.
“Đương nhiên, nhiệt độ cơ thể của hai người là hơn bảy mươi độ, chắc chắn phải nóng chứ”. Bùi Địch Văn nói, “Nếu em còn nhất định không chịu nghỉ phép thì anh cũng muốn nhảy lầu. Một ngày không ăn được mấy hạt cơm, uống nước cũng nôn. Bác sĩ nói ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, lại đúng mùa hè, vậy mà em không nghe, cứ nhất định đòi đi làm”.
“Nhưng vừa đi làm đã xin nghỉ phép thì không tốt lắm!”
“Bạn có thai rồi à?” Milan ngắt đứt cuộc nói chuyện của hai vợ chồng.
Thư Sướng đỏ mặt, cắn môi cam chịu. Nghỉ trăng mật có thai, vừa có thai cô đã bị hành hạ rất thảm.
“Vậy thì còn đi làm làm gì, cứ để anh ấy nuôi thôi”, Milan không hiểu.
“Ít nhất cũng để anh nuôi đến khi sinh, được không?” Bùi Địch Văn biết hùng tâm tráng chí của vợ, tính ra đây cũng là vì lúc đầu anh ta giáo dục cô học trò nhỏ này quá thành công.
Đám rôm trên đầu lại bắt đầu ngứa ngáy, Thư Sướng thở dài mệt mỏi. Không phải Bùi thiếu phu nhân không có chí lớn mà là cô không được lựa chọn!
“Hê hê, Thư Sướng, tớ thấy cuộc phỏng vấn này của bạn không thể xong sớm được, tớ về tòa soạn trước đây”. Milan sáng mắt đứng dậy cáo từ, hôm nay thu hoạch rất lớn, cô phải suy nghĩ cho tốt, phải viết chuyện tình giữa vua địa ốc mới của Hồng Kông với nữ phóng viên đại lục này lãng mạn như một bài thơ mới được. A, đã lâu không gặp chuyện nào làm người ta hứng thú như vậy, tâm tình thật là xúc động.
Bùi Địch Văn còn hảo tâm tặng cô ta một tập ảnh chụp và đích thân đưa cô ta tới cửa. Khi trở về, Thư Sướng đã cầm cốc sữa nằm dựa vào sofa chợp mắt.
Sáng nay vừa ăn được ít cháo đã nôn sạch, mấy ngày nay cô gầy đến mức da dẻ trắng xanh, lại không chịu được nóng, ngủ cũng không đủ.
“Chúng ta về nhà đi!” Anh thương cảm ôm cô.
Cô dựa đầu vào cổ anh, cảm thấy rất bình yên, “Anh làm việc đi. Em đợi anh!” Cô lẩm bẩm.
“Xướng Xướng, hay ngày mai anh đưa em về Tân Giang sống với bố mẹ?” Anh cúi xuống hôn cô, đau lòng không thôi, “Ôi, nhìn em vất vả như vậy, anh không biết là quyết định có con có chính xác không nữa?”
Cô đột nhiên mở mắt ra, “Đương nhiên là đúng!” Cô dang tay ra ôm chặt cổ anh.
“Có thai không có gì vất vả, ba tháng đầu là giai đoạn thích ứng. Sau khi thích ứng sẽ trở lại bình thường. Khí hậu Hồng Kông cũng không phải không tốt, có điều em cũng cần một quá trình để thích ứng. Khi gặp khó khăn chúng ta không thể trốn tránh. Nơi này là nhà em, em phải thích nơi này”.
Bùi Địch Văn đột nhiên yên lặng. Anh nâng mặt cô lên, chăm chú nhìn cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng mà chắc chắn, “Thư Sướng, thật sự rất cảm ơn em đã yêu anh. Đây không chỉ là một loại tình cảm, không có cách nào diễn tả hạnh phúc em mang cho anh bằng ngôn ngữ được. Có em, tính mạng của anh mới trở nên hoàn chỉnh”.
Mắt Thư Sướng lập tức ươn ướt.
“Địch Văn, cả đời em khát vọng được người khác yêu thương, nâng niu, bảo vệ chu đáo, để em không sợ, để em không khổ, để không em phải lang bạt khắp nơi, để em không lo thiếu nơi nương tựa. Kiếp này có anh, nguyện vọng của em đã thỏa.
“Anh sẽ cố gắng”, anh hôn lên cổ cô, “Ngủ đi, anh đưa em về nhà”.
“Vâng!” Cô tìm một vị trí dễ chịu trong lòng anh, yên tâm thiếp đi.
HẾT
QC: Đao Kiếm 2: Tinh Hoa Võ Học